Ngày chiêu thân, cảnh tượng Phiêu Tuyết thành quanh năm không ngừng có tuyết rơi rất hiếm có đã không còn nữa, trên không của Phiêu Tuyết thành có một cái cầu vồng mỹ lệ, rực rỡ đến động nhân.
Bắc cực thánh hoàng điện là nơi tổ chức lần chiêu thân này, từng người một nối tiếp nhau đi vào.
"Vì lần chiêu thân này xem ra Bắc cực thánh hoàng đã mất không biết bao tâm tư." Tần Vũ nhìn Bắc cực thánh hoàng điện đằng xa, còn có số hộ vệ ở bên ngoài nhiều gần gấp mười lần so với trước đây, không nhịn được bật cười nói với Phúc bá ở bên cạnh..
"Bắc cực thánh hoàng đã tuyên bố công khai chiêu thân từ lâu, nhưng ngày chiêu thân trì hoãn mãi tới hôm nay. Lần chiêu thân này đương nhiên ông ta phải mất chút tâm tư rồi." Phúc bá cười đáp.
Tần Vũ cười nhẹ.
Tần Vũ mang theo Phúc bá đi thẳng tới chỗ ngoài cùng của Bắc cực thánh hoàng điện, lúc đi tới đó liền bị thị vệ ngăn lại.
"Tần Vũ đại nhân, người hầu của đại nhân không được vào." Sau khi thị vệ nhìn thiếp mời của Tần Vũ mới cung kính nói với hắn.
- Ô?
Tần Vũ nhíu mày.
"Chủ nhân, thế thì tôi ở bên ngoài." Phúc bá lập tức khom người nói. Tần Vũ chỉ biết gật đầu sau đó bước vào chủ điện của Bắc cực thánh hoàng điện.
Chủ điện của Bắc cực thánh hoàng điện phòng ốc rộng rãi, bốn cái trụ lớn màu đen làm cả đại điện trang nghiêm hơn nhiều.
Trong đại điện, đám thiên thần thị nữ mặc vũ y màu lục nhạt giống như hồ điệp bay lượn khắp nơi, mang tới cơ man là đồ ăn. Những cái bàn nhỏ dài bằng ngọc được đặt khắp đại điện.
"Tần Vũ đại nhân, vị trí của người ở đây. Xin mời đi theo tôi."
Tần Vũ vừa tiến vào liền có một thiên thần thị nữ mỹ lệ mỉm cười nói với hắn rồi sau đó đưa hắn đi thẳng tới một vị trí.
Vị trí đặt những cái bàn trong đại điện rất đặc biệt.
"Tần Vũ huynh." Tần Vũ vừa ngồi xuống liền nghe bên cạnh có người gọi mình, Tần Vũ ngoảnh đầu nhìn thì thấy Chu Hiển đang tươi cười nhìn mình.
Tần Vũ tới hơi trễ, lúc này người tới đã rất đông.
"Không ngờ Chu Hiển huynh tới đây sớm như thế." Tần Vũ cười nhẹ bảo, vừa nói hắn vừa nhìn chung quanh, người trong đại điện Tần Vũ biết được phần lớn.
Nơi cao nhất của đại điện được sắp đặt mười ba vị trí.
Ở bên dưới có mười mấy vị trí, vị trí của Tần Vũ cũng trong số đó. Tần Vũ hiện đang ở phía bên trái của Chu Hiển.
"Tần Vũ huynh, bên tay phải của ta là Đoan Mộc huynh. Huynh có quen không?" Chu Hiển cười chỉ người bên cạnh.
Đoan Mộc huynh, không lẽ là Đoan Mộc Ngọc?
Mục quang của Tần Vũ nhìn về người đó, người mà Chu Hiển chỉ vô cùng tuấn mỹ, ngân sắc trường phát xõa trên vai càng tôn thêm khí chất thê lương, đặc biệt là đôi mắt lờ đờ tạo cảm giác u uất.
Đoan Mộc Ngọc nghe thấy hai người Tần Vũ, Chu Hiển nói chuyện cũng ngoảnh đầu sang nhìn, cười hữu hảo với Tần Vũ: "Tần Vũ huynh, tại hạ Đoan Mộc Ngọc, thời gian gần đây tuy có nghe Tần Vũ huynh tới Phiêu Tuyết thành nhưng không rảnh để tới bái kiến, mong lượng thứ."
"Phải là ta đến bái kiến Đoan Mộc huynh mới đúng." Tần Vũ khiêm tốn nói.
Tần Vũ không thể không thừa nhận, Đoan Mộc Ngọc nhìn thì cô độc lạnh lùng, khí chất u uất buồn bã đó làm người ta sợ hãi. Nhưng khi hắn mỉm cười lại làm trong lòng người ta ấm áp.
"Đúng là một người rất khó làm người ta nảy sinh ác cảm." Tần Vũ thầm than.
Đoan Mộc Ngọc được xưng là nhân vật gần như hoàn mỹ, ngay cả Lan thúc cũng tán thưởng ra miệng, điều này không phải là không có đạo lý.
"Xin chào." Đột nhiên một đạo thanh âm vang lên bên tai mấy người bọn Tần Vũ. Tần Vũ, Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc đều nhìn về phía đó, người nói là một hồng phát thiếu niên tuấn mỹ.
Hồng phát thiếu niên tuấn mỹ này sau khi chào hỏi ba người bọn Tần Vũ liền đi tới ngồi cạnh Tần Vũ.
"Tần Vũ huynh, vị này chính là thiếu niên thiên tài "Thân Đồ Phàm " trong truyền thuyết của thần giới. Thời gian tu luyện của huynh đệ ấy chưa lâu nhưng đã là thượng bộ thiên thần rồi. Có điều huynh đệ ấy quá thẹn thùng mà thôi. Hôm nay có thể cất tiếng chào hỏi bọn ta đã rất hiếm có rồi." Đoan Mộc Ngọc mỉm cười bảo, đưa đôi mắt u uất giờ đây còn có thêm tiếu ý ấm áp nhìn Thân Đồ Phàm.
Tần Vũ nhìn Thân Đồ Phàm ở bên cạnh.
Thân Đồ Phàm bị mấy người nhìn chăm chú, khuôn mặt anh tuấn hồng hồng.
Quả nhiên có chút thẹn thùng. Trên mặt Tần Vũ không nhịn được để lộ một tia tiếu ý, cất tiếng chào hỏi. "Thân Đồ huynh, tại hạ Tần Vũ."
Thân Đồ Phàm hơi đỏ mặt gật đầu với Tần Vũ: "Tại hạ Thân Đồ Phàm. Nói xong liền im lặng cúi đầu nhìn đồ ăn thức uống trên bàn."
"Ha ha, Đoan Mộc huynh, Chu Hiển huynh, Tần Vũ huynh, còn có Thân Đồ tiểu huynh đệ, không ngờ các huynh đệ đều đã tới, ta lại là kẻ tới sau cùng." Tiếng cười lớn sảng khoái vang lên.
Một thanh niên có thân hình cường tráng, dung mạo khá tuấn tú bước tới.
"Khuê Nhân huynh." Chu Hiển mỉm cười lên tiếng đầu tiên.
Người tới chính là một trong ba điện chủ của Bắc cực Phiêu Tuyết thành, Khuê Hầu điện điện chủ "Khuê Nhân Hầu", nhìn thì chỉ là thanh niên nhưng thời gian tu luyện lại rất lâu rồi, sáu tỷ năm trước đã là thượng bộ thiên thần rồi.
Có điều từ thượng bộ thiên thần lên thần vương quá khó khăn.
Thời gian lâu như thế, hắn vẫn là thượng bộ thiên thần như trước.
Tần Vũ cũng chào hỏi Khuê Nhân Hầu, khi trước lúc Tần Vũ vừa tới Phiêu Tuyết thành không lâu, Khuê Nhân Hầu đã tới bái kiến Tần Vũ, tiếp xúc một thời gian ngắn Tần Vũ cảm thấy Khuê Nhân Hầu là một người cực kỳ lỗi lạc.
"Những người kia chắc cũng tham gia chiêu thân nhỉ." Tần Vũ nhìn đám người được sắp đặt cùng chỗ với mình, cười nhẹ bảo.
Khuê Nhân Hầu gật đầu đáp: "Đúng, những người đó đều tham gia. Người tụ tập tới Phiêu Tuyết thành tham gia chiêu thân rất nhiều nhưng không ít kẻ tự nhận là không có hy vọng nên đã bỏ đi, những người còn lại ở đây đều cảm thấy có chút hy vọng hoặc là… trong lòng mong mỏi có chút may mắn."
"Hừ, việc chiêu thân tuyệt đối công bằng, bọn chúng còn có tâm lý trông chờ vận may. Đúng là nằm mơ." Chu Hiển cười lạnh nói.
Đám người được sắp đặt cùng chỗ với Tần Vũ hình như nghe thấy mấy người Tần Vũ nói chuyện, có vài người không nhịn được nhíu mày, bất quá họ đều nhẫn nhịn.
"Ai ai cũng có quyền theo đuổi mộng tưởng, dù có thất bại thì ít nhất họ cũng đã thử sức, sẽ không hối hận." Đoan Mộc Ngọc cười nhẹ bảo.
Câu nói này làm sắc mặt của đám người kia dễ coi hơn một chút.
Chu Hiển chỉ hừ lạnh một tiếng.
Đột nhiên…
"Thánh hoàng bệ hạ tới!" Một đạo thanh âm vang rền khắp đại điện, lập tức bọn Tần Vũ đều đứng lên, Tần Vũ nhìn chăm chú vào cửa đại điện.
Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm cùng với thê tử "Thuần Vu Nhu" nắm tay nhau đi tới.
Bên cạnh là Lập nhi mặc một bộ đồ màu đỏ đoan trang mỹ miều.
"Lập nhi." Mắt Tần Vũ sáng lên.
Khương Lập vừa vào đại điện liền nhìn lướt bốn phía, mục quang dừng lại ở chỗ bọn Tần Vũ, Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc, Thân Đồ Phàm một lúc rồi đi theo phụ hoàng của cô lên phía trên.
Sau lưng phu phụ Bắc cực thánh hoàng và Lập nhi chính là Lan thúc cùng với một thanh niên anh tuấn.
Thanh niên đó sánh vai với Lan thúc mà đi, chắc chắn là thần vương thứ ba của Bắc cực Phiêu Tuyết thành, Thiên Tâm thần vương Khương Hình. Tần Vũ thầm phán đoán thân phận của người đó.
Phía trên của Bắc cực thánh hoàng điện tổng cộng có đặt mười ba cái bàn nhỏ dài bằng ngọc.
Phu phụ Bắc cực thánh hoàng ngồi ngay chính giữa, Lập nhi ngồi cùng với Lan thúc, Khương hình ngồi phía bên kia. Lúc này mới có ba chỗ có người ngồi, còn có mười chỗ bỏ không.
"Mười chỗ ngồi đó? Không lẽ…" Tần Vũ không khỏi kinh ngạc trong lòng.
"Xem ra lần này ngoài bảy đại thánh hoàng còn có người của Huyết Yêu sơn, Song Vực đảo, Tu La hải tới nữa." Khuê Nhân Hầu mỉm cười nói thì thầm.
Trong lòng Tần Vũ lại càng nghi hoặc.
Ba thế lực phía Tu La hải thuộc về phe phi thăng giả được xem là đối địch với tám đại thánh hoàng mà hôm nay cũng tới đây?
"Bích Ba hồ Tây Nam thánh hoàng tớiiiiii…" Lại một đạo thanh âm vang lên.
Bọn Tần Vũ vẫn đứng yên, chỉ thấy một phụ nữ quý phái mỹ miều với khuôn mặt tươi cười ấm áp nhẹ nhàng đi vào đại điện, sau lưng còn có hai thanh niên một nam một nữ.
Điểm hấp dẫn nhất của người phụ nữ quý phái này chính là mái tóc dài màu xanh nước biển. Mái tóc đó giúp bà ta có một sự hấp dẫn động nhân.
Tây Nam thánh hoàng lại là nữ. Tần Vũ hơi kinh ngạc.
Tây Nam thánh hoàng mỉm cười gật đầu với Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm sau đó ngồi vào một vị trí bên cạnh Khương Lan. Hai thanh niên đi theo cũng ngồi xuống ở sau lưng.
"Kính Quang thành Nam cực thánh hoàng tớiiiii…"
Một trung niên nho nhã mặc hoàng bào bạch sắc quý phái đi vào đại điện, sau lưng cũng có hai thanh niên.
"Hỏa Diễm sơn Tây cực thánh hoàng tớiiiii…"
"Lôi Phạt thành Tây Bắc thánh hoàng tớiiiii…"
Từng thánh hoàng một nối tiếp nhau bước vào đại điện. Phảng phất như đã thương lượng kỹ với nhau, bọn người Tần Vũ cung kính đứng chào đón trong đại điện.
"Huyễn Kim sơn Đông cực thánh hoàng tớiiii…"
Tới đây thì tám đại thánh hoàng đã tới đủ.
Lúc Đông cực thánh hoàng Hoàng Phủ Ngự vừa bước vào đại điện đã nhìn thấy Tần Vũ, Hoàng Phủ Ngự mỉm cười với Tần Vũ, Tần Vũ chỉ biết cười đáp lại.
Sau lưng Hoàng Phủ Ngự chính là hai cô con gái Hoàng Phủ Tĩnh và Hoàng Phủ Linh.
Tám đại thánh hoàng ngồi vào vị trí, chúng nhân trong đại điện thì thầm thảo luận.
"Tám đại thánh hoàng đã ngồi vào chỗ rồi, hiện tại còn lại ba vị trí, đúng là không ngờ lần này ngay cả ba phe đó cũng tới." Chu Hiển thì thầm cảm thán.
Tần Vũ khẽ gật đầu.
Đoan Mộc Ngọc cười nhẹ bảo: "Từ khi Tiêu Diêu thiên tôn thành thiên tôn thứ ba, thế lực phe phi thăng giả đã hoàn toàn được củng cố. Sáu tỷ năm trở lại đây tám đại thánh hoàng và ba phe phi thăng giả tranh đấu cũng không tới mức ngươi chết ta sống nữa. Kẻ dưới chém giết nhau chứ các thần vương đối xử với nhau rất hữu hảo."
Tần Vũ nghe xong liền minh bạch.
Kẻ dưới có chém giết thê thảm tới đâu thì những thần vương trên cao vẫn đối xử với nhau hữu hảo.
"Có điều ta rất mong đợi, người đại biểu cho Tu La hải lần này là ai?" Trong mắt Đoan Mộc Ngọc lóe lên một tia quang mang.
Đại biểu của Tu La hải? Trong lòng Tần Vũ hơi nghi hoặc, đại biểu của Tu La hải là ai mà Đoan Mộc Ngọc lại mong đợi nhỉ?
Thiếu niên thẹn thùng Thân Đồ Phàm vốn một trầm mặc lên tiếng: "Ta cũng rất mong đợi, hy vọng là Tu La thần vương tự mình tới đây."
"Tu La thần vương, người được thần giới công nhận là thần vương đệ nhất à." Chu Hiển thì thầm nói, sấm sét lóe lên trong mắt.
Tần Vũ nghe thấy lời của Chu Hiển liền chấn động trong lòng.
Công nhận là thần vương đệ nhất?
Tần Vũ đã từng nghe qua về thủ lĩnh của Tu La hải - "Tu La thần vương" là kẻ vô cùng lợi hại. Nhưng hiện tại lại được Chu Hiển nói thành "được công nhận là thần vương đệ nhất".
"Tu La thần vương quả thật lợi hại đến thế sao?" Tần Vũ thầm nhủ.
Nhưng nhìn thấy nhãn thần của mấy người Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển, Thân Đồ Phàm thì trong đáy lòng Tần Vũ đã có đáp án.
"Song Vực đảo Phiêu Miễu thần vương tớiiii…"
Mục quang của Tần Vũ lập tức chuyển về phía cửa đại điện, đại biểu của Song Vực đảo trong ba thế lực lớn của phi thăng giả đã tới.
Phiêu Miễu thần vương là một nữ tử tóc dài vô cùng xinh đẹp mặc bạch bào. Phiêu Miễu thần vương đi vào, sau lưng là hai thị nữ mỹ miều.
"Huyết Yêu sơn Huyết Yêu vương tớiiii…"
Câu này vừa vang lên, tiếng thì thầm trong đại điện liền im bặt, mọi người đều nhìn ra cửa đại điện. Tần Vũ chấn động trong lòng.
Huyết Yêu vương. Một thần vương nổi danh nhờ việc giết chóc, mức độ hung tàn mọi người trong thần giới đều biết.
"A?" Tần Vũ kinh dị nhìn người bước vào đại điện.
Một nữ tử xinh đẹp mỹ miều mặc hồng bào thản nhiên đi vào đại điện, sau lưng là hai thanh niên tuấn tú. Huyết Yêu vương môi son đỏ chót đầy nhục cảm, mục quang lướt qua chúng nhân trong đại điện, khóe miệng khẽ nhếch lên cười khẩy.
Huyết Yêu vương cũng là nữ? Trong lòng Tần Vũ có chút kinh ngạc.
"Tu La thần vương chắc cũng tới rồi." Đoan Mộc Ngọc nói nhỏ.
Tần Vũ thu lại tâm tình, tiếp tục nhìn cửa đại điện. Người được công nhận là thần vương đệ nhất của thần giới trong truyền thuyết, thủ lĩnh của Tu La hải, "Tu La thần vương" có hình dáng như thế nào đây?
"Tu La hải Tu La thần vương tớiiii…"
Cả đại điện lập tức tĩnh lặng, ngay cả các thần vương ở trên cùng cũng yên tĩnh hẳn. Âm thanh hô hấp cũng không còn.
Chỉ thấy một thanh niên nho nhã thân mặc trường bào màu xanh lơ mỉm cười đi vào, nếu nói có điều gì đặc biệt thì chỉ có mái tóc đỏ được buộc lại trên đầu.
Đây chính là Tu La thần vương? Trong lòng Tần Vũ thấy kinh dị.
Sau khi thanh niên nho nhã mặc bộ trường bào xanh lơ đi vào đại điện, đằng sau cũng có hai thanh niên một nam một nữ đi vào. Hai người này mặc hoàng bào kim sắc.
Nam thanh niên đi vào rồi, mục quang lướt qua bốn phía, sau đó nhìn chằm chằm vào Tần Vũ toét miệng cười.
"Phí Phí?"
Trong lòng Tần Vũ giật thót, sau đó vui mừng đến phát điên.