Trên không trung nơi đại dương, lục đại thánh hoàng đều trầm mặc. Sau một hồi lâu, âm thanh Khương Phạm trầm thấp vang lên:
- Đống kết không gian, theo ta biết chỉ có phi thường cường lực công kích mới có thể phá vỡ.
- Cường lực công kích? Không có khả năng. - Chu Hoắc lắc đầu nói.
- Chúng ta vừa mới liên thủ thi triển Nhất Khí Lục Nguyên, Nhất Khí Lục Nguyên do lục đại bổn nguyên lực dung hợp tiến hành công kích, Nhất Khí Lục Nguyên công kích lực kinh nhân cỡ nào? Vì phòng ngừa nhất khí lục nguyên khiến không gian vỡ vụn, chúng ta sáu người phải đồng thời dựa vào bổn nguyên linh châu đống kết không gian, sáu người liên thủ đống kết không gian, trình độ đống kết không gian đã đạt tới cấp độ khủng bố phi thường, ngay cả nhất khí thất-bát nguyên công kích đều không thể khiến đống kết không gian chấn động, Tần Vũ làm thế nào có thể phá?
Ngoài hắn ra ngũ vị thánh hoàng còn lai đều gật đầu.
Các thánh hoàng một khi dựa vào trận pháp liên thủ công kích, việc trước tiên là bọn họ đều đồng thời dựa vào bổn nguyên linh châu đống kết không gian, sáu người hợp lực, không gian đống kết trình độ có thể cực cao.
Nhất khí lục nguyên công kích, công kích lực loại này đã tới cấp độ đáng sợ.
Chỉ là ngay cả không gian chấn động cũng không có, nhưng Tần Vũ lại dễ dàng phá vỡ đống kết không gian, tại sao?
- Chẳng lẽ Tần Vũ có riêng một phương pháp phá sập không gian mà chúng ta không biết? - Thang Lam đột nhiên nhẹ giọng nói.
- Muốn khiến cho không gian bị phá, thực chất có trên hai loại phương pháp, một loại là khống chế không gian lực, một loại là cường lực công kích vượt quá trình độ chịu đựng của không gian. Loại phương pháp thứ nhất là khiến bản thân không gian tự tan vỡ, loại này rất đơn giản, thượng bộ thiên thần đều làm được. Nhưng mà, vừa rồi không gian đã bị đống kết, không gian lực không thể bị khống chế. - Nam cực thánh hoàng Đoan Mộc Vân phân tích.
Đoan Mộc Vân phân tích đạo lí này mọi người đều biết.
- Nếu như trong lúc không gian bị đống kết, không gian lực còn có thể khống chế, vậy Tần Vũ đã sớm thuấn di chạy đi rồi. - Chu Hoắc cười nhạt một tiếng. - Nhưng công kích của Tần Vũ nếu như vượt quá Nhất Khí Lục Nguyên, vậy hắn muốn giết chúng ta chỉ là chuyện một cái nhấc tay.
Mâu thuẫn!
Công kích lực của Tần Vũ không có khả năng vượt quá Nhất Khí Lục Nguyên của lục đại thánh hoàng liên thủ.
Vậy Tần Vũ như thế nào lại phá vỡ được không gian?
---------------
Tân vũ trụ, trên không của Tử Huyền tinh. Tần Vũ, Khương Lập, Dịch Phong ba người đồng thời xuất hiện tại tân vũ trụ, Dịch Phong lúc này vẫn còn có điểm mụ mị, đống kết không gian như thế nào đột nhiên sụp đổ, bọn họ như thế nào đột nhiên thoát được tính mạng?
- Tần Vũ, như thế nào ngươi lại phá vỡ được không gian đống kết đó? - Dịch Phong vội vàng hỏi.
Từ đáy lòng Tần Vũ đối với Dịch Phong đã rất có hảo cảm, liền cười nói:
- Dịch Phong thần vương, ta muốn hỏi một chuyện: Muốn phá vỡ một không gian thì có biện pháp gì?
- Rất đơn giản, một là giống như thượng bộ thiên thần thông thường, vận dụng sự lĩnh ngộ đối với không gian pháp tắc, khống chế không gian lực, khiến cho không gian tự nhiên sụp đổ, còn có một cách nữa là cường lực công kích vượt quá cực hạn chịu đựng của không gian, ngươi hỏi điều này làm gì? Mới rồi không gian bị đống kết, căn bản không thể khiến cho không gian tự nhiên hỏng mất.
Dịch Phong thần vương chằm chằm nhìn Tần Vũ.
- Ngươi cũng đừng nói, công kích lực của ngươi có thể khiến đống kết không gian sụp đổ.
- Ta chính là dùng phương pháp thứ nhất. - Tần Vũ cười nhẹ nói.
- Phương pháp thứ nhất? Khống chế không gian lực, khiến cho không gian tự nhiên sụp đổ? - Dịch Phong thực sự mụ mị, - Không gian đều đống kết, ngươi làm sao sử dụng được không gian lực?
Tần Vũ nhẹ cười một tiếng:
- Cái ta sử dụng không phải là thần giới không gian lực.
Tần Vũ sử dụng tân vũ trụ không gian lực, tân vũ trụ không gian lực đồng dạng bao trùm cả thần giới, chỉ cần Tần Vũ nguyện ý, hoàn toàn dựa vào tân vũ trụ không gian lực khiến cho toàn bộ thần giới trong nháy mắt sụp đổ.
- Một không gian đang tồn tại hai loại không gian lực. Vậy… khống chế bất kỳ không gian lực đều có thể khiến một không gian sụp đổ. - Tần Vũ trong lòng thầm nói.
Mà vừa rồi…
Tần Vũ là dựa vào tân vũ trụ không gian lực, khiến cho một khối khu vực hoàn toàn sụp đổ.
- Vũ ca, huynh vừa rồi vì sao không trực tiếp mang chúng ta về tân vũ trụ? - Khương Lập trong lòng có chút nghi hoặc.
Khương lập rất rõ ràng, đống kết không gian-đống kết thần giới không gian lực, tân vũ trụ không gian lực lại không chịu ảnh hưởng, Tần Vũ hoàn toàn có thể trực tiếp mang theo Khương Lập cùng Dịch Phong quay về.
- Không có gì, ta chỉ là ngẫu nhiên nghĩ đến cho nên mới làm như vậy, cảm giác như thế này… bọn họ sẽ không cảm thấy nghi hoặc tại sao ta có thể thuấn di, bọn họ chỉ nghi hoặc ta làm sao phá được đống kết không gian của bọn họ. - Tần Vũ cười một tiếng nói.
- Tần Vũ, ngươi nói ngươi sử dụng không phải là thần giới không gian lực? - Dịch Phong lên tiếng.
Dịch Phong lúc này vẫn còn nghi hoặc, tại thần giới làm sao có khả năng sử dụng không gian không phải là thần giới không gian lực? Dịch Phong căn bản không thể tưởng tượng, một không gian có hai loại không gian lực.
Tần Vũ nhìn về phía Dịch Phong.
Chỉ cần nhìn Dịch Phong có thể không cần tính mạng đến cứu hai người bọn họ, chính xác là cứu Khương Lập, loại hành vi này cũng đã khiến Tần Vũ nói cho Dịch Phong biết một chút bí mật.
---------------
Thần giới trên không Nam hải.
Lục đại thánh hoàng trầm mặc, nói chính xác là Chu Hoắc có chút tức giận nhìn về phía Đoan Mộc Vân, Thân Đồ Diêm, Thang Lam, Mộc Khâm tứ đại thánh hoàng, mà cả tứ đại thánh hoàng đều im lặng.
- Khái khái khái.
Đoan Mộc Vân ho khan hai-ba tiếng mới nói:
- Chu Hoắc huynh, đi lần này mọi người đều rõ ràng thực lực của Tần Vũ, có thể khẳng định một điểm… Tần Vũ này có thần thông đặc thù của riêng mình, có thể phá vỡ đống kết không gian.
- Phải, Chu Hoắc huynh, Tần Vũ có loại thần thông của riêng mình, chúng ta mặc dù không rõ nhưng tất cả đều là sự thật. Có thần thông này cũng nói rõ… chúng ta muốn giết hắn là chuyện không có khả năng. - Thân Đồ Diêm cũng trịnh trọng nói.
Mộc Khâm gật đầu nói:
- Nếu không giết được Tần Vũ, chuyện truy sát Tần Vũ nên dừng tay thôi.
- Dừng tay? - Chu Hoắc trong lòng vô cùng tức giận, - Chúng ta hiện tại mới chỉ xuất động lục đại thánh hoàng, nếu như bát đại thánh hoàng đồng thời đống kết không gian, ta không tin Tần Vũ có khả năng phá hủy.
- Đủ rồi. - Đoan Mộc Vân nhướng mày nói, - Chu Hoắc huynh, xuất động lục đại thánh hoàng đều khốn không được Tần Vũ, nếu như xuất động bát đại thánh hoàng mà cũng không khốn được, bát đại thánh hoàng ta còn mặt mũi nào? Chuyện này nên dừng lại, kết quả xấu nhất cũng chỉ là thần giới thêm một thế lực phi thăng giả thôi, ba thế lực phi thăng giả và bốn thế lực không quá khác biệt.
Bốn người Đoan Mộc Vân, Thân Đồ Diêm, Thang Lam, Mộc Khâm bọn họ cùng Tần Vũ quan hệ không tính là quá ác liệt, dù sao Tần Vũ chân chính đối địch là Chu gia.
Chỉ luận công kích lực, Tần Vũ bổn tôn thêm phân thân, bất kỳ một thánh hoàng nào đều không có khả năng đánh bại Tần Vũ.
Hơn nữa, Tần Vũ còn có thực lực phá vỡ đống kết không gian, loại địch nhân như vậy muốn giết cũng không giết được, tốt nhất là đừng nên trêu vào.
Khóe mắt Chu Hoắc nhẹ co giật, gắt gao nhìn chằm chằm bốn người trước mắt.
- Chu Hoắc huynh, cáo từ.
Đoan Mộc Vân thong thả chắp tay, lập tức cả người liền biến mất, Chu Hoắc sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi.
- Mộc huynh, Thang Lam, Thân Đồ huynh, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn từ bỏ? - Chu Hoắc vội vàng nói.
- Muốn giết Tần Vũ cơ hồ là không có khả năng, chúng ta vì sao lại phải phí khí lực? Nếu Chu Hoắc huynh có biện pháp mười phần giết chết được Tần Vũ, chúng ta nhất định sẽ cố gắng tương trợ. - Thang Lam cười nhẹ một tiếng, lập tức cũng phất tay thuấn di biến mất.
Thân Đồ Diêm, Mộc Khâm hai người cùng hướng Chu Hoắc chắp tay cười nhẹ, không để ý sắc mặt khó coi của Chu Hoắc, như trước nói hai câu khách sáo liền thuấn di li khai. Lục đại thánh hoàng một chốc bốn người đã rời khỏi, chỉ còn lại Chu Hoắc cùng Khương Phạm hai người.
- Khương Phạm huynh? - Chu Hoắc nhìn Khương Phạm.
Khương Phạm lúc này trong lòng rất phức tạp, Tần Vũ biểu lộ thực lực đã hoàn toàn rung động hắn, đặc biệt Tần Vũ còn có năng lực luyện chế nhất lưu hồng mông linh bảo.
Khương Phạm rõ ràng nhớ kỹ, Khương Lập sử dụng thanh trường kiếm chống lại công kích của y, cũng giống như sau đó là kiện Tử Lâm vũ y….
- Thanh trường kiếm đó dễ dàng ngăn trở lực công kích của ta, tuyệt đối không phải là nhị lưu hồng mông linh bảo, mà kiện tử sắc vũ y kia chịu một bổng của ta, Lập Nhi lại không hề tổn thương, tử sắc vũ y kia cũng không có khả năng là nhị lưu hồng mông linh bảo, chẳng lẽ đều là nhất lưu hồng mông linh bảo?
Khương Phạm ngẫm lại đều cảm thấy rung động. Con gái y có hai kiện nhất lưu hồng mông linh bảo, bản thân Tần Vũ còn có thanh trường thương và quyền trượng Vạn Liễu, ngoài ra còn có kiện La Vũ đao.
- Tần Vũ này rốt cuộc có bao nhiêu kiện nhất lưu hồng mông linh bảo? Chẳng lẽ hắn có thể dễ dàng luyện chế một kiện nhất lưu hồng mông linh bảo?
Khương Phạm trong lòng lộ vẻ không cam. Khương Phạm cũng không thể phủ nhận lúc này ở sâu kín đáy lòng, hắn cũng có một điểm hối hận. Mặc dù có đáp ứng Chu Hoắc thì Lôi Phạt thiên tôn có thể trợ giúp hắn cho một lần.
Chỉ giúp hắn một lần, để cho hắn trở thành thiên tôn tối đa cũng chỉ có ba thành hy vọng mà thôi.
- Nếu như… nếu như Tần Vũ trở thành con rể của ta, với thực lực của Tần Vũ, lại có nữ nhi ta là thần vương, hơn nữa có nhiều hồng mông linh bảo, thế lực to lớn như vậy cũng có thể khiến ta trong quá trình tranh đoạt Thiên Tôn sơn linh bảo chiếm hết ưu thế.
Khương Phạm hiện lên ý niệm như vậy trong đầu.
- Nếu như Tần Vũ thành con rể của ta, nhị đệ cùng ta quan hệ sẽ tốt hơn, Lập Nhi cũng tiếp tục ở bên cạnh ta. - Khương Phạm đáy lòng có chút hối hận.
Nhưng mà, trên đời không có thuốc hối hận để uống.
- Khương Phạm huynh? - Chu Hoắc lại nói to một tiếng.
Khương Phạm tỉnh táo lại, đưa một chút ý niệm trong đầu vừa rồi vứt bỏ đi. Bản thân là thánh hoàng, nếu đã ra quyết định, đã lựa chọn con đường này thì đừng nên hối hận.
- Chu Hoắc huynh, có chuyện gì sao? - Khương Phạm nhìn Chu Hoắc.
Chu Hoắc bất đắc dĩ thở dài một hơi:
- Cảnh vừa rồi huynh cũng đã thấy, tứ vị thánh hoàng sau khi nhìn thấy thần thông của Tần Vũ, tất cả đều quay lưng lại.
- Không có hy vọng giết chết Tần Vũ, bọn họ không nguyện ý bỏ phí công phu cũng là chuyện bình thường. - Khương Phạm cười nhạt nói.
Chu Hoắc nhìn về phía Khương Phạm:
- Khương Phạm huynh, thực lực của Tần Vũ huynh cũng đã nhìn thấy, muốn giết hắn cực kỳ khó khăn, nhưng mà Tần Vũ đối với Lôi Phạt thành ta "trăm lần ô miệt", vô luận như thế nào ta cũng không chịu đựng được khẩu khí này. Khương Phạm huynh, huynh có nguyện ý trợ giúp Lôi Phạt thành ta không?
- Chu Hoắc huynh yên tâm.
Khương Phạm gật đầu nói:
- Nếu như muốn xuất thủ đối phó với Tần Vũ, chỉ cần nói với ta một tiếng là được. Bất quá Chu Hoắc huynh, huynh có biện pháp đối phó với Tần Vũ sao?
Sắc mặt Chu Hoắc nhất thời tươi cười:
- Điều này thật sự đa tạ Khương Phạm huynh, còn về biện pháp đối phó với Tần Vũ… không quá trăm năm nữa Thiên Tôn sơn cũng phủ xuống, nếu như trong vòng trăm năm còn không giải quyết được Tần Vũ, chỉ có đến khi Thiên Tôn sơn phủ xuống, phỏng chừng tuyệt đại bộ phận thần vương đều điên cuồng. Đến lúc đó hãm hại Tần Vũ một phen cũng không phải là việc khó.
- Thiên Tôn sơn? - Khương Phạm cũng cười.
Sáu ngàn vạn ức năm trước, Thiên Tôn sơn phủ xuống làm cho rất nhiều thần vương chết đi, phải biết rằng chuyện thần vương chết là phi thường hiếm thấy, nhưng khi Thiên Tôn sơn phủ xuống… đã khiến một lượng lớn thần vương đều quan tâm hết thảy.
Có thể tu luyện đến thần vương cảnh giới, cơ hồ tất cả thần vương đối với con đường tu luyện cuối cùng… thiên tôn đều có dục vọng mãnh liệt.
Dục vọng sẽ làm con người điên cuồng.
Một trận chiến đã xảy ra ở thần giới Nam Hải hải vực, người biết chuyện này rất ít, Tần Vũ cũng không truyền bá ra ngoài, lục đại thánh hoàng càng không để lộ chuyện xấu của mình.
Cho nên, phần đông thần giới người thường đối với chuyện này cũng không biết được. Người thường không hiểu, một ít người cao tầng lại biết như… Chu Hiển.
- Liên minh các thánh hoàng đã tan vỡ, nếu chỉ có mình Lôi Phạt thành ta, làm sao giết được Tần Vũ? Cho dù có thêm Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm, sợ rằng cũng không đủ.
Chu Hiển đứng tại trên tường thành của Lôi Phạt thành, nhìn trước mắt vô số lôi điện trong lòng thầm nghĩ.
- Tần Vũ này, thực lực bất ngờ lại không thua kém thánh hoàng, thậm chí lợi hại hơn…. Cho dù là thiên tài cũng không có khả năng đạt đến trình độ như vậy, đây là mới chưa đến hai vạn năm a. - Chu Hiển nghe được từ chính phụ hoàng của hắn sau khi trở về đã tự nói về trận đại chiến, cả người Chu Hiển rung động.
Thực lực của Tần Vũ bất ngờ lại mạnh mẽ như vậy.
Một đối một, ngay cả thánh hoàng cũng không có hi vọng chiến thắng, hơn nữa Tần Vũ còn có loại thần thông quỉ dị phá vỡ được đống kết không gian.
- Đây không phải là tên tiểu tử ngu ngốc năm đó ở phàm nhân giới sao? - Chu Hiển trong lòng lộ vẻ bất lực.
Tới lúc này, Chu Hiển cũng cảm giác được Tần Vũ cao cao tại thượng, hắn chỉ có thể ngước nhìn Tần Vũ, cho dù trong lòng vẫn bất bình thì cũng chỉ là vô dụng, chênh lệch quá lớn. Đối mặt với Tần Vũ, Chu Hiển hắn trong lòng ghen ghét, căm phẫn đều biểu lộ ra trên tiếng cười.
- Thực lực, thực lực.
Chu Hiển nhướng mày, lúc này dưới chân vừa động hóa thành một đạo lưu quang bay về nơi ở của mình. Vào trong phủ đệ, hắn chỉ lạnh lùng nói một tiếng:
- Từ hôm nay, bất luận là ai đến cũng đừng tới quấy rầy ta.
Sau đó Chu Hiển liền bắt đầu trường kì bế quan.