Tinh Thần Biến Chương 615: Bắc hải chi cực

 

Bốn phía thần giới bị vây quanh bởi hải dương vô tận. Tại khu vực cực bắc của Bắc hải có một đại lục bằng băng rất lớn trôi nổi, lục địa này diện tích cũng tới hơn vạn dặm, tại Bắc hải cũng có thể tính là một khối băng khá lớn.

Ở trên băng đảo hàn khí bao phủ quanh năm, thường xuyên có gió lạnh thổi qua.
Từng đạo ánh sáng màu trắng từ trên cao khó khăn xuyên qua được lớp hàn khí chiếu vào, trong cảnh mơ mơ hồ hồ tựa như thấy được hai người sóng vai nhau từ xa đi tới, hai người này chính là Tần Vũ và Lập Nhi. Tần Vũ cùng Lập Nhi thuấn di tới được khối băng đảo này cũng không vội đi tìm Tả Thu Lâm, thay vào đó lại từ từ thưởng thức cảnh tượng của băng đảo.
- Nơi đây quả thật là lạnh, thần nhân bình thường xem ra đều phải mặc thần khí chiến y mới có thể chịu được.
Tần Vũ cười nói, một tay nắm tay Lập Nhi, tay còn lại khẽ vòng qua eo nàng.
Ở trên băng đảo còn có những kiến trúc khác tựa như đều do những khối băng trong suốt cấu tạo nên. Những khối băng ở tại cực bắc của thần giới này trải qua cả trăm triệu vạn năm chưa từng bị tan chảy, độ kiên ngạnh tuyệt đối không kém hơn những loại đá cứng bình thường.
Dưới sự phản xạ của ánh sáng tòa bộ bề mặt của khói băng đảo phát ra một thứ ánh sáng mĩ lệ, giống như đang bước vào một thế giới trong mơ vậy.
- Quả thật là đẹp, nếu như ở lại nơi đây cũng không phải là không tốt. - Khương Lập nhìn khắp bốn phương, ánh mắt tràn đầy vui sướng.
- Vũ ca, chúng ta không phải là muốn tới tìm Tả Thu Lâm sao? Tại sao lại không trực tiếp đi gặp? - Khương Lập hỏi.
Từ khi bước lên băng đảo trong lòng đã cảm thấy nghi hoặc về việc này, chỉ là cảnh quan dọc theo đường đi quả thật rất đẹp nên nàng mới không hỏi.
Tần Vũ cười:
- Cảnh sắc nơi đây quả thực rất đẹp , cho nên muốn để cho muội ngắm nhìn thêm lát nữa.
Khương Lập lập tức bật cười. Tần Vũ cũng lắc đầu cười nói:
- Kì thực huynh không đi gặp Tả Thu Lâm kia ngay chủ yếu là muốn thông qua việc dò hỏi những thiên thần trên băng đảo này để thu thập một vài tin tức về Tả Thu Lâm. Dẫu sao thì hiểu biết của chúng ta với Tả Thu Lâm vẫn quá ít.
Khương Lập suy nghĩ một chốc cũng cho rằng Tần Vũ suy nghĩ chu đáo.
- Dù sao bọn ta tới đây không phải để đánh nhau mà là muốn mời Tả Thu Lâm, tự nhiên không thể đắc tội với y. - Tần Vũ mỉm cười, nắm tay Lập Nhi tiếp tục đi lên.
Tần Vũ trên đường cũng đã lập ra được kế hoạch, theo tuyến đường này sẽ gặp được một vị thượng bộ thiên thần, vị thượng bộ thiên thần này cũng là cao thủ đứng sau Tả Thu Lâm trên băng đảo. Tần Vũ tin rằng thiên thần ở bên cạnh Tả Thu Lâm bao nhiêu năm như vậy, chắc hẳn sẽ biết được không ít tin tức.
Sau thời gian uống một chén trà, hàn khí bắt đầu từ từ tản ra. Một tòa phủ đệ do hàn băng trăm triệu vạn năm tuổi cùng với những khối đá màu xanh rất lớn tạo nên đã xuất hiện trước mắt, diện tích của tòa phụ đệ này tịnh không lớn, phạm vi bất quá cũng chỉ vài trăm thước mà thôi, ở bên trên có khắc ba chữ Bạch Băng phủ.
Chủ nhân của Bạch Băng phủ - Bạch Dật Cư ở trên đảo này cũng có uy tín rất lớn, tuy trên Bạch Băng đảo vẫn chưa hề có ai hoàn toàn có thể gọi là đảo chủ, nhưng hầu như trong lòng tất cả cư dân trên băng đảo sớm đã xem Bạch Dật Cư như đảo chủ.
Bạch Dật Cư thực lực mạnh, lại là người tốt. Trong Bạch Băng phủ cũng không có nhiều người, tổng cộng chỉ có hơn mười người. Người trong Bạch Băng phủ đều biết rõ, phủ chủ đại nhân của bọn họ rất thích được một mình uống trà ngắm hoa băng vào buổi sáng sớm.
Trong hậu viện của Bạch Băng phủ, những khối băng được điêu khắc thành từng bông hoa, thật đến không ngờ, lại được ánh bình minh phản chiếu càng khiến cho người ta động lòng. Bạch Dật Cư mái tóc hoa râm mặc trên mình bộ áo trắng đang ngồi trên một chiếc ghế bằng trầm hương, tay cầm một chén trà tỏa ra hơi nóng, hưởng thụ sự yên tĩnh này.
Bạch Dật Cư nghĩ lại lựa chọn trước đây của mình không khỏi cảm thấy mình quả là sáng suốt.
- Nếu như lúc trước ta vẫn còn ở lại Lôi Phạt thành, sợ rằng đã không có được cuộc sống nhàn hạ như hôm nay. - Bạch Dật Cư than thầm trong lòng. - Chỉ là cuộc sống dù tốt nhưng ở sâu trong băng đảo có Tử Vong thần vương, quả là đem lại rất nhiều phiền toái.
Vừa nghĩ đến vị vua không ngai của cực bắc Bắc hải, Bạch Dật Cư trong lòng liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Tử Vong thần vương sống ở một nơi rất sâu trong hải đảo, tuy không lạm sát người trên băng đảo, nhưng sự tồn tại của Tử Vong thần vương quả thật khiến cho lòng người trên đảo cảm thấy bất an.
- Bất quá Tử Vong thần vương này rốt cuộc cũng không phải là kẻ điên cuồng hiếu sát, chỉ cần không bước vào khu vực của y, y cũng không giết người. - Bạch Dật Cư cười khổ.
Nếu như Tử Vong thần vương quả thật điên cuồng hiếu sát có lẽ người trên băng đảo này đã sớm chạy hết rồi.
- Thật là tao nhã, trang trí rất hay.
Một âm thanh thanh nhã vang lên bên tai Bạch Dật Cư, toàn thân Bạch Dật Cư không khỏi run lên, có thể tới gần thượng bộ thiên thần như y, thậm chí khiến cho y không hề phát giác ra, người đến thực lực ra sao?
Bạch Dật Cư quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi toàn thân trắng toát đang mỉm cười đi tới.
- Hai người này thật là lợi hại.
Bạch Dật Cư phát hiện ra đối phương tuy đứng trước mặt y nhưng y lại không hể cảm nhận được thực lực của đối phương, chênh lệch lớn như thế quả khiến cho Bạch Dật Cư kinh hãi, thậm chí y còn đoán rằng – hai người trước mặt đều là thần vương! Chỉ có điều chính y cũng không dám tin.
Bạch Dật Cư lập tức đứng lên, hơi cúi mình cung kính nói:
- Tại hạ Bạch Dật Cư, không biết hai vị tới tòa phủ đệ nhỏ bé này của tại hạ có việc gì? Nếu như có việc, Bạch Dật Cư nhất định hết sức giúp đỡ.
Trong khi nói chuyện, Bạch Dật Cư cũng đã ghi nhớ được hình dáng của hai người trước mặt.
- Hai người thân thiết như vậy, nhìn bụng của nữ tử kia chắc là vừa mới mang thai, xem ra là một đôi vợ chồng. Một đôi vợ chông là thần vương? Thần giới có sao? - Bạch Dật Cư nghĩ thầm trong lòng.
Tần Vũ mỉm cười hỏi:
- Ta muốn hỏi ngươi một chuyện có liên quan tới băng đảo này.
Bạch Dật Cư vội vàng nói:
- Hai vị có gì xin cứ hỏi, Dật Cư ở trên băng đảo này cũng đã được trăm triệu vạn năm, trên đảo này chắc chắn không có việc gì mà Dật Cư không biết.
- Ngươi biết Tả Thu Lâm không? - Khương Lập trực tiếp lên tiếng.
- Tả Thu Lâm? - Bạch Dật Cư liền ngẩn ra.
Y thực sự chưa từng nghe qua cái tên này, dù sao Tử Vong thần vương cho tới giờ gần như chưa bao giờ ra khỏi phủ đệ của mình, hơn nữa Tả Thu Lâm đâu có đủ nhẫn nại để nói tên thật của mình cho một thiên thần:
- Chính là thần vương cư ngụ trên băng đảo này.
Sắc mắt của Bạch Dật Cư bỗng nhiên đại biến:
- Hai vị nói tới Tử Vong thần vương?
- Đúng vậy, ngươi có thể đem những việc có liên quan tới Tử Vong thần vương tử tế thuật lại cho bọn ta được không? Không cần lo tới Tử Vong thần vương, y cũng biết được rằng bọn ta đã gặp ngươi. - Tần Vũ mỉm cười hỏi.
Bạch Dật Cư sắc mặt đã có vẻ hòa hoãn, lúc này mới nói:
- Hai vị, Dật Cư cũng không lo lắng Tử Vong thần vương biết được hai vị đã gặp Dật Cư, chỉ là ta có phần lo lắng cho hai vị.
- Tại sao thế? - Tần Vũ nhìn Bạch Dật Cư.
Bạch Dật Cư lúc này liền mở lời:
- Nói đến Tử Vong thần vương này thì y đã ở trên băng đảo từ rất lâu, có lẽ không có mấy người biết rõ, bất quá Tử Vong thần vương tuy có thanh danh bên ngoài là vậy nhưng lại là một người rất giữ lời hứa.
- Giữ lời hứa? Là lời hứa gì? - Tần Vũ lập tức hỏi.
Bạch Dật Cư gật đầu nói:
- Cách đây rất rất lâu, khi đó ta còn chưa tới băng đảo này thì ở đây đã lưu truyền một việc – Tử Vong thần vương từng hứa chỉ cần không tiến nhập vào phạm vi Băng Phủ Địa Ngục, y sẽ không làm tổn thương tới bất kì người nào trên băng đảo, nhưng một khi bước vào phạm vi phủ đệ của y chỉ có một con đường chết.
- Trước đây có người không tin, nhưng… trong lịch sử mà bọn ta biết được, bất cứ ai bước vào phạm vi của Băng phủ địa ngục đều đã chết. - Trong mặt Bạch Dật Cư ẩn hiện một chút kinh sợ.
- Trong phạm vi phủ đệ của Tử Vong thần vương này tràn ngập một lớp khí màu đen, cực kì dễ phân biệt, chỉ là lớp khí màu đen này rất hay thay đổi, lúc thì khuếch tán, khi thì lại thu hẹp. Ta đã từng thấy khi lớp khí màu đen này đột nhiên khuếch tán, có một vị trung bộ thiên thần không cẩn thận bị rơi vào trong đó, liền bị lớp khí này cuốn lấy, trung bộ thiên thần này lập tức ngã xuống đất. Đợi tới khi lớp khí màu đen thu hẹp lại, ta cùng một người bạn của trung bộ thiên thần kia đã nhanh chóng thu hồi thân thể của y về, nhưng bọn ta lại phát hiện ra… y đã không còn linh hồn nữa.
Không còn linh hồn, tự nhiên là đã chết. Tần Vũ cùng Lập Nhi đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cũng không quá kinh ngạc. Bọn họ đều biết rõ Tử Vong thần vương này giống như Sinh Mệnh thần vương, đối với linh hồn đã nghiên cứu đến mức cực kì thấu đáo, Sinh Mệnh thần vương thì chữa trị cho linh hồn của kẻ khác, còn như Tử Vong thần vương lại là hủy diệt linh hồn.
Dễ dàng giết được một trung bộ thiên thần cũng không có gì là lạ.
- Chỉ là không biết, Tử Vong thần vương có chủ tâm giết trung bộ thiên thần này không, hay là đám khí màu đen kia đã tự động giết y. - Tần Vũ nghĩ thầm.
Nếu như Tử Vong thần vương chủ tâm giết một trung bộ thiên thần thì quả không được tính là lợi hại ghê gớm. Còn nếu chỉ bằng vào lớp khí màu đen bao quang Băng phủ địa ngục của Tử Vong thần vương lại có thể dễ dàng giết chết một trung bộ thiên thần, điều này mới thực sự quá khủng bố.
- Hai vị, tại hạ biết hai vị đều là những người thực lực rất mạnh, chỉ có điều Tử Vong thần vương là người tàn nhẫn tuyệt tình, y thích nhất là giết người, đặc biệt lại là cao thủ.
Bạch Dật Cư trịnh trọng nói:
- Hai vị chắc cũng nhận thấy rằng, trên vài ngàn hòn đảo xung quanh trăm triệu vạn dặm của băng đảo này không có lấy một bóng người.
Tần Vũ không khỏi ồ lên kinh ngạc.
Bạch Dật Cư này không nói thì Tần Vũ cũng không để ý tới. Số hải đảo trên Bắc hải quả thực rất nhiều, phần lớn trong số đó đều có không ít người cư ngụ.
Nhưng những hòn đảo xung quanh băng đảo này đều không có lấy một bóng người.
- Tuy Tử Vong thần vương đã hứa rằng chỉ cần người trên băng đảo không hiến nhập vào phạm vi Băng phủ địa ngục của y thì sẽ không giết người, nhưng người ngoài băng đảo y vẫn cứ giết. Hơn nữa… mỗi năm đều giết! Cùng với việc y không ngừng giết chóc, phạm vi bỏ hoang xung quanh băng đảo càng ngày càng lớn.
- Vậy các ngươi có thể trở về thần giới. - Khương Lập nói.
Bạch Dật Cư cười khổ một tiếng rồi lắc đầu nói:
- Bọn ta là người trên băng đảo, từ trước tới nay không dám rời khỏi băng đảo, bởi vì… khoảng cách tới thần giới quả thực là rất xa. Đừng nói là tới đại lục của thần giới, chỉ những khu vực bỏ hoang xung quanh băng đảo, trong vòng một năm bọn ta tuyệt đối không thể vượt qua, mà nếu bọn ta không cách nào vượt qua được khu vực bỏ hoang, một khi Tử Vong thần vương muốn giết người, những kẻ rời khỏi băng đảo ắt chết không sai. 
Tần Vũ, Khương Lập không khỏi giật mình.
Thiên thần dù lợi hại cũng không bằng thần vương. Đám thiên thần của Bạch Dật Cư không cách nào thuấn di, chỉ có thể phi hành, muốn trong một thời gian ngắn bay qua được khu vực bỏ hoang quanh băng đảo căn bản là không có khả năng.
- Bất quá hai vị không cần phải lo cho bọn ta, cuộc sống trên băng đảo của bọn ta cũng coi như đã quá yên bình. Phạm vi của băng đảo cũng không tính là nhỏ, dân số lại không ít, hơn nữa phạm vi Băng phủ địa ngục của Tử Vong thần vương tịnh không lớn, chỉ cần bọn ta tránh xa ra thì cũng không gặp phải nguy hiểm đến tính mạng. - Bạch Dật Cư cười nói.
Tần Vũ cùng Khương Lập đưa mắt nhìn nhau, đối với vị Tử Vong thần vương dấu mặt Tả Thu Lâm này, trong đầu bọn họ cũng có thể xem là hiểu biết được chút ít.
Tả Thu Lâm tuy lãnh khốc vô tình, nhưng ít nhất cũng là người biết giữ lời.
- Vậy bọn ta cũng xin cáo từ. - Tần Vũ liền nói.
Hắn lúc này cũng không muốn hỏi nhiều nữa, bởi vì từ những gì Tần Vũ nghe được… thì hiểu biết của người trên băng đảo này về Tả Thu Lâm là cực ít.
Bạch Dật Cư vội vàng khom người hành lễ. Tần Vũ vừa cùng Lập Nhi xoay mình định rời đi, bỗng nhiên Bạch Dật Cư với tay nói:
- Hai vị, Dật Cư chợt nhớ tới một truyền thuyết về Tử Vong thần vương.
- Ồ, nói xem? - Tần Vũ quay đầu lại.
Bạch Dật Cư liền nói:
- Trước khi Bạch Dật Cư tới băng đảo, trên băng đảo có một truyền thuyết nói rằng Tử Vong thần vương đã từng giết chết một vị thần vương.
Trong lòng Tần Vũ chấn kinh. Giết chết thần vương? Thần vương có thể thuấn di, muốn giết chết một thần vương sao có thể dễ dàng như vậy.
- Rồi sau đó lại có một vị thần vương tới đây đánh trọng thương Tử Vong thần vương, từ đó Tử Vong thần vương gần như chỉ ở trong Băng phủ địa ngục, rất ít khi ra ngoài đại khai sát giới. - Bạch Dật Cư nói - Đương nhiên đó chỉ là truyền thuyết, đối với tính chân thực của truyền thuyết tại hạ cũng không dám khẳng định.
Tần Vũ gật đầu mỉm cười:
- Cảm ơn.
Rồi Tần Vũ lập tức sóng vai cùng Lập Nhi trực tiếp thi triển thuấn di rời khỏi Bạch Băng phủ, tới khu vực trung tâm của băng đảo. Khu vực trung tâm của băng đảo cũng là nơi duy nhất trên băng đảo không có người.
Ở đây hắc khí tràn ngập, quả thật là một tuyệt địa .
Về phần Tử Vong thần vương Tả Thu Lâm, Tần Vũ cảm thấy Tả Thu Lâm hiện đang ở rất sâu phía dưới của hải đảo. Độ sâu của băng đảo này thật ra đã hơn trăm ngàn dặm. Phần lộ ra trên mặt biển tuy chỉ có vài vạn dặm, nhưng càng đi sâu xuống dưới, lớp băng lại càng dày lên. Xuống tới đáy biển diện tích ước chừng phải đến mười vạn dặm. Còn Tả Thu Lâm đang ở trong một băng huyệt cung điện nằm dưới mặt biển khoảng vài ngàn dặm.

 

 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện