Hưng Hân thua.
Kết quả hiệp đầu chung kết như một gáo nước lạnh xối tỉnh nhiều người.
Ngay trước giờ thi đấu, đường link bỏ phiếu dự đoán mới đóng lại với tỉ lệ ủng hộ 51.1% dành cho Hưng Hân. Khủng khiếp thay, trên số liệu Hưng Hân còn thắng cả đương kim vô địch Luân Hồi.
Fan Hưng Hân vì thế mà phấn khích tột độ. Họ thậm chí quên rằng việc bỏ phiếu chỉ là kỳ vọng trong lòng con người. Hưng Hân được ủng hộ, chỉ nói lên rằng người ta rất thích thấy cảnh hắc mã lội ngược dòng.
Tỉ lệ phiếu dự đoán không đại diện cho thực lực hai đội.
Càng không thể quyết định kết quả thi đấu thực sự.
Hưng Hân không vì thua Luân Hồi cả hai lượt đấu vòng bảng mà mất tự tin, thì Luân Hồi cũng không vì Hưng Hân xuất sắc đánh bại Lam Vũ và Bá Đồ mà sợ hãi.
So ra, Luân Hồi K.O đối thủ hai lần bằng tỉ số 2 - 0 ở tứ kết và bán kết còn bá đạo hơn.
Bởi sự bá đạo đó, Luân Hồi có thời gian nghỉ ngơi trước chung kết dài hơn. Khi Hưng Hân vẫn khổ chiến hiệp ba với Bá Đồ, Luân Hồi được nghỉ đến tận sáu ngày.
Hiệp ba bán kết rút sức Hưng Hân cực nặng, nhất là nửa giờ cuối trận đoàn đội. Một Bá Đồ không còn trị liệu lại giằng co ác liệt với họ suốt nửa tiếng, tuy cuối cùng thất bại, nhưng đã bắt Hưng Hân trả cái giá quá đắt.
Đánh xong, Hưng Hân bay về thành phố H trong đêm. Sau chuyến bôn ba, họ chỉ có hai ngày nghỉ ngơi để đối đầu với một Luân Hồi đã ngủ nghỉ đầy đủ sáu ngày.
Sáu ngày không thi đấu sẽ không gây lạc trạng thái, vì đó vừa vặn là thời gian giãn cách giữa các lượt đấu vòng bảng. Thậm chí, các chiến đội và tuyển thủ chuyên nghiệp còn có kinh nghiệm điều chỉnh trạng thái cho sáu ngày hơn là ba ngày.
Xét theo hiệp đầu chung kết, chiến đội Hưng Hân vẫn chưa tắt đấu chí từ trận ác chiến với Bá Đồ, nhưng đấu chí ấy lại trở thành gánh nặng tinh thần cho họ. Họ căng thẳng vì chưa kịp thư giãn, dẫn đến sụt giảm khả năng linh hoạt.
Thế là họ thua.
Đây vốn không phải kết quả quá bất ngờ.
Chẳng qua, chuỗi thành tích lóa mắt và đấu trường tổ chức trên sân nhà làm mọi người gửi gắm kỳ vọng lớn lao vào Hưng Hân, để rồi bị xối nước lạnh.
Có rất nhiều bài phân tích nguyên nhân thất bại của Hưng Hân, yếu tố hao mòn sức bền từ trận với Bá Đồ gần như bị liệt vào trọng điểm ở mọi bài.
Nguyên nhân đã tìm thấy, nhưng vấn đề là sắp tới, Hưng Hân có giải quyết được không? Sắp tới chỉ có ba ngày nghỉ ngơi, Luân Hồi đã thắng trên sân khách, sĩ khí tăng mạnh, còn Hưng Hân thì sao? Liệu họ có kịp ổn định tâm lý dưới gánh nặng bị dẫn trước?
0 giờ cùng đêm, đường link bỏ phiếu dự đoán kết quả hiệp hai được mở, tỉ lệ ủng hộ Luân Hồi tăng vọt...
Người chơi có thể bỏ phiếu từ mong đợi cá nhân, nhưng tương tự, cũng sẽ bỏ phiếu theo nhận định tình hình. Mong đợi là ước ao, còn nhận định là tin tưởng.
Hưng Hân vẫn là hắc mã, mọi người muốn xem cảnh lội ngược dòng thì vẫn phải kỳ vọng vào họ. Có điều, kỳ vọng lúc này không còn mù quáng như trước. Người hâm mộ đã biết băn khoăn, biết nghi ngại.
Tỉ lệ ủng hộ Hưng Hân đang bắt đầu tụt dốc.
Ba ngày trôi qua, mọi ánh mắt tập trung về sân nhà Luân Hồi ở thành phố S. Phút cuối đường link bỏ phiếu đóng lại, tỉ lệ ủng hộ Hưng Hân rơi xuống chỉ còn 39.1%.
Vẫn không ít người chờ mong kỳ tích xảy ra, nhưng đảng trung lập đã quay đầu phiếu về Luân Hồi.
61.9% là tỉ lệ ủng hộ Luân Hồi. Nếu con số này trở thành sự thật, Luân Hồi sẽ giành về tổng quán quân mùa giải thứ mười. Ba quán quân liên tục, họ sẽ dựng nên vương triều thứ hai trong lịch sử Vinh Quang.
Vương triều Luân Hồi.
Bốn chữ giăng cao trên băng rôn được fan mang đến nhà thi đấu. Fan Luân Hồi nôn nóng chờ đón ngày này, sân nhà cũng chuẩn bị sẵn nghi thức chúc mừng cực kỳ long trọng cho thời khắc vương triều Luân Hồi thành lập.
Bầu không khí rộn ràng khắp nơi làm nhà thi đấu trông như buổi lễ trao giải hơn là nơi sắp diễn ra hiệp hai chung kết đầy gay cấn.
"Ngứa mắt thật chứ!"
Các tuyển thủ chuyên nghiệp là những người nhạy cảm với không khí trong nhà thi đấu nhất. Hội minh tinh rủ nhau đi xem hiệp một ở Cung thể thao Tiêu Sơn nay lại tiếp tục chạy tới thành phố S, cùng theo dõi hiệp hai. Thái độ của fan và sân nhà Luân Hồi cứ như quán quân đã trong tầm tay, như vương triều dựng ngay trước mắt, khiến những đối thủ cạnh tranh như họ rất ngứa mắt, ngứa mắt vô cùng.
"Tên Diệp Tu kia chán thế, cái tinh thần lúc đánh tụi mình đâu rồi?" Hoàng Thiếu Thiên tức giận gào to. Kỳ thực, với nhóm bọn họ, lúc này chỉ có thể ngồi dưới khán đài nhìn hai đội tranh quán quân là điều đau nhói trong tim. Họ không muốn Luân Hồi xây nên vương triều, nhưng cũng không thích Hưng Hân đoạt quán quân, thế nên mắng Luân Hồi cũng phải tranh thủ phê bình Hưng Hân, nhất là Diệp Tu, phải phê bình trọng điểm, phê bình trọng trọng điểm.
"Ông nói tụi mình hò nhau bay qua đây coi tổng chung kết, rốt cuộc là vì máu M hay máu siêu M?" Bức thiết cần thuốc nhỏ mắt, Lý Hiên của Hư Không phát biểu.
"Có lẽ để chứng kiến lịch sử." Trương Tân Kiệt nói.
Nếu Luân Hồi đoạt quán quân, vương triều mới thành lập là lịch sử. Nếu Hưng Hân đoạt quán quân, hắc mã từ phút đầu tiên đến giây cuối cùng, đội mới vào Liên minh đã lên ngôi vương, cũng là lịch sử luôn.
"Hóa ra chúng ta đang đứng bên bờ lịch sử?" Đường Hạo lên tiếng đầy mỉa mai, cũng là mỉa mai chính mình.
Những người như họ, sẽ muốn đứng bên bờ chứng kiến lịch sử ư? Họ tồn tại nơi này, đứng trên sàn đấu Vinh Quang này, vốn là để tạo nên lịch sử. Bất kỳ ai trong họ đều muốn trở thành vai diễn, chứ không phải khán giả như hiện tại.
Rốp!
Ngô Vũ Sách ngồi cạnh Lý Hiên mở nắp bình nước, tiếng vang lanh lảnh càng tôn lên sự lặng ngắt xung quanh. Nếu nói rằng khán giả xem thi đấu Vinh Quang là fan, thì họ chính là fan đấy thôi, dạng fan trung thành nhất và chung thủy nhất. Thần tượng của họ chính là bản thân họ, chiến đội nhà họ. Tình yêu ấy sẽ mãi mãi không suy suyển. Thế nên khi ngồi đây xem chung kết, dưới đáy lòng họ đâu muốn ai trong hai phe trên sân chiến thắng. Điều họ muốn là tự tay mình hốt hết hai đội, dĩ nhiên hốt luôn cái đám đang ngồi gần mình luôn càng tốt.
Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.
"Đội trưởng uống gì ạ, em đi mua!" Lưu Tiểu Biệt của Vi Thảo nhổm dậy. Cậu không thích ngột ngạt, bèn tìm cớ chạy khỏi hiện trường.
"Coca đi, cảm ơn em." Vương Kiệt Hi nói.
"Giúp anh mua thêm hai lon." Điền Sâm của Hoàng Phong gọi.
"Cho anh chai nước suối là được." Lý Hiên gật đầu.
"Mua ly trà sữa cho chị luôn." Sở Vân Tú cũng gửi gắm.
"Anh trà xanh nghen."
"Còn anh hồng trà."
Nghe cả hội nhao nhao, Lưu Tiểu Biệt suýt khóc: "Nhiều quá, em nhớ không hết!"
"Lấy di động ghi lại." Tiêu Thời Khâm tốt bụng đề nghị giải pháp.
Lưu Tiểu Biệt cúi gằm mặt, móc di động ra.
"Tốc độ tay lên nào, tốc độ!" Rướn tới nhìn ku cậu ghi chú, Lý Hoa của Yên Vũ hô hào.
Bảng ghi chú trên di động thế là dài như cái sớ, chả ai buồn thương xót Lưu Tiểu Biệt. Cậu khóc ròng, ước gì quay về bầu không khí im ắng như lúc nãy để ngồi tính lại tổng thiệt hại!
"Nhiều quá, làm sao em cầm hết..." Ghi chú xong tất cả yêu cầu của mọi người, Lưu Tiểu Biệt ủ ê mặt mày.
"Chạy mấy chuyến là được." Không hổ là bậc thầy chiến thuật tinh vi nhất, Tiêu Thời Khâm nói đâu đau đó.
"Tay tốc độ, chân chắc cũng tốc độ không kém nhỉ?" Đới Nghiên Kỳ lập tức đội trưởng hát em khen hay.
Lưu Tiểu Biệt tuyệt vọng, lê lết chuẩn bị lên đường. Đút tay vào túi, ku cậu đột nhiên sáng bừng mắt, mò tới mò lui rồi toét miệng cười: "Ha ha ha ha, em quên đem bóp tiền!"
"Bắt em vất vả rồi, không lẽ còn để em ra tiền?" Dụ Văn Châu nhẹ nhàng đưa bóp tiền cho cậu, "Tôi mời mọi người."
"Hay!!" Vu Phong dẫn đầu vỗ tay, ủng hộ đội trưởng cũ.
"Đội trưởng, cứu em với!" Lưu Tiểu Biệt sắp quỳ sụp với Vương Kiệt Hi.
"Hay đi thêm mấy người, mua về một lần. Cũng sắp đánh rồi." Vương Kiệt Hi cất lời công bằng.
Nghe vậy, tân binh các đội bèn chủ động đứng dậy, lập team chạy quest.
Mọi người ngồi im chờ trận đấu bắt đầu.
Các tuyển thủ chuyên nghiệp không quá để tâm ai thắng ai thua, muốn quan sát đối thủ cũng không cần thiết đi xem trực tiếp, nhưng giờ phút này, họ lại tập trung về nhà thi đấu.
Nói cho cùng, cũng chỉ vì khát vọng trong tim cồn cào khó lặng. Mỗi một người ngồi ở đây, có ai không mong mình mới là người đứng trên sàn đấu?
Tổng chung kết họ không thể góp mặt, thôi thì ngồi gần một chút, cảm nhận chân thực một chút, cũng tốt lắm rồi...