"Ổn bao nhiêu?" Tô Mộc Tranh bước mấy bước đến chỗ có thể thấy được mặt Diệp Tu, nghiêm túc nói.
"Điều đó không quan trọng." Diệp Tu ngẩng đầu, không lảng tránh mà mỉm cười nhìn cô.
Bên nhau suốt bấy nhiêu năm, hai người còn hiểu nhau hơn họ tưởng. Thường chỉ cần một ánh mắt, người này liền biết người kia nghĩ gì. Diệp Tu biết điều Tô Mộc Tranh đang lo lắng, hắn không giải thích nhưng cũng không che giấu. Câu trả lời của hắn có thể khiến Trần Quả tức giận hỏi lại "vậy cái gì mới quan trọng", nhưng Tô Mộc Tranh thì chỉ gật đầu chứ không nói thêm.
Điều đó không quan trọng.
Đã đi đến đây, điều quan trọng chỉ có một: Chiến thắng! Quán quân!
Vì điều quan trọng duy nhất này, tất cả những thứ khác đều có thể đánh đổi.
Thế nên Tô Mộc Tranh không hỏi thêm. Cô sẽ luôn ở cạnh Diệp Tu khi hắn nỗ lực hết mình, và nỗ lực hết mình để giúp hắn, cùng hắn thực hiện "điều quan trọng duy nhất". Đó là trái tim của Diệp Tu, trái tim của cô, cũng là trái tim trong lồng ngực mỗi một vị tuyển thủ chuyên nghiệp.
Diệp Tu vẫn đang sắp xếp tư liệu. Hắn có thói quen mở từng file lên kiểm tra rồi mới lưu vào nơi cần thiết, nhưng khi click đến một đoạn replay nọ, hắn chợt dừng chuột, ngẩn người ngồi nhìn nó tiếp tục phát.
Họp chiến thuật để đánh với Luân Hồi, phần lớn tư liệu dĩ nhiên là về Luân Hồi. Trên khung hình, cặp đôi hợp tác tốt nhất mùa giải là Nhất Thương Xuyên Vân và Nhất Diệp Chi Thu đang kề vai chiến đấu.
Thiên phú vượt trội, trình độ xuất sắc, hai người tả xung hữu đột giữa trận tiền. Đây là một trận thi đấu chính quy của vòng bảng, đối thủ ở trình chuyên vẫn bị họ càn quét như rơm rạ, Luân Hồi giành về một chiến thắng nhẹ nhàng.
Chu Trạch Khải và Tôn Tường.
Cặp hợp tác mới toanh của mùa giải thứ mười được ngoại giới gửi gắm vô vàn kỳ vọng. Người ta bảo rằng họ sẽ là kẻ thống trị của thời đại Vinh Quang mới, một nhận định mà cả Diệp Tu cũng không phản đối.
Có điều lúc này, hắn đang nghĩ đến một việc khác. Tô Mộc Tranh chỉ cần nhìn, liền biết hắn nghĩ gì.
"Có một cảm giác rất kỳ lạ đúng không?" Diệp Tu hỏi.
Tô Mộc Tranh hiểu ý hắn, cô lắc đầu: "Em thì không... Vì trên thực tế, em chưa từng chơi Vinh Quang chung với anh hai bao giờ."
"Cũng phải..." Diệp Tu gật đầu. Những năm tháng ấy, hắn và Tô Mộc Thu suốt ngày ngồi trước máy tính, vùi đầu vào game, còn Tô Mộc Tranh được gửi đến trường. Tô Mộc Thu không có ý định nuôi em gái mình thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, thậm chí game thủ chuyên nghiệp cũng không.
Nhưng đó không phải vì hắn cảm thấy cái nghề mình chọn là vất vả hay nhục nhã. Ngược lại, Tô Mộc Thu rất đam mê công việc của mình. Hắn yêu game, yêu Vinh Quang, chơi Vinh Quang là điều khiến hắn vô cùng kiêu hãnh và tự hào.
Với Tô Mộc Tranh, hắn chẳng qua là giữ thái độ trung lập, không ủng hộ cũng không phản đối.
"Nghề nghiệp cả đời, phải để con bé tự chọn lấy chứ!"
Khi nói câu này, bản thân Tô Mộc Thu cũng chỉ là một thằng nhóc mười mấy tuổi đầu, mở miệng lại như một nhà giáo dục đầy quan hoài về tương lai con trẻ.
"Em ấy nhìn hai đứa mình chơi game, chơi Vinh Quang mà lớn, tui thấy em ấy sẽ có máu game trong người, như mấy hồi giành đặt tên acc đó..." Diệp Tu nhìn chữ "Chi" trong tên Nhất Diệp Chi Thu trên màn hình, cứ thấy ngứa ngứa muốn gãi kiểu gì.
"Zzz, cậu thì biết cái gì, con nít dĩ nhiên thích nổi loạn. Con bé mỗi ngày nhìn mình chơi game, biết đâu chừng còn chán là khác." Tô Mộc Thu nói.
"Đừng chắc chắn vậy chứ, đâu phải đứa con nít nào cũng nổi loạn?" Diệp Tu nói.
"Thằng con nít bỏ nhà ra đi là ai đó?" Tô Mộc Thu khinh bỉ.
"Tui có nuôi một thằng em trai, có kinh nghiệm." Diệp Tu nói.
"Ý? Em trai cậu bao nhiêu tuổi?" Tô Mộc Thu lập tức hỏi.
"Nhỏ hơn tui một chút, hai tụi tui sinh đôi." Diệp Tu trả lời.
"Cút!" Tô Mộc Thu đáp nhõn một chữ.
"Nhất Diệp Chi Thu! Thu Mộc Tô! Hai tụi bây chạy đâu rồi?" Kênh đoàn đội bỗng nhảy lên mấy dòng chat căm phẫn từ đội trưởng.
"Úi, mình đi lộn đường rồi." Tô Mộc Thu phát hiện.
"Móa, lo chat không lo tập trung à?" Diệp Tu nói.
"Đây là đâu ta?" Tô Mộc Thu bèn mở bản đồ.
"Về hết được rồi, kích hoạt tình tiết nhiệm vụ xong là cây cầu sập." Diệp Tu nói.
"Vậy thôi từ đây đánh tới luôn." Tô Mộc Thu nhăn mặt. Hắn xoay góc nhìn về phía trước.
"Chứ biết sao giờ..." Diệp Tu cũng bó tay.
Hai người cứ thế mà đi tiếp. Nửa tiếng sau, hệ thống nhảy thông báo: Nhất Diệp Chi Thu giết chết Thủ Lĩnh Sack, phó bản kết thúc.
"Phắc phắc phắc! Hai thằng khốn kia đã làm gì?" Kênh đoàn đội ầm vang tiếng mắng chửi. Cả nhóm chỉ mới đánh tới nửa đường, thế mà boss gãy mất hồi nào chả hay?
"Ngại quá, last hit lại thuộc về tui." Diệp Tu nói.
"Cậu được lắm!" Tô Mộc Thu móc ra quyển sổ tay, viết thêm một dòng: Ngày xx tháng xx năm xx, xx giờ xx phút, phó bản xx boss xx, last hit bởi Nhất Diệp Chi Thu, lần thứ 474.
Còn hắn?
Tô Mộc Thu lật ra trang trước, 318 lần, cách biệt quá xa!
"Tui bao nhiêu rồi?" Diệp Tu rướn đầu qua nhìn.
"400+ thôi, hơn tui tí xíu chứ mấy." Bộp một tiếng, Tô Mộc Thu đóng quyển sổ lại.
"Ha ha, không biết cậu có vượt mặt tui nổi trong quãng đời còn lại không đây?" Diệp Tu cười.
"Cậu trai trẻ, chú em đừng quá láo toét, đường đời còn rất dài." Tô Mộc Thu liếc xéo.
Đường đời còn rất dài...
Diệp Tu lặng im dõi ánh nhìn qua những khuôn hình nhảy nhót trên replay. Nếu thật sự đường đời còn rất dài, vậy hai cái tên đang hiện hữu trước mắt hắn lúc này, sẽ là ai mới đúng?
Lắc đầu, Diệp Tu click tắt file.
"Đi thôi!" Hắn gọi Tô Mộc Tranh.
"Vâng." Tô Mộc Tranh gật đầu, "Em ra liền."
"Em chơi Vinh Quang thấy vui không?" Đứng ở cửa, Diệp Tu chợt hỏi cô.
"Cái đó có quan trọng không?" Tô Mộc Tranh cười.
"Thì tại tụi anh đều không biết em nghĩ gì." Diệp Tu nói.
"Vui lắm, em khẳng định." Tô Mộc Tranh nói.
"Vậy thì tốt." Diệp Tu như thở phào.
"Sao thế anh?"
"Cầm cúp vô địch còn vui hơn nữa." Diệp Tu nói.
"Dĩ nhiên." Tô Mộc Tranh nói.
"Cho nên..."
"Cho nên?"
"Tối nay ăn gì?"
"Ăn gì cũng được."
"Đi vòng vòng coi có gì ăn?"
"Ok luôn."
---
Tuyển thủ chuyên nghiệp là những người kiếm sống bằng việc đánh giải, có vinh quang được gọi thành tên: thành tích, cúp, danh hiệu...