Chương 1642: Giông tố đến rồi, chạy đi thôi
Trước đó là dự báo thời tiết, bây giờ thì giông tố đến thật.
Hai đầu hẻm núi, tức "vùng quân sự cấm vào", hai quân đoàn NPC ùn ùn xông ra như lũ quét. Tiếng hò hét xen lẫn tiếng bước chân vang lên không ngừng, cuốn theo đất bụi mịt mù. Cùng lúc đó, quân mai phục trên vách đá bắt đầu hành động, vừa chạy sâu vào trong hẻm núi vừa quan sát chiến trường bên dưới.
Khán giả thấy rõ sự kiện đang diễn ra, mà Diệp Tu và Tôn Tường cứ cố chấp giữ nguyên cục diện. Các thế lực NPC càng lúc càng áp sát, mãi đến khi lọt vào tầm nhìn kèm theo tiếng động ầm ầm bên tai, hai người vẫn đứng im bất động.
Họ vẫn đang kèn cựa lẫn nhau, đọ lòng kiên nhẫn, sức tập trung, và cả tinh thần thép. NPC xuất hiện nghĩa là sớm muộn phải hành động, vấn đề là bên nào sẽ hành động trước. Trong cùng tình huống, tuyển thủ khác có lẽ đã ra tay ào ạt để giành quyền chủ động, Diệp Tu và Tôn Tường lại chơi trò thi gan, cứ như chỉ cần dợm bước là thua ngay tắp lự.
Thực chiến là câu chuyện rất khó nói. Biết đâu người hành động trước sẽ chiếm ưu thế thì sao?
Mặc kệ, Diệp Tu và Tôn Tường không muốn mạo hiểm.
Phải, trong mắt họ, việc phá vỡ trạng thái tĩnh là một lựa chọn mạo hiểm. Quyết tâm không mắc sai lầm, họ đã đẩy mức độ thận trọng của mình lên tối đa. Diệp Tu thì thôi, Tôn Tường mới thật sự đáng kinh ngạc. Cậu trai kiêu căng, nóng nảy ngày nào lại có thể trở nên kiềm chế, dám dấn bước vào cuộc đấu gan lì và nhẫn nại? Khác nào lấy thế yếu của ta chiến với thế mạnh của người, bởi khi làm vậy, bạn đâu phải chỉ vứt bàn phím và chuột không ngó ngàng đến là được? Bạn cần liên tục tập trung chú ý, không ngừng bình ổn tâm lý để duy trì cái đầu lạnh. Thời gian ngắn còn dễ, càng kéo dài độ khó càng tăng, càng đi ngược lại tính cách Tôn Tường. Nhìn hội tuyển thủ chuyên nghiệp mà xem, có mấy ai tin rằng Tôn Tường sẽ đủ sức làm điều này?
Nhất là khi, đá thử vàng đã xuất hiện.
Sự kiện xảy ra, doanh trại spawn lính, các thế lực NPC đang đến gần. Hẻm núi chật hẹp bị tắc nghẽn bởi quân đoàn NPC, Quân Mạc Tiếu và Nhất Diệp Chi Thu sắp không còn là vấn đề duy nhất của nhau. Áp lực thời gian và không gian thật nặng nề khi hai thế lực đã bày trận, chuẩn bị lao vào chém giết.
NPC Vinh Quang cũng phân chia theo nghề nghiệp của người chơi với cây kỹ năng đơn giản đến đáng thương. NPC bình thường có khoảng một hai chiêu, boss thì bốn năm chiêu, rất hiếm NPC sở hữu lượng kỹ năng hoàn chỉnh. Mỗi tội, NPC lại có trò râu ông nọ cắm cằm bà kia, xáo trộn kỹ năng các nghề là chuyện thường ngày ở huyện. Như đoạn giới thiệu sơ lược lúc đầu, đỉnh điểm của sự kiện là khi các thế lực lao vào chém nhau. Nếu ai tinh ý, ắt phải xem kỹ kết cấu dàn nghề và cách chiến đấu của NPC từ lúc ấy rồi.
Qua quan sát và kiểm nghiệm, Hưng Hân và Luân Hồi đúc kết như sau: NPC dàn quân bằng cách cho kỵ sĩ đi đầu, tiến quân đến một khoảng cách nhất định thì đồng loạt giơ khiên, che chắn toàn bộ phía sau. Thế là vào thực chiến, Quân Mạc Tiếu và Nhất Diệp Chi Thu lập tức bị nhốt giữa một lồng giam vuông vức. Sau đó tiếng pháo đùng đùng vang lên, loạt NPC hệ Súng nấp sau khiên kỵ sĩ bắn phát pháo đầu tiên cho cuộc chiến: Pháo Hỏa Tiễn, một người nã mười quả!
Số lượng đạn tương tự, cách khai chiến tương tự, mọi người đoán rằng mục tiêu sẽ có thay đổi vì sự góp mặt của hai nhân vật phía trong vòng vây. Sự thật đi ngược dự đoán, pháo đến từ NPC chỉ ship cho NPC. Nói cách khác, tính đến thời điểm này, hai quân đoàn trong hẻm núi không hề để Quân Mạc Tiếu và Nhất Diệp Chi Thu vào mắt.
Ầm ầm ầm ầm...
Pháo Hỏa Tiễn nổ giữa không trung, mỗi quả tách làm tám tên lửa nhỏ, tổng cộng 160 tên lửa phủ lấp vùng trời. Kết quả là, Quân Mạc Tiếu và Nhất Diệp Chi Thu vẫn lọt vào phạm vi sát thương dù NPC chẳng cần cố tình focus.
Mưa tên lửa sắp chạm đất, họ còn chưa chịu nhúc nhích?
Có! Người đầu tiên nhích là Quân Mạc Tiếu!
Thời khắc mấu chốt, Diệp Tu lại có thể mất kiên nhẫn trước Tôn Tường?
Khán giả bình thường không hiểu những ảo diệu bên trong nên chỉ cho rằng Diệp Tu phản ứng quá nhanh, còn hội tuyển thủ chuyên nghiệp thì há hốc mồm. Chẳng lẽ, Diệp Tu thật sự không cứng bằng Tôn Tường?
Nếu ra tay vào lúc này, Quân Mạc Tiếu chắc chắn sẽ bị Nhất Diệp Chi Thu chiếu tướng.
Nhưng rồi mọi người cùng chứng kiến thấy, Quân Mạc Tiếu đưa tay trước ngực, bắt ấn vèo vèo...
Tôn Tường quỳ.
Thuật Phân Thân!
Đó là kỹ năng Diệp Tu đã chọn.
Kèn cựa nhau, thi gan nhau, đôi bên đều chỉ chực chờ một thời cơ tốt hòng đưa đối phương vào chỗ chết. Nhẫn nại đến mức bị NPC vây quanh vẫn không chịu nhường, sau đó Diệp Tu nhịn hết nổi, Diệp Tu ra tay trước, Diệp Tu có hành động!
Diệp Tu quyết định... té.
Hào Long Phá Quân!
Phát hiện bất lợi, Tôn Tường tức thì phản ứng cực nhanh, đẩy tốc độ tay lên mức tối đa. Nhất Diệp Chi Thu cầm Khước Tà lao tới, húc gãy Quân Mạc Tiếu.
Tim Tôn Tường đập hụt một nhịp.
Húc phát gãy ngay, không phải bóng thì còn là gì? Thuật Phân Thân triển khai thành công, Quân Mạc Tiếu đã rời vị trí.
Hắn ở đâu?
Nhất Diệp Chi Thu ngước đầu, chỉ để nhìn thấy một quả tên lửa đập thẳng vào mặt.
Ầm!
Tên lửa tách khỏi quả pháo mẹ không lớn, nhưng dư sức nuốt chửng một cái đầu. Không kịp né tránh, Nhất Diệp Chi Thu vỡ mặt đúng nghĩa đen. Giữa tầm nhìn mù mịt bởi khói, hắn phát hiện Quân Mạc Tiếu đang ngồi xổm trên một gờ đá nhô ra, kiếm ninja cầm trong tay còn cắm sẵn vào vách núi để phòng bất trắc. Vừa thấy Nhất Diệp Chi Thu nhìn sang, hắn lập tức co cẳng nhảy lên, dùng kiếm thoăn thoắt bám đá mà trèo.
Kèn cựa? Thi gan? Chờ thời cơ tấn công tốt nhất? Ai ra tay trước là thua?
Tôn Tường bắt đầu tự hỏi phải chăng chỉ có mình mới nghĩ vậy. Có thể lúc đầu đó là ý nghĩ của cả hai, sau mới dần dần nảy sinh khác biệt theo diễn biến trận đấu; hoặc cũng có thể, từ đầu game Diệp Tu đã diễn quá sâu, dụ tình cho Tôn Tường lọt vào bẫy...
Tên lửa rơi xuống rào rào như mưa, không ngăn được bước chân hai quân đoàn NPC tiến đến gần nhau. Mọi thứ diễn ra hệt như hoạt cảnh giới thiệu: Dàn kỵ sĩ bật Xung Phong, cầm khiên húc tới đối thủ. Điều duy nhất khác biệt là, lúc này giữa họ tồn tại một Nhất Diệp Chi Thu trong vai trò miếng thịt ở giữa bánh mì.
Rầm rầm rầm rầm...
Âm thanh chói tai vang lên khi những chiếc khiên va chạm dữ dội. Tuy là miếng thịt, Nhất Diệp Chi Thu chưa đến nỗi thành thịt băm. Hit Hào Long Phá Quân trước đó đưa hắn đến sát vách núi, hắn bèn đạp vách núi nhảy lên hai lần, kịp thời tránh khỏi bức tường khiên hai bên khép lại.
Long Nha, Đâm Liên Tiếp, thêm một hit đâm thường.
Bốn Hit Liên Hoàn Trên Không hoàn thành cực tốc độ với mũi mâu đâm vào cùng một vị trí trên vách núi, chuẩn không cần chỉnh. Khước Tà sắc bén nhờ vậy xuyên thủng đá, Nhất Diệp Chi Thu treo mình lủng lẳng giữa không trung, còn phải co hai chân lên mới không ăn đạn lạc từ NPC bên dưới.
"Giỏi!" Kênh chat nhảy ra lời khen của Diệp Tu. Tôn Tường ngước góc nhìn, thấy hắn đã tìm được chỗ ngồi vững chãi trên một gờ đá khác. Kiếm ninja biến thành Ô Thiên Cơ ôm ngang hông, mũi ô đen ngòm là nòng súng, tay trái nhón quả lựu đạn thả xuống ngay lúc Tôn Tường ngửa cổ lên nhìn, kế đó là ba quả Pháo Chống Tăng ầm ầm trút xuống.
Vất vả ôm chặt Khước Tà, nửa người vắt vẻo, Nhất Diệp Chi Thu cách nào né tránh?
Tích tắc lựu đạn và Pháo Chống Tăng nổ tung, thân hình Nhất Diệp Chi Thu bỗng nhiên loáng lên rồi vụt biến mất.
Blink!
Từng được Tôn Tường chọn làm vũ khí bí mật hồi hiệp hai, kỹ năng này tiếp tục giúp Nhất Diệp Chi Thu thoát hiểm trong chân tơ kẽ tóc. Ngoài ra, nó còn có thể đưa hắn đến vị trí đặt chân tạm thời.
Đột nhiên, Quân Mạc Tiếu nhấc chân phải.
Đá Trước Mặt!
Hiện thân ngay trên đường đá của Quân Mạc Tiếu, Nhất Diệp Chi Thu văng đi như diều đứt dây.
Hội tuyển thủ chuyên nghiệp ngoài trận lắc đầu thở dài. Chơi chiêu? Mười chú Tôn Tường hợp lại cũng không phải đối thủ của Diệp Tu!