Toàn chức cao thủ Chương 1649: Tử chiến đến cùng

 

 

Chương 1649: Tử chiến đến cùng

Người thắng là Diệp Tu. Fan Luân Hồi rất không vui, nhưng cũng không có gì để trách Tôn Tường.

Trận đấu này bao hàm quá nhiều kiến thức, khán giả bình thường làm sao nhìn thấu? Nhận định "Tôn Tường không khiển nổi Nhất Diệp Chi Thu full buff, Tôn Tường có điểm yếu chết người" của Diệp Tu còn sờ sờ trên kênh chat, nhưng dù có căng mắt ra mà soi, họ cũng chả hiểu Tôn Tường "không khiển nổi" chỗ nào và "điểm yếu chết người" là gì.

Thứ duy nhất để họ bám víu là thanh HP. Sau một quãng trượt máu không phanh, Nhất Diệp Chi Thu dùng một hit Hào Long Phá Quân bứt phá và tiếp tục giằng co ngang ngửa với Quân Mạc Tiếu. Từ đó đến cuối game là ác chiến kịch liệt. Mỗi tội, Tôn Tường đánh mãi mà chẳng thể san bằng tẹo HP cách biệt giữa hai người.

13%.

Ít ỏi thế thôi, song lại duy trì đến phút cuối cùng và trở thành lượng máu thắng lợi của Quân Mạc Tiếu.

Dù thất bại, thành tích của Tôn Tường cũng không tồi, thậm chí được đánh giá cực cao trong mắt những tuyển thủ chuyên nghiệp hiểu tường tận về trận này.

Cho nên, Tôn Tường xuống sân giữa tràng pháo tay nhiệt liệt.

Fan Luân Hồi ra sức cổ vũ Tôn Tường đừng nhụt chí, nhưng họ nào biết Tôn Tường đã đi rất xa hơn hẳn họ tưởng trên con đường trưởng thành.

Tướng tiên phong rời sân, tướng Luân Hồi thứ hai chuẩn bị thay vào. Vì thể thức thi đấu đặc biệt của hiệp ba, đến lúc này người ta vẫn chưa biết Luân Hồi sẽ phái ai lên kế tiếp. Có khi chính Luân Hồi cũng không nắm chắc, đến tận lúc biết rằng Tôn Tường thua trận.

Khi đội trưởng Chu Trạch Khải đứng dậy đón đồng đội xuống sân, mọi người không nghĩ gì sâu xa.

Khi Chu Trạch Khải và Tôn Tường đập tay, mọi người vẫn cho rằng đó là điều bình thường.

Và rồi khi Tôn Tường quay về ghế ngồi, Chu Trạch Khải cất bước theo hướng ngược lại, cả nhà thi đấu mới ồ lên kinh ngạc.

Tướng Luân Hồi thứ hai là Chu Trạch Khải? Đội trưởng Chu Trạch Khải đấy ư?

Điều này còn bất ngờ hơn việc Chu Trạch Khải làm tướng tiên phong lôi đài hiệp trước, bởi vì ít nhất hôm đó, Luân Hồi còn để Tôn Tường thủ ải. Tuy slot đầu chơi lớn, sự vững vàng của slot cuối vẫn mang về kết cấu ra trận hợp lý, dù kết quả sau cùng không tốt đẹp như mong muốn.

Nhưng còn trận này?

Tôn Tường đã đi đầu thì Chu Trạch Khải nên ngồi slot thứ tư như lối sắp đặt thường thấy, hoặc thứ năm để thủ ải vững hơn. Thích chơi bạo một chút có thể chọn slot thứ ba, nhưng slot thứ hai ấy à... Thế là thế nào?

Với tình huống chọn tướng tại chỗ của hiệp ba, giả sử Tôn Tường lập công đầu, một chấp hai hoặc thậm chí một chấp ba, vậy đưa hẳn Chu Trạch Khải lên làm tướng kế để gặt điểm cũng dễ hiểu. Cơ mà sự thật là Tôn Tường đã thất bại, Chu Trạch Khải không thủ lôi đài thì ai thủ? Thật quá khó hiểu.

"Tướng thứ hai là Chu Trạch Khải luôn sao? Ơ..." Bình luận viên Phan Lâm há hốc mồm trên tivi.

"Hiểu chết liền!" Sĩ diện là thế, Lý Nghệ Bác cũng phải thừa nhận sự hoang mang của mình.

Luân Hồi định làm gì?

Muốn hiểu lòng dạ Luân Hồi, chỉ có thể hỏi hội tuyển thủ chuyên nghiệp ngoài trận. Họ cũng kinh ngạc như ai, nhưng sau khi phân tích kỹ càng, ý đồ của Luân Hồi đã phần nào phơi bày.

Tôn Tường tiên phong, Chu Trạch Khải tiếp đuốc.

Muốn xét, phải xét trên tổng thể. Sự thật là, Luân Hồi đã bỏ quyền chọn tướng tại chỗ của hiệp ba. Ngay từ phút thứ nhất, họ đã sắp sẵn một đội hình với lá bài tủ không phải bất kỳ tướng đơn lẻ nào, mà là bộ đôi Tôn Tường - Chu Trạch Khải cho hai vị trí đầu.

Vì thế mới xảy ra việc Tôn Tường chẳng màng Hưng Hân chưa báo danh với trọng tài, đã đi một mạch lên sân. Không phải do cậu sơ ý chơi ngu, càng không phải do Luân Hồi giăng bẫy dụ tình, mà vì con đường Luân Hồi muốn đi chỉ có một: Tiến về phía trước, bằng mũi nhọn sắc bén nhất.

Tôn Tường chắc chắn phải lên đầu.

Chu Trạch Khải chắc chắn phải lên kế.

Đó là thứ sát khí sinh ra ở kẻ lập chí tử chiến đến cùng. Luân Hồi chưa hãm thân nơi khốn quẫn, nhưng họ nhuộm trái tim mình với quyết tâm ấy.

Vậy nên, Tôn Tường chẳng cần biết Hưng Hân có "ra sau" hay không, cậu chỉ tự mình cất bước.

Vậy nên, Chu Trạch Khải chẳng cần biết Tôn Tường thắng hay thua, hắn chỉ tự mình tiếp bước.

Tử chiến đến cùng. Chỉ được tiến, không được lùi. Trận đầu thất bại mang về cho Luân Hồi khó khăn to lớn, Chu Trạch Khải càng không thể lùi. Thay đổi đội hình chắc ăn hơn thì sao? Luân Hồi sẽ đánh mất quyết tâm, đánh mất thứ đấu chí một đi không về.

Không, Chu Trạch Khải không lùi.

Rất kiệm lời những khi rời cuộc đấu, nhưng chỉ cần bước vào trận, vị tuyển thủ này có lòng tự tin và dũng cảm tuyệt đối, sự kiên định gánh tất cả mọi thứ lên vai. Bởi vì, hắn là át chủ bài của Luân Hồi. Bởi vì, hắn là đội trưởng của Luân Hồi. Từ trước đến nay, cách hắn lãnh đạo chiến đội này, cổ vũ sĩ khí những đồng đội này, là bằng hành động chứ không phải lời nói.

Khán giả rào rào vỗ tay.

Không ai biết fan Luân Hồi cảm nhận được bao nhiêu phần quyết tâm và tín niệm của Chu Trạch Khải, chỉ biết rằng bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, họ sẽ theo sau bóng lưng đội trưởng mình vô điều kiện.

Trận lôi đài thứ hai bắt đầu: Diệp Tu của Hưng Hân, nhân vật Quân Mạc Tiếu vs Chu Trạch Khải của Luân Hồi, nhân vật Nhất Thương Xuyên Vân!

Có thể nói, Diệp Tu là người cuối cùng biết danh tính tướng Luân Hồi thứ hai. Khi avatar Nhất Thương Xuyên Vân xuất hiện trên bảng cặp đấu, đến hắn cũng phải giật mình. Nhưng cũng như các đồng nghiệp ngoài sân, Diệp Tu nhanh chóng phát hiện sát khí hừng hực đến từ đối thủ. Luân Hồi quyết chí tử chiến, mà Tôn Tường đã bại trận, gánh nặng sĩ khí chỉ còn mình Chu Trạch Khải cáng đáng. Nếu slot thứ hai của hắn cũng không mang về thành tích đáng kể nào, lôi đài hiệp ba của Luân Hồi có thể sẽ càng bết bát hơn cả hiệp hai.

13%.

Với lượng HP sót lại, Quân Mạc Tiếu không có khả năng chiến thắng Nhất Thương Xuyên Vân. Tuy vậy, nếu Nhất Thương Xuyên Vân bị Quân Mạc Tiếu chơi cho một vố nào đó, cũng đủ để Luân Hồi đau đến thấu xương.

Phải giết nhanh, dứt khoát, không được nể nang hay màu mè!

Nhưng khi người ta cứ ngỡ Diệp Tu sẽ tái diễn trò núp lùm bơm máu và cố kéo dài trận đấu, Quân Mạc Tiếu lại rời điểm spawn, lao đi băng băng.

 

 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện