Chương 1651: Chọn tướng khó khăn
Mười giây.
Tổng thời lượng trận đấu chỉ có mười giây, là đủ để định thắng thua.
Nhịp đánh nhanh đến mức khó tin, nhiều khán giả chỉ vừa vào mood chuẩn bị xem một trận mát mắt thì chưa chi đã đấu xong mất rồi.
Pha nào mát mắt nhất?
Biết chết liền! Nhìn còn chưa kịp chứ ở đó!
Khán giả sửng sốt há hốc mồm, fan Luân Hồi quên vỗ tay mừng chiến thắng, tổ hậu cần cũng chưa chọn được khoảnh khắc chiếu lại. Quá trình chỉ có mười giây, nhưng những ảo diệu và gay cấn trong mười giây này lại cần vô vàn giây khác để phân tích và xử lý.
Cả nhà thi đấu lẫn tổ ghi hình trực tiếp đều luống cuống chân tay. Trước khi họ kịp phản ứng, trận đấu đã kết thúc. Tuy chỉ còn 13% máu, Diệp Tu vẫn khiển Quân Mạc Tiếu đánh rất đẹp. Trong mười giây ngắn ngủi, hai tướng đã chơi một trận đôi công ác liệt.
Khi Diệp Tu bước khỏi phòng đấu, khán giả mới hoàn hồn. Được đánh thức nhờ niềm vui chiến thắng, fan Luân Hồi đi đầu vỗ tay. Fan Hưng Hân không vì vậy mà cảm thấy nhục, bởi như Diệp Tu tính toán, lấy hổ báo vs hổ báo, hắn thua người, nhưng Hưng Hân không thua sĩ khí.
Lúc này, tổ hậu cần đã xử lý xong đoạn phim chiếu lại. Một trận đấu mười giây, ai sẽ cho phép họ lề mề? Các màn hình điện tử cùng lúc phát lại mười giây cuộc chiến từ nhiều góc nhìn, hóa ra tổ hậu cần không hề xử lý chiếu chậm bất kỳ đoạn nào. Đầy đủ mười giây được họ chiếu lại đúng vận tốc đã diễn ra, liên tục nhiều lần nhưng không ai cảm thấy chán. Mọi người đều ngẩng đầu, xem hết góc nhìn này đến góc nhìn khác.
Diệp Tu về đến hàng ghế Hưng Hân. Hắn đang đối mặt với một vấn đề: Quyết định tướng thứ hai lên đánh.
Người này không dễ chọn.
Tuy không thua về sĩ khí, Diệp Tu chưa thể đè đầu Chu Trạch Khải là sự thật. Trận kế tiếp, Chu Trạch Khải chắc chắn vẫn ôm đấu chí tử chiến đến cùng, dũng mãnh xông pha không sờn lòng. Hưng Hân cần một tuyển thủ giàu kinh nghiệm, lại giỏi tùy cơ ứng biến mới xử lý nổi Chu Trạch Khải.
Phương Duệ là cái tên thích hợp nhất. Nghĩ đến đó, ánh mắt Diệp Tu vô thức liếc sang Phương Duệ, phát hiện Phương Duệ cũng đang nhìn hắn, một cái nhìn khiến hắn nặng trĩu lòng.
Trong mắt Phương Duệ, là một sự tĩnh lặng hiếm gặp.
Diệp Tu hiểu rất rõ Phương Duệ. Là thần tượng của giới zâm thủ, Phương Duệ không phải kẻ chỉ biết đội trên đạp dưới. Hắn dĩ nhiên hiểu được tầm quan trọng của trận thứ ba này, mà với phong cách hành sự thường ngày, lẽ ra hắn đã nhảy nhót đòi lên sân chứ chưa cần điểm danh.
Nhưng hắn không.
Không những không chủ động, còn đáp trả ánh mắt Diệp Tu bằng sự im lặng.
Diệp Tu liền biết, Phương Duệ không ổn rồi. Hiệp đấu trước đã mài sạch sức lực hắn, hai ngày nghỉ ngơi vẫn chưa đủ hồi phục. Phương Duệ không đề cập đến tình trạng của mình, chẳng qua là sợ dao động tinh thần toàn quân. Hắn nhìn Diệp Tu, tin rằng Diệp Tu sẽ hiểu điều mình muốn nói.
Phương Duệ không thể, vậy thì ai đây?
Diệp Tu đang đắn đo, Tô Mộc Tranh đã đứng dậy.
"Để em lên." Như một lẽ đương nhiên, Tô Mộc Tranh quyết định giúp Hưng Hân phá giải thế khó. Cô khẽ cười với Diệp Tu, không chờ hắn xác nhận đã nhẹ nhàng cất bước.
"Cẩn thận chút." Diệp Tu cũng không nói thêm, bởi hắn biết Tô Mộc Tranh hiểu hết tất cả. Chính vì vậy, cô mới tiếp lấy gánh nặng mà chiến đội không thể tránh khỏi lên đôi vai mình. Cũng vì vậy, Diệp Tu không cần dặn dò dư thừa. Tô Mộc Tranh biết mình sắp đối mặt với điều gì và có cách xử lý riêng. Hai tiếng "cẩn thận" này không phải lời của một đội trưởng nói với đội viên, mà là lòng quan hoài đến từ tiềm thức của những người thân thiết nhất dành cho nhau.
"Em biết mà." Tô Mộc Tranh lại mỉm cười, xoay lưng bước đi.
Diệp Tu quay đầu về, lo lắng nhìn Phương Duệ. Hắn đã khổ tâm giấu diếm tình hình tồi tệ, thôi thì Diệp Tu cũng không hỏi rõ làm gì.
Trận lôi đài thứ ba chính thức bắt đầu.
Tô Mộc Tranh của Hưng Hân vs Chu Trạch Khải của Luân Hồi.
Tải bản đồ, spawn nhân vật. Chu Trạch Khải không để bất kỳ ai, nhất là các đồng đội dưới sân, phải thất vọng. Không chút do dự hay ngập ngừng, Nhất Thương Xuyên Vân một lần nữa kiên quyết xông lên.
Còn Hưng Hân?
Tô Mộc Tranh không kém cạnh, khiển Mộc Vũ Tranh Phong lao đi vô cùng dứt khoát, không có ý định kéo nhây tiết tấu.
Lẽ nào lại thêm một trận đánh nhanh thắng nhanh?
Khán giả, nhân viên nhà thi đấu, tổ ghi hình trực tiếp, tổ phát sóng mạng, đông đảo những người bị trận vừa rồi làm cho ngơ ngác vội vàng bảo nhau phải tập trung tinh thần từ giây đầu tiên.
"Vâng thưa các bạn," Bình luận viên Phan Lâm rất hăng hái, "Chúng ta đang nhìn thấy Nhất Thương Xuyên Vân chạy thẳng ra giữa bản đồ hệt như trận trước, mà phía Mộc Vũ Tranh Phong cũng chẳng hề chậm chạp. E rằng đây lại là một trận đôi công kịch liệt, dạng diễn biến rất hiếm thấy trên chiến trường tổng chung kết!"
"Không sai! Thường khi vào chung kết, cả hai đội đều sẽ chọn lối đánh bảo thủ, ưu tiên an toàn cho phe mình. Nhưng nếu nhìn vào thứ tự sắp tướng của Luân Hồi đêm nay, ta sẽ thấy rõ họ không có thái độ này. Tôn Tường tiên phong, Chu Trạch Khải tiếp bước, có lẽ nhiều người cho rằng Luân Hồi đã phạm sai lầm trong khâu chọn tướng, nhưng Luân Hồi chấp nhận cái gọi là sai lầm đó để khích lệ sĩ khí toàn quân. Đấu trường mà, làm gì có đúng hay sai hoàn toàn? Nếu trận này Luân Hồi thua, họ ắt sẽ bị chỉ trích, nhưng nếu họ thắng, sĩ khí chính là yếu tố quyết định. Luân Hồi đặt cược tất cả vào sĩ khí, mặc kệ khả năng bị lên án nếu thua, bởi vì họ quyết chí phải thắng!" Lý Nghệ Bác bình luận.
"Tôi hiểu ý anh rồi. Cách sắp tướng của Luân Hồi đã nói lên quyết tâm, nói lên rằng trong mắt họ chỉ có thắng lợi, không thắng không về!" Phan Lâm nói.
"Đấy!" Lý Nghệ Bác tiếp lời, "Cho nên khi Tôn Tường thua Diệp Tu, mối nguy hiểm càng tăng cao, nhưng Chu Trạch Khải vẫn cứ ra trận. Tâm quyết thắng của anh ấy quá kiên định, anh ấy dành nó cho việc làm sao chiến thắng, không phải để thu dọn tàn cuộc."
"Anh nói chỉ có đúng. Có phải anh đang rất high? Chỉ đạo Lý, có phải cái năm Bá Đồ giành cúp vô địch, các anh cũng ôm tâm lý tương tự chiến với Gia Thế?" Phan Lâm mượn cơ hội nịnh nọt Lý Nghệ Bác.
"Ha ha." Lý Nghệ Bác chỉ cười.
Cảm giác nâng cúp vô địch năm đó, hắn sẽ không bao giờ quên. Nhưng nói lời thật lòng, nếu không nhờ Quý Lãnh lên đồng pha Liều Mình Một Hit giết Diệp Tu, kết quả cuối cùng ấy à... sẽ rất khó nói.