Chương 1657: Ý đồ Thực sự
Ầm ầm ầm!
Giữa ánh lửa đỏ rực, Nhất Thương Xuyên Vân lăn người.
Hắn nhìn ra mình không phải mục tiêu chính của NPC, nhưng kỹ năng của những nghề đánh xa như bậc thầy pháo súng và pháp sư nguyên tố phần đông là AoE, sát thương lan buộc hắn phải tìm cách tránh né.
Nhất Thương Xuyên Vân né chiêu, Hải Vô Lượng cũng né chiêu, bằng cách... điều hướng sát thương về phía Nhất Thương Xuyên Vân.
Quan sát thái độ hành động rất tỉnh táo và mượt mà của Hải Vô Lượng, hội tuyển thủ chuyên nghiệp biết chắc rằng đây không phải bất ngờ với Phương Duệ. Hắn nhất định đã cố ý.
"Tự ý xâm nhập giết không tha" là giết kiểu gì? Một hit về làng chăng? Không ai biết, vì thiết lập này chưa được hé lộ ở đoạn giới thiệu ban đầu lẫn các trận đã diễn ra. Vượt lằn ranh quy định sẵn, có thể nói Phương Duệ đã mạo hiểm cực độ. Nếu thiết lập là một hit về làng thật thì trận này coi như free win cho Luân Hồi, Nhất Thương Xuyên Vân chả mất lấy một giọt máu, thậm chí còn chả hao tốn mana như trận trước.
May mà việc vượt rào chỉ dẫn đến NPC ùa ra tấn công, Hải Vô Lượng cũng nhờ đó kéo theo Nhất Thương Xuyên Vân chịu trận. Thái độ chủ động điều hướng sát thương nói lên rằng hắn đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, hắn mong chờ điều này xảy ra.
Trên hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân, Ngụy Sâm cười đắc chí.
Dĩ nhiên phải xảy ra rồi, vì đó là kết quả thảo luận của hắn và Phương Duệ kia mà! Ở thời điểm Mạc Phàm vô tình kích hoạt quân mai phục trên vách núi, Phương Duệ đã lên kế hoạch cho trận kế tiếp, kéo Ngụy Sâm vào cuộc phân tích về cái gọi là "giết không tha".
Thiết lập bản đồ do người thiết kế quy định chứ không phải do hệ thống tự xử lý. Nói cách khác, nó đến từ nhà sản xuất. Phân tích về thiết lập bản đồ là phỏng đoán mạch não của tổ phát triển game, là mổ xẻ logic suốt mười mấy năm qua của game Vinh Quang.
Quãng thời gian mười mấy năm đủ cho công ty sản xuất Vinh Quang thay máu nhân viên vài lần, nhưng có những người chơi vẫn trung thành ngày này qua tháng nọ. Ngụy Sâm chính là một trong số đó. Sự nghiệp đánh giải của hắn không quá hai năm, nhưng đời chơi game thì dài dằng dặc. Hắn ngâm mình trong Vinh Quang, rong ruổi trên từng mảnh bản đồ ghi dấu mạch não của tổ phát triển game, hiểu về game còn hơn một số nhân viên của nhà sản xuất.
Chính hắn đã đưa ra suy đoán, rằng "tự ý xâm nhập giết không tha" không phải một hit về làng.
Lý do rất đơn giản: Không thấy vũ khí hay trang bị hàng khủng gì trong khu vực cấm. Vinh Quang luôn cố gắng mô phỏng đời thực nhất có thể, muốn cho nhân vật về trời sau một nốt nhạc thì sẽ thiết kế phương thức khả thi tương ứng. Cho dù dùng sét trên trời đánh xuống, cũng phải có cách dẫn sét chứ không tùy tiện gán vào game những thiết lập lộn xộn.
Không phải chỉ mình Ngụy Sâm mới suy luận được điều này, nhưng mấy ai tự tin như hắn? Đây là trận cuối của tổng chung kết, chỉ cần đoán sai, Phương Duệ sẽ K.O ngay tắp lự, nỗ lực cả một mùa giải của Hưng Hân có thể vì thế mà tan thành mây khói.
Hậu quả của việc đoán sai rất ghê gớm, ai dám gánh lên vai mình?
Ngụy Sâm dám!
Phía sau một nhận định mang tính sống còn trên chiến trường tổng chung kết, là bóng dáng người cựu đội trưởng Lam Vũ đầy dũng cảm và khí phách năm nào.
"Quyết định vậy đi." Hắn khẳng định chắc nịch với Phương Duệ.
Và Phương Duệ vào trận, bước một bước chân nặng bằng tồn vong sinh mạng của Hải Vô Lượng cùng niềm tin giao phó nơi Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm đoán đúng!
Không phải một hit về làng, mà chỉ là sự truy sát của NPC.
Rất hợp logic, phải không? Điều Phương Duệ mong chờ, chính là thứ logic ấy. Diễn biến kế tiếp hệt như hắn dự tính, doanh trại spawn lính ồ ạt tấn công Hải Vô Lượng, nhưng Nhất Thương Xuyên Vân cũng gặp trở ngại chung.
Chu Trạch Khải đang phải đối diện với tình huống tương tự trận đầu Diệp Tu vs Tôn Tường, khác biệt ở chỗ NPC tấn công Hưng Hân hay Luân Hồi. Trận đầu Tôn Tường bị động chịu đòn, còn trận này, Phương Duệ lại chủ động gây hấn với NPC. Nhưng khi làm thế, chẳng phải hắn sẽ giẫm vào vết xe đổ của Mạc Phàm, ăn đạn từ cả NPC lẫn Chu Trạch Khải sao?
Những ai nghĩ được đến đây cũng nhanh chóng có câu trả lời.
Trận trước, NPC tấn công Mạc Phàm là quân mai phục trên vách núi, Chu Trạch Khải tha hồ xả đạn cũng không cách nào trúng họ. Trận này chiến nhau trên đất bằng, nếu Chu Trạch Khải bắn Phương Duệ, Phương Duệ né phát là NPC dính đạn, Chu Trạch Khải sẽ lập tức bị ghim sổ thù hằn.
Cho nên, Phương Duệ biết chắc Chu Trạch Khải không dám đánh mình.
Vậy Chu Trạch Khải nên xử lý thế nào?
Khi câu hỏi bật ra trong đầu, mọi người không khỏi nghĩ đến Diệp Tu và những diễn biến chưa kịp phai nhạt của trận lôi đài thứ nhất. Vì không muốn can thiệp vào trị thù hận, Quân Mạc Tiếu ngồi đồng trên vách núi xem giác đấu, ai ngờ Nhất Diệp Chi Thu mượn NPC để đạt đến Ý Chí Đấu Giả max level kèm Huyễn Văn năm màu, coi như full buff... Chuyện sau đó thì ai cũng biết, tạm khoan bàn tới, chỉ nói sự thật là một tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ không bị quân đoàn NPC quần chết, vậy đối thủ của hắn có hai lựa chọn. Một là đứng ngoài nhìn, chờ đến khi cây máu và mana của Hải Vô Lượng mòn bớt mới nhảy vào hưởng sái. Hai là tranh thủ hit nào hay hit ấy, nhưng rất dễ bắn nhầm NPC và trở thành con mồi thứ hai, buộc phải quyết đấu với Hải Vô Lượng giữa vòng vây khói lửa.
Cách thứ nhất dĩ nhiên ngon hơn, bởi khí công sư không phải dạng càng ăn đòn càng trâu bò như pháp sư chiến đấu. Kỳ lạ thay, một Chu Trạch Khải vốn rất dứt khoát và dũng mãnh lại do dự trước sự lựa chọn có vẻ rất đơn giản này. Nhất Thương Xuyên Vân cứ mãi chần chừ như chưa biết nên hành động theo hướng nào.
"Chu Trạch Khải vẫn chưa quyết định, anh ấy đang e ngại điều gì?" Bình luận viên Phan Lâm nói lên tiếng lòng của mọi người.
"Ha ha." Lý Nghệ Bác cười, "Rời khỏi vùng giao tranh và chờ Phương Duệ hết mana đúng là cách hay nhất, nhưng đừng quên mục tiêu thứ hai của Chu Trạch Khải đêm nay! Tiến về phía trước, tử chiến đến cùng, không được lùi bước. Tấn công, tấn công và tấn công. Nếu đổi sang trốn tránh, sĩ khí đã gầy dựng biết trôi về đâu?"
"Ý anh là, Phương Duệ biết Chu Trạch Khải không thể lùi nên mới ép nhau vào hỗn chiến?" Phan Lâm hỏi.
"Có lẽ là thế." Lý Nghệ Bác trả lời.
"Vậy, hỗn chiến thì có lợi gì cho Phương Duệ?" Phan Lâm tiếp tục đặt câu hỏi.
"Hả?" Lý Nghệ Bác sửng sốt thấy rõ.
Hỗn chiến có lợi gì cho Phương Duệ ư? Chưa kịp suy ngẫm, nhưng khi được hỏi, Lý Nghệ Bác không tốn quá nhiều thời gian để hiểu ra: "Hỗn chiến dĩ nhiên có lợi cho Phương Duệ, vì Chu Trạch Khải chơi thiện xạ!"
Thiện xạ là tay dài, cần góc nhìn xa rộng để lấy mục tiêu và có không gian cho đạn bay. Chiến trường hỗn loạn là điều kiện rất khó khăn cho thiện xạ nếu muốn focus một người, bởi họ phải tìm kiếm tầm nhìn và góc bắn tốt nhất. Tay súng đỉnh cấp như Chu Trạch Khải rơi vào chiến trường đông người cũng thất thoát năng lực chiến đấu như thường.
Trách sao trận nào hắn cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh!
Trách sao trận nào hắn cũng đều lao đi vun vút!
Bởi ngoài vấn đề sĩ khí, tấm bản đồ này không hề thích hợp cho thiện xạ đánh lâu dài. Càng kéo dài càng tạo điều kiện cho sự kiện xảy ra, mà điều đó đồng nghĩa với hỗn chiến.
Giờ đây, Lý Nghệ Bác mới thực sự hiểu thấu suy nghĩ của Chu Trạch Khải.
Hỗn chiến bất lợi cho thiện xạ là kiến thức căn bản của Vinh Quang, nhưng người ta rất dễ quên mất khi nhìn về Chu Trạch Khải. Hắn quá mạnh, mạnh đến mức loại bỏ mọi e ngại thường thấy trong đầu mọi người.
Bản thân Chu Trạch Khải lại không nghĩ vậy. Quá imba là sự thật, nhưng hắn không hề kiêu căng tự mãn. Nếu có, hắn đã không chọn lối đánh tốc độ, dứt khoát và sắc bén nhất để bù đắp cho điểm yếu của mình trên bản đồ.
Phút do dự của hắn lúc này không phải vì trước sau bất nhất, mà vì Phương Duệ đã vạch trần điểm yếu ấy. Điểm yếu mà vô số người bỏ lỡ, trừ Chu Trạch Khải và Phương Duệ. Ý thức được chìa khóa chiến thắng, Phương Duệ không ngại mạo hiểm khi triệu hồi NPC, tạo nên chiến trường hỗn loạn. Có lẽ trong mắt Phương Duệ, NPC hoàn toàn không phải mối nguy, mà là thần binh viện trợ cho hắn đẩy Chu Trạch Khải vào thế khó.
"Đừng chạy mà! Tui bị đánh là ông có lợi, chạy chi vậy ta?" Xử lý cả doanh trại NPC cũng không ngăn được Phương Duệ tranh thủ phun lời rác rưởi. Quá hiểu về Chu Trạch Khải, hắn biết khích tướng là không hữu dụng, nhưng người đọc chat nào phải chỉ mình Chu Trạch Khải? Còn biết bao nhiêu khán giả bình thường bên ngoài không đủ kiến thức và mắt nhìn cục diện, nếu Chu Trạch Khải quay đầu chạy sẽ bị họ phán là thiếu khí phách. Hủy hình tượng của tên này chính là buff thêm sức chiến đấu cho mình!
"Không chạy được." Thật bất ngờ khi Chu Trạch Khải chịu trả lời Phương Duệ. Chắc vì đang đứng trong phạm vi an toàn, ngoài chat hắn chẳng thể làm gì khác. Hắn im lặng đứng đó, nhìn Phương Duệ hiến mana nhân đạo cho NPC như lựa chọn tốt nhất mà mọi người nghĩ tới.
Lời rác rưởi xấu xa của Phương Duệ, hắn không để vào lòng. Là tuyển thủ ra mắt cùng mùa, hai người quá hiểu nhau. Từ lúc nhìn thấy Phương Duệ bước chân vào khu vực cấm, hắn đã biết tên kia có ý đồ gì.
Phương Duệ chắc chắn không ngoan ngoãn làm xiếc cho Chu Trạch Khải xem, mà sẽ "dẫn dắt" NPC bao vây hắn. Tránh né ư? Tránh đi đâu bây giờ? Diệp Tu trận đầu có thể yên ổn ngồi trên vách núi vì có kỹ năng ninja, tha hồ leo trèo trong khi Tôn Tường là dân cận chiến. Còn hiện tại, Chu Trạch Khải muốn nhảy lên núi phải dựa dẫm Phi Súng, lỡ như lạc đạn trúng NPC là bao công sức đi tong bọt biển. Chưa kể với một khí công sư như Phương Duệ, chiêu trò điều hướng sát thương từ NPC lên vách núi nhiều hơn hẳn pháp sư chiến đấu. Thế nên kết luận là mỗi trận mỗi khác, lối xử lý của Diệp Tu không thể áp dụng cho Chu Trạch Khải.
Nếu Chu Trạch Khải chọn tránh né và lùi bước, lùi mãi đến điểm spawn đầu kia bản đồ, sẽ gặp doanh trại NPC thứ hai. Chiến trường càng thêm hỗn loạn, hắn vẫn phải quyết đấu với Phương Duệ giữa muôn trùng vây. Đến lúc đó, cây mana của Phương Duệ còn bao nhiêu nhỉ? Chu Trạch Khải nghĩ ngợi, ánh mắt dõi theo Phương Duệ luồn lách giữa chiến trường. Tên này rất tiết kiệm kỹ năng, chú trọng bảo vệ cây máu, tập trung di chuyển để lùa NPC về phía hắn, e rằng kéo quái đến tận đầu kia bản đồ cũng không tốn mana là bao.
"Không chạy thì đánh đi ba!" Phương Duệ còn cất lời khiêu khích.