Toàn chức cao thủ Chương 60: BOSS Dã Đồ






Thiên Thành là một thành viên của Lam Khê Các. Đừng nhìn ở trước mặt Diệp Tu bị làm cho ê mặt thế này, nhưng trong đám người chơi đã xem như một cao thủ hiếm có, bàn về thực lực, chưa chắc kém hơn năm đại cao thủ bao nhiêu.

Năm đại cao thủ hàng đầu, đầu tiên quả thực phải có thực lực vượt trội, tiếp đấy còn phải có nhiều người ủng hộ. Trên được nhiều người, càng dễ đứng trong năm đại cao thủ. Thiên Thành thì sao? Xem như cũng có không ít người ủng hộ, nhưng quan trọng gã còn có một tật xấu đặc biệt: thích cướp quái.

Lam Khê Các là một trong ba công hội lớn, bởi thế, yêu cầu rất cao với từng thành viên trong công hội. Tuy vẫn không đến mức yêu cầu mọi người phải khiêm tốn thận trọng, giữ đạo làm người, nhưng hành vi ác độc như cướp quái này lại là lệnh cấm rõ ràng trong quy định của công hội, hội quy như thế, mọi người không thể nói gì hơn.

Những công hội mà có chút thực lực đã kiêu căng hống hách, tổ chức thành đoàn đi cướp quái, nhất định sẽ không thể phát triển được, tố chất của thành viên quá kém.

Nhưng tên Thiên Thành này lại luôn có đam mê thế này, hơn nữa còn là cao thủ, một cao thủ hiếm có. Công hội không cần tố chất này của gã, lại chẳng nỡ bỏ qua cao thủ như gã. Đến cùng đành mắt nhắm mắt mở. Cũng may tên Thiên Thành này cũng xem như biết điều, ra ngoài làm chuyện xấu không hề đeo tên công hội trên đầu, nhiều người chơi bị gã khi dễ cũng không tính việc này lên đầu Lam Khê Các.

Lần này công hội khai hoang khu 10, chẳng biết vì sao tên này lại nóng đầu đi báo danh tham gia. Tuy gã vẫn chưa khiến công hội bị chỉ trích gì, nhưng mọi người đều cảm thấy đây chính là một quả bom hẹn giờ. Hội trưởng đại nhân vừa thấy gã chủ động muốn đi khu mới, lập tức tán thành hai tay, ca ngợi vài câu, sau đó đá quả bom này cho Lam Hà, bảo Lam Hà trông chừng đừng cho bom nổ.

Lam Hà rơi lệ đầy mặt a! Đây là khai hoang khu mới, là thời khắc đánh quái luyện cấp thường xuyên, quả bom này quả thực đang hơ bên cạnh bếp lò đấy!

Cũng may khu mới vừa mới bắt đầu đã đất chật người đông, tất cả mọi người đều cướp quái, đam mê của Thiên Thành trái lại được phát huy, không chút nổi bật nào. Còn về sau này, Lam Hà nghĩ lúc luyện cấp tận lực tổ đội với gã, nhìn gã, giảm bớt xác suất gã ra ngoài cướp quái.

Kết quả khu mới mở chưa qua hết ngày thứ hai, quả bom này đã nổ. Hơn nữa ngàn người không nổ vạn người không nổ, lại cố tình nổ ngay nhân tài Quân Mạc Tiếu mà bản thân hiện đang coi trọng nhất.

Lam Hà hơi tức giận, cậu rõ ràng đã nhắc trong công hội, đây là người mà công hội muốn lôi kéo, mọi người gặp được hãy tìm cách tranh thủ tình cảm lôi kéo quan hệ, Thiên Thành cũng có thể có nhìn thấy, nhưng cách kết thân của thằng nhóc này lại mẹ nó là cướp quái ư?

Lam Hà biết hiện tại không phải lúc rối rắm điều này, nếu Quân Mạc Tiếu đã là người mà bản thân lập chí quyết kéo vào công hội, thế thì chuyện Thiên Thành cũng là người của Lam Khê Các sẽ không thể giấu giếm được. Hiện tại giả vờ không biết rồi trốn mất thì có tác dụng gì? Cái thằng ngu này.

Lam Hà thầm mắng vài câu, đã bước nhanh đến trước mặt Quân Mạc Tiếu, cười hỏi ha ha: “Ông cũng ở đây à, sao khéo thế?”

“Luyện cấp a!” Diệp Tu nói.

“Ha ha, ông đừng để ý tên nhóc kia! Hai ngày nay trong công hội ai cũng bàn và khen ông hết, tên nhóc kia ắt hẳn nghe xong khó chịu, cố ý kiếm chuyện với ông.” Lam Hà nói xong.

Thủ đoạn xử lý của Lam Hà khá cao siêu, đầu tiên che giấu chuyện Thiên Thành ác ý cướp quái, nói thành Thiên Thành ghen tị sự nổi tiếng và thực lực của cao thủ nên mới quấy rối đòi khiêu chiến, thế này trông dễ giải thích hơn. Hơn nữa còn vô tình thể hiện một chút sự tán thưởng của cả công hội với Quân Mạc Tiếu, tâng bốc mà mặt không đổi sắc.

Đáng tiếc Diệp Tu lại biết Thiên Thành là đến cướp quái trước, sau đấy mới nhìn rõ mình là ai, ghen tị sự nổi tiếng và thực lực nên đòi khiêu chiến, cũng là chuyện sau khi cướp quái. Có điều Diệp Tu chẳng muốn đi tranh chấp ba cái vụ này, sau khi tùy tiện cười cười liền nói: “Thằng nhỏ có vẻ bướng bỉnh a!”

“Đúng thế đúng thế! Ông xem, còn chạy nữa, nó sợ tui mắng đấy.” Lam Hà nói. Nếu đổi người khác, cậu có thể gọi đến bảo xin lỗi gì gì, nếu là Thiên Thành thì đành thôi đi, tên này nếu có thể nghe lời, sớm đã nghe khuyên răn mà bỏ cái tật xấu cướp quái kia rồi.

“Vậy ông có muốn tụi mình luyện cùng không?” Lam Hà hỏi.

“Không cần, tự luyện là được rồi.” Diệp Tu nói.

“Thật ra tụi tui không phải đến luyện cấp.” Lam Hà nói.

“A?” Diệp Tu nghĩ ngay trong lòng, lúc này đã gần hết ngày rồi, đám Lam Hà không thể nào chưa phá hết phó bản Mai Cốt Chi Địa được. Không phải đến phá bản, cũng không phải đến luyện cấp, chẳng lẽ là......

“Huyết Xạ Thủ Á Cát.” Lam Hà nói.

Quả nhiên! Diệp Tu chứng thực suy đoán của chính mình.

Huyết Xạ Thủ Á Cát, BOSS Dã Đồ của Mai Cốt Chi Địa.

Tuy BOSS Dã Đồ sẽ đổi mới trăm phần trăm, nhưng còn hiếm hơn BOSS ẩn, bởi vì loại BOSS này chỉ đổi mới ba lần mỗi tuần, hơn nữa thời gian và địa điểm đều ngẫu nhiên, nhưng chỉ nằm trong phạm vi bản đồ Mai Cốt Chi Địa.

BOSS Dã Đồ cũng có bảng Vinh Quang, có giết được lần đầu, còn có số lần giết được. Chiếm đầu đương nhiên chỉ có thể là một người hoặc một đội, số lần giết được thì sẽ đưa ra tên và thành tích của ba thứ hạng đầu giống phó bản.

Khu 10 trước mắt vẫn chưa có BOSS Dã Đồ bị giết qua. Cũng chỉ có hai con quái nằm trong phạm vi năng lực của người chơi hiện tại, một là Huyết Xạ Thủ Á Cát của Mai Cốt Chi Địa, con còn lại là Thương Nhân Quỷ Lùn Lạc Lâm của Rừng Rậm Băng Sương. Bên thôn tân thủ không có BOSS Dã Đồ.

Diệp Tu cũng có nhu cầu với BOSS Dã Đồ, nhưng thứ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, Diệp Tu lẻ loi một mình, nên cũng không quá vọng tưởng. Những thứ cần ở BOSS Dã Đồ bên này hắn vốn định chuẩn bị kiếm được qua con đường mua bán. Thế nhưng đúng lúc gặp phải, hắn không ngại đi thử một lần.

Có điều điểm mấu chốt nhất của giết BOSS Dã Đồ từ trước đến nay không phải là giết, mà là cướp. Những người chơi đến săn giết BOSS Dã Đồ phải chú ý đến đối thủ còn hơn cả BOSS Dã Đồ. Độ khó của BOSS Dã Đồ tuy lớn, nhưng dù sao cũng chỉ là quái của hệ thống, người chơi giết quen, tổ đội có năng lực sẽ giết được mà chẳng mất mát gì. Nhưng mỗi quá trình săn giết BOSS Dã Đồ không thể không có người chết, quả thực đều vì cạnh tranh lẫn nhau mà dẫn đến cục diện hỗn loạn.

Dù Diệp Tu có thực lực solo, nhưng cũng chẳng thể nào đơn thương độc mã cướp được BOSS trong tay tập thể đông đúc của các công hội khác. Bởi vì quyền sở hữu BOSS không được tính như tiểu quái bình thường. Máu của BOSS ở bản đồ hoang dã có giá trị khủng bố nhất trong mọi cấp bậc BOSS, cần rất nhiều DPS trong một khoảng thời gian dài, nếu kích thứ nhất và kích cuối cùng có thể đơn giản chiếm được hai phần ba quyền sở hữu, hành trình khổ cực ở giữa chắc hẳn sẽ không ai nguyện ý thử sức.

Bởi vậy quyền sở hữu BOSS của bản đồ hoang dã hoàn toàn dựa vào DPS mạnh bạo để quyết định, một người có mạnh đến đâu cũng không thể nào công kích mạnh hơn cả một đội được.

“Người anh em có hứng thú đi xem cùng không?” Lam Hà bên này tiếp tục nói hết lời.

“Được!” Diệp Tu cũng vui vẻ đồng ý.

Lam Hà cười sảng khoái, gửi lời mời nhập đội qua. Sau khi chờ Quân Mạc Tiếu trở thành một đội viên trong đội, lại tiếc nuối bảo: “Sớm biết vậy, trước đấy ông đừng rời khỏi công hội thì tốt rồi.”

Trong Vinh Quang quy định, người rời khỏi công hội không thể gia nhập công hội mới trong vòng 5 ngày.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện