Nghe tiếng hét chói tai đó, người bên ngoài đều giật mình, lao vào nhanh nhất phải kể đến Vũ, nàng đẩy cửa ra, bởi vì thấy người đứng ở cửa sổ, cũng chính là người đã rời đi nửa tháng, và cũng chính là người đã gây ra những chuyện động trời ở Đài Loan, và Tử Dao cũng đã trở lại.
Không cần phải nói, người đàn ông này chắc là ngại vào cửa chính là tốn thời gian, nên bay vào từ cửa sổ, nhưng thật không ngờ lại gặp phải nha đầu Liễu Yên Hồng, đang len lén thử đồ lót của chị, cảnh xuân lộ ra rõ ràng, tiện nghi này, xem như hắn chiếm hết rồi.
Liễu Yên Nguyệt theo sau cũng dở khóc dở cười, nhìn thấy em gái đang dùng hai tay che ngực lại, mở miệng quát: "Tiểu Hồng, ai cho em lấy đồ của chị, loại quần áo này con nít làm sao mặc được?"Loại đồ lót gợi tình này, cũng chỉ là tình thú của nam nữ yêu nhau, đối với Liễu Yên Hồng, hình như còn quá sớm.
Thấy rõ người bay vào từ cửa sổ là Tiêu Thu Phong, Liễu Yên Hồng kỳ thật đã không còn khẩn trưởng, tình yêu trong lòng, bắt đầu từ thuở sơ khai kia, đã giữ gìn được lâu, cũng giống như rượu ngon vậy, quả thật đã đến lúc nên uống rồi. "Chị, vì sao không thể mặc, chẳng lẽ dáng người của em không tốt sao?" Tay che ngực, đã tùy ý thả xuống, để lộ ra bộ đồ lót gợi tình, từ từ hiện ra, phía trên là phần da thịt trắng tuyết, cơ hồ như nõn nà non mịnh, đã bị là ở đỉnh bộ ngực căng tròn ấy, đã có một khối thịt mền nhũn đội lên, quả nhiên đã trưởng thành rồi, có được sự xinh đẹp như Liễu Yên Nguyệt năm đó.
Mắt Tiêu Thu Phong mở ra hết cở, nhưng Tử Dao đã chặn trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Tự giác một chút, vô lễ chớ nhìn, không biết sao?" Vô lễ chớ nhìn? Vậy trước mắt là cái gì? Một cô gái xinh đẹp, đứng trước mặt cởi sạch quần áo ra, cho dù có vô lễ nữa, thì cũng phải nhìn chằm chằm cho rõ, huống chi dáng người thon dài của Liễu Yên Hồng, được bộ đồ lót gợi tình này phụ trợ, lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, trong vẻ tươi đẹp thanh xuân kia, có thêm vài phần hấp dẫn.
Thật không ngờ, tiểu nha đầu này, đã trưởng thành rồi.
Ngọc Thiền cũng tiến vào, cười nói: "Tiểu Hồng, dáng người của em cực kỳ hấp dẫn, phụ nữ xinh đẹp, cần có đàn ông thưởng thức, em xem, ngày thường em mặc kín đáo như vậy, quả thật quá lãng phí!" Tiêu Thu Phong đã động, một tay nắm lấy tay của nàng, còn tay kia thì đã đánh vào mông của nàng "Bốp bốp", cười mắng: "Xem ra dạy dỗ em vẫn còn chưa đủ, không được dạy hư Tiểu Hồng"Trong nhà có một Ngọc Thiền đã muốn chết rồi, hắn không muốn xuất hiện thêm người nào như vậy nữa.
Vũ cười nói: "Được rồi, Tiểu Hồng, bây giờ anh rể của em đã biết em có dáng ngưới đẹp cực kỳ rồi, em còn muốn cởi ra cho anh ấy xem nữa à? Có muốn bọn chị ra ngoài, nhường bọn lại cho hai người không?" Liễu Yên Hồng ngượng ngùng đỏ mặt, nhỏ giọng kêu lên: "Có trời mới muốn cho hắn xem, một đôi sắc nhãn, chuyên nhìn những chổ không nên nhìn, xấu lắm"Nói xong, liền chạy vào trong phòng tắm, đóng cửa cái rầm, che đi mất cảnh xuân tuyệt đẹp.
Tiêu Thu Phong có chút hối tiếc thở dài, nói: "Thật không ngờ, dáng người của tiểu nha đầu này lại tốt như vậy, không biết dáng người của Mỹ Đình thế nào, có cơ hội thì phải thưởng thức một lần mới được" Hai người đều là bạn học chung với nhau, tuổi cũng ngang nhau, Liễu Yên Hồng thành thục đầy đặn, tin tưởng rằng Đinh Mỹ Đình cũng không kém là bao.
Vũ dở khóc dở cười, nói: "Được rồi, nếu anh thích xem, vậy để tối nay Yên Nguyệt cho anh xem là được, chị em mà, trên người vẫn có vài thứ giống nhau. Tuyệt đối có thể mở rộng tầm mắt ra. Đúng rồi, để nàng ta mặc bộ đồ lót này vào, rồi anh sẽ còn có cảm giác hơn" Ngọc Thiền bên cạnh cũng lên tiếng: "Tiêu thiếu gia, đồ lót như vậy, em cũng mua vài bộ, tối hôm nay có muốn đến phòng của em không, em thay từng bộ cho anh xem" Quả nhiên là gan to bằng trời, cô gái này, thật không hổ là tiểu yêu tinh, chỉ cần ánh mắt ngập nước kia thôi, cũng đủ làm cho người ta xúc động đến chết. "Được rồi, được rồi, chuyện này, để lại mọi người từ từ nghiên cứu. Tử Dao, chúng ta đi, em đem chuyện ở Đài Loan kể cho chị nghe một chút đi, nghe nói hai người gây chuyện rất lớn"Vũ đã nắm lấy tay Tử Dao, kéo ra ngoài.
Chỉ có Liễu Yên Nguyệt ngoan ngoãn nhất, nhẹ nhàng cười nói, bước lại, nắm lấy tay của Tiêu Thu Phong, quan tâm hỏi: "Ông xã, chuyến đi lần này có xảy ra chuyện gì hay không, có bị thương hay không?" Mỗi lần đi xa, thân làm vợ, Liễu Yên Nguyệt đều có suy nghĩ lung tung, và phiền nhiễu, cho dù là Vũ và Ngọc Thiền có khuyên nửa ngày, cũng vô ích. Có vài cảm xúc, không phải muốn là được.
Thương nhớ người đàn ông này, đã trở thành một phần sinh mạng của nàng.
Tuy rằng rất muốn được người đàn ông này chiếm tiện nghi, nhưng cũng biết rằng, trải qua hành trình đến Đài Loan lần này, mấy ngày nay, không ngừng truyền đến tin tức, nói rằng, nơi đó vô cùng rối loạn, còn tình huống cụ thể thì không ai biết, làm cho mọi người rất lo lắng.
Cho nên Ngọc Thiền chạy vọt ra ngoài, lao theo Tử Dao, nghe nàng kể chuyện, mà Tiêu Thu Phong thì đang vuốt ve mặt của Liễu Yên Nguyệt, cảm thụ sự quan tâm chân tình của nàng, tâm mệt mỏi, mà có được sự quan tâm vô cùng như vậy, quả thật rất hạnh phúc.
Hôn lên mặt nàng một cái, Tiêu Thu Phong đã hỏi: "Tiểu Hồng sao lại đến đây, Đông Nam không có chuyện gì chứ?" Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì, chỉ là Phong Chính có vài nghiệp vụ, cần phải đến HongKong xử lý một chuyến, em cũng muốn cho nó tôi luyện một chút, anh xem, bây giờ em lại có con, sợ rằng qua hai tháng nửa sẽ không thể làm việc được, lúc đó cũng cần Tiểu Hồng giúp đỡ mà" Mỗi lần làm chuyện gì, đều là nghĩ cho Tiêu gia, đều là nghĩ cho người đàn ông này, thậm chi ngay cả tương lai của em gái, cũng đã chuẩn bị cho hòa chung với Tiêu gia.
Một bộ đồ màu vàng nhạt, tất nhiên không thể cản được mị lực thanh xuân, con người có được sự xinh đẹp của thanh xuân, chính là vô địch. Giờ phút này, Liễu Yên Hồng, đang ở trong cái độ tuổi làm cho người ta yêu thích nhất, thanh xuân, hoạt bát, xinh đẹp, sáng sủa, hào phóng, cơ hồ như có được tất cả những mị lực thành nữ của con gái thành phố.
Liễu Yên Hồng đi ra, trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, nói: "Anh rể, anh không biết thương hoa tiếc ngọc à, chị của em sau khi sinh Tư Giai xong lại có tiếp, anh lại không biết quan tâm nhiều hơn một chút sao, xem chị ấy kìa, trên mặt không còn chút máu, lại gầy nữa chứ" Quả thật, phản ứng của thai nhi, làm cho nàng ta mấy ngày nay không ngủ tốt, tinh thần của nàng, thoạt nhìn có vẻ rất tái nhợt. "Được rồi, là lỗi của anh, Yên Nguyệt, chuyện của HongKong xử lý xong rồi, ngày mai, chúng ta cùng về Đông Nam, chuyện ở đây giao cho Tiểu Hồng, bây giờ nó cũng đã lớn rồi, cũng biết nên làm thế nào" So với mấy năm trước, Liễu Yên Hồng bây giờ đã chính chắn hơn rất nhiều, điều này làm cho Tiêu Thu Phong rất vui.
Được người yêu quan tâm, Liễu Yên Nguyệt đương nhiên cảm nhận được hạnh phúc, cười nói: "Được rồi, ông xã, đừng nghe Tiểu Hồng nói lung tung, em cũng không có vất vả nhiều như vậy đâu, lần mang thai thứ hai này, hình như có động tĩnh lớn một chút, nhưng không sợ, em vẫn tốt, trở về nhờ mẹ làm nhiều thuốc bỗ một chút, em tẩm bộ vài ngày sẽ khỏe lại thôi" Liễu Yên Hồng lại thét to: "Anh rể, không phải chứ, anh muốn bắt em lao động cực lực sao, em nói cho anh biết, em mặc kệ, bổn tiểu thư đang trong thời điểm mỹ mạo thanh xuân nhất, sẽ không muốn trở thành thiếu phụ lớn tuổi có chồng giống như chị được" Tiêu Thu Phong hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, quát: "Mặc kệ là thế nào, ngày mai anh đuổi em ra khỏi Tiêu gia, để em lưu lạc ở ngoài một mình, cùng là chị em, mà sao không giống nhau một chút nào hết vậy?" Liễu Yên Hồng bị mắng, đương nhiên không dám lên tiếng, nhưng bĩu môi, khó chịu nhỏ giọng nói: "Người ta đâu phải người của Tiêu gia đâu, không sợ bị anh đuổi..." Nhưng Liễu Yên Nguyệt nghe xong, bất đắc dĩ thở dài, nói: "Tiểu nha đầu có tâm tư gì, chị không cần biết, đừng chọc anh ấy tức giận, nếu không thì về sau có chuyện gì em tự chịu, vậy nhé" Những lời này, tỏ vẻ, tất cả đều nghe theo Tiêu Thu Phong.
Trong phòng khách, Tử Dao đã đem tất cả mọi chuyện kể ra cho Vũ nghe, đương nhiên còn có Ngọc Thiền bên cạnh ngồi nghe, dân trong nghề mà, người thường thích nghe náo nhiệt, Vũ cũng không nói gì, nhưng Ngọc Thiền nghe xong thì cả kinh vô cùng, giống như đang nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng kích động.
Loại chuyện này, Vũ đã nghe rất nhiều rồi, người đàn ông này không có chổ nào cố kỵ cả, chỉ cần trong lòng muốn, là có thể làm. Nhưng thân là người phụ nữ của hắn, nàng cần phải nghĩ nhiều hơn cho hắn, giống như hành trình đến Đài Loan lần này vậy, nàng đang nghĩ đến ích lợi đối ngoại cùng với ảnh hưởng quốc tế đến quốc gia.
Thân là người Trung Quốc, mong muốn đứng đầu phương Đông, đã trở thành một phần trách nhiệm của nàng.
Tiêu Thu Phong cùng chị em Liễu gia đi ra, mở miệng tuyên bố: "Mọi người chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta cùng về Đông Nam, từ biệt mấy tháng, anh quả thật rất nhớ nhà rồi" Ngọc Thiền lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Tốt, tốt, tốt, về nhà, Tiêu thiếu gia, Tiêu gia Đông Nam, bây giờ đã trở thành nhà của Ngọc Thiền, cuộc sống về sau của Ngọc Thiền, đã có chổ dựa, không cần phải giống như Thi Diễm liều mạng kiếm tiền" Chúng nữ mỉm cười, cái tiểu nha đầu này, quả thật rất đáng yêu, Lâm Ngọc Hoàn trở thành người của Tiêu gia xong, trong người có một đống tiền lớn, thật sự làm cho ba nàng không ngừng hâm mộ, mà mọi người đếu biết, Thi Diễm, một trong bốn vị công chúa, là người tiết kiệm nhất, giống như có câu nói, người càng có tiền, thì càng keo kiệt, nàng ta chính là loại người này.
Có chổ dựa, có chổ gửi gấm, có hạnh phúc, ngay cả chuyện như vậy mà cô gái này cũng nghĩ được, thật sự làm cho người ta muốn cười không được mà muốn khóc cũng không xong.
Liễu Yên Nguyệt dựa vào ngực Tiêu Thu Phong, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ông xã, đừng quên Bình Nhi, người ta ở HongKong chờ lâu như vậy, chỉ vì một mình anh, nàng ta không có chổ dựa, rất cần sự quan tâm của anh, kêu nàng ta trở về chung đi, phụ nữ, cuối cùng vẫn cần một mái nhà, cho dù có cường thế cỡ nào, cuối cùng vẫn phải có một chốn để về" Điểm này, Tiêu Thu Phong đương nhiên biết, Ngạo Thiên Minh tuyệt đối không phải là tương lai của Thanh Bình Nhi, kỳ thật từ cái ngày nàng ta trở thành người của hắn, chuyện bang phái trong tay Thanh Bình Nhi, đã bắt đầu buông ra, cuộc sống nàng thích, chính là ở bên cạnh hắn, cả đời làm bạn, không hề xa rời.