Chương 1273: Huyễn Cảnh bình nguyên (1)
Thời gian trôi qua…
Hoàn toàn đắm chìm trong cảm ngộ, Lâm Tiêu đột nhiên cảm thấy thân thể chấn động, mở mắt ra, bản thân hắn cùng những người khác xuất hiện trong một sơn cốc màu đen, dưới chân bọn họ là một mảnh trận văn truyền tống trận cổ xưa, bạch quang dần dần sút giảm, sau đó biến mất không thấy.
Đã trôi qua bao lâu? Đầu óc Lâm Tiêu có chút ngây dại, vừa cảm giác thân thể, hắn không khỏi sợ hãi, hiện tại không gian đạo văn trong người hắn đã trướng lên hai mươi tám đạo, hơn nữa đạo văn thứ hai mươi chín đang trực tiếp ngưng luyện không ngừng. Nhưng nếu chỉ như vậy còn chưa làm hắn chấn kinh, càng rung động chính là không gian đạo văn thứ hai mươi chín đều mượt mà đầy đặn, chuẩn bị ngưng luyện, vô luận ở cường độ hay chất lượng đều tăng lên rõ ràng, giống như đã thoát thai hoán cốt.
- Long gia, ta đã tu luyện bao lâu?
- Không lâu, chỉ nửa giờ mà thôi.
Long gia uể oải nói.
Lâm Tiêu kinh ngạc, chỉ mới nửa giờ?
- Ngươi tưởng bao lâu? Vừa rồi ngươi hấp thu không gian phong bạo, đều nhiều hơn không gian lực ngàn lần, là áp súc vạn lần, cũng không phải không gian lực bình thường. Nếu không phải Long gia ta lo lắng hấp thu quá nhiều không gian lực phá hoại cân bằng của truyền tống trận, khiến truyền tống trận sụp đổ, làm cho các ngươi chết trong không gian phong bạo bị áp súc cực độ kia, tiểu tử ngươi sẽ hấp thu được nhiều hơn.
Long gia bĩu môi, diễn cảm vô cùng kiêu ngạo:
- Ngươi tưởng hấp thu không gian lực trong truyền tống trận là chuyện dễ dàng như vậy sao? Đừng nói là hiện tại, cho dù ở thời đại viễn cổ người có thể làm được điểm này không bao nhiêu người, Long gia ta chỉ dựa vào Thương Long Tí mới dám làm như thế, Thương Long Tí là thánh khí, cũng không đơn giản như ngươi tưởng tượng.
Ngay trong lúc hai người nói chuyện, những người khác đang quan sát địa hình chung quanh mình.
- Tà Hồn Vương, hiện tại chúng ta ở nơi nào?
Thiên Uyên Vương dò hỏi.
Tà Hồn Vương lấy ra Mê Không Châu, kích phát, lập tức xác định vị trí hiện tại của mọi người.
- Chúng ta đã thông qua Sơn lĩnh Tử Tịch, căn cứ theo tin tức trên bản đồ, chỉ cần đi thêm nửa ngày có thể tới chỗ bảo điện.
- Đi!
Không có chút do dự, mọi người rời khỏi sơn cốc màu đen, bay thẳng tới trước.
Rời khỏi sơn cốc, một mảnh thảo nguyên yên tĩnh hiện ra trước mặt mọi người, cỏ xanh um tươi tốt, nhìn qua thật mỹ cảm, trong không khí thậm chí còn có hương vị của bùn đất cỏ cây, khiến người say sưa.
Thật sự rất đẹp.
Mọi người không nghĩ tới trong Phế khu Cổ Thần còn có địa phương đẹp như vậy, thậm chí Lâm Tiêu cũng đắm chìm bên trong, tâm trí thanh thản, lòng dạ yên tĩnh thản nhiên.
- Chư vị, nơi này là Phế khu Cổ Thần, đừng khinh thường!
Phi Loan Vương nhắc nhở.
Mặc dù cảnh tượng trước mắt thật đẹp, nhưng trong lòng mọi người đều cảnh giác, càng thêm cẩn thận, phải biết rằng hiện tại họ đã thông qua Sơn lĩnh Tử Tịch, đã tiến vào sâu hơn trong phế khu, một khi gặp phải nguy hiểm sẽ càng thêm khủng bố.
- Yên tâm đi.
Không cần Phi Loan Vương nhắc nhở các cường giả đều thật cảnh giác, bay nhanh trên bình nguyên mỹ lệ kia.
Chỉ thông qua đoạn bình nguyên này mới có thể đi tới bảo điện.
Ánh mắt Diệt Linh Vương cảnh giác, híp mắt nhìn quanh bốn phía, hiển nhiên thật khẩn trương, thấp giọng nói:
- Với tốc độ của chúng ta chỉ dùng nửa ngày thời gian là có thể thông qua bình nguyên, đoạn thời gian này không thể có chút khinh thường.
Lâm Tiêu cũng nắm chặt Long Văn đao quan sát bốn phía, Thiên Uyên Vương cười nói:
- Diệt Linh, nhìn xem ngươi khẩn trương như vậy.
- Đừng trách ta khẩn trương, đi tới chỗ này đã cách bảo điện trong gang tấc, đó là bảo tàng từ thời đại viễn cổ, nếu hiện tại chết tại đây không khỏi quá oan uổng rồi, cẩn thận chút vẫn hơn!
Sắc mặt Diệt Linh Vương biến đổi.
Chỉ thấy phía trước xuất hiện đầu thanh sắc dị thú, đôi mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc vào đoàn người, toàn thân bao trùm khải giáp như xương cốt, đôi mắt hư không, nếu nhìn kỹ lại bên trong như có tinh không lưu chuyển, chứa đựng thế giới thần bí.
- U u u!
Thanh sắc dị thú hú lên một tiếng bén nhọn, thân hình đột nhiên chuyển động, thuận theo tiếng hú, trí óc mọi người không khỏi choáng váng, chờ khi bình tĩnh trở lại chung quanh bọn họ đều là thanh sắc dị thú rậm rạp, số lượng trên ngàn vạn, đang gầm rú lao tới.
- Đây rốt cục là quái vật gì? Thế nào lập tức xuất hiện nhiều như thế?
Mọi người chấn kinh, đồng thời đầu thanh sắc dị thú trước nhất đã đi tới trước mặt.
- Sát!
Thời khắc mấu chốt muốn chạy trốn đã không còn kịp nữa, mọi người quát khẽ một tiếng, Thiên Ngạc Vương đột nhiên động thủ, vỗ mạnh một chưởng vào một đầu thanh sắc dị thú thật lớn, chỉ nghe phanh một tiếng, thân hình dị thú ầm ầm dập nát, hóa thành quang điểm tiêu tán giữa không trung.
Phanh phanh…
Ở một bên, Long Tượng Vương cùng Thiết Lân Vương đồng thời ra tay, đánh vỡ nát hai đầu thanh sắc dị thú, không tốn bao nhiêu công sức.
Yếu như vậy sao? Mọi người chợt sửng sốt, đồng thời sực tỉnh, là giả, trong ngàn vạn thanh sắc dị thú nơi đây chỉ có một con là thật sự, những con khác đều là ảo ảnh hư giả.
Sưu sưu sưu…
Lại có vài đầu thanh sắc dị thú như nước lũ nhấn chìm mọi người.
Thiên Ngạc Vương gặp phải gần mười đầu thanh sắc dị thú tập kích.
- Chết cho ta!
Hai bàn tay Thiên Ngạc Vương hóa thành móng vuốt điên cuồng gầm lên một tiếng, xé rách vài đầu dị thú, nhưng trong mắt đầu thanh sắc dị thú sau lưng hắn đột nhiên lóe lên quang mang quỷ dị, phốc xuy, trên chi trước của nó đột nhiên đâm ra một gai nhọn, dễ dàng xé rách yêu nguyên hộ thể của hắn, xuyên phá lân giáp vô cùng cứng rắn của hắn, đâm xuyên người hắn, máu tươi tuôn ra như suối, đồng thời sinh lực trên thân Thiên Ngạc Vương cũng nhanh chóng mài mòn, thanh sắc dị thú này lại có thể hấp thu sinh tử lực của đối thủ.
Đây là chân thân!
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm tới, lập tức lao qua.
- Tìm được ngươi rồi, chết cho ta!
Thiên Ngạc Vương quát khẽ một tiếng, đôi mắt lạnh lùng, chiếc đuôi sắt thép đột nhiên quăng ra ngoài, oanh long một tiếng, yêu nguyên mãnh liệt trùng kích trực tiếp đánh đầu thanh sắc dị thú kia oanh thành mảnh nhỏ.
- Vậy mà đã chết?
Mọi người trừng lớn ánh mắt, chỉ thấy đầu thanh sắc dị thú nháy mắt hóa thành quang điểm tiêu tán trong không trung.
- Hống!
Đúng lúc này Long Tượng Vương chợt truyền ra tiếng kêu thảm thống khổ, lồng ngực của hắn bị một chiếc gai nhọn màu xanh đâm xuyên qua, sinh mệnh lực nhanh chóng hao mòn.
Đầu thanh sắc dị thú có thể nháy mắt đi tới sau lưng Long Tượng Vương.
Trong đau đớn kịch liệt, Long Tượng Vương gào thét một tiếng, một đôi tay thật lớn hung hăng bắt lấy gai nhọn đâm xuyên người mình, Thiết Lân Vương ở bên cạnh hiểu tâm ý hắn, nhanh chóng oanh ra một quyền.
Phốc xuy…
Dị thú kia bị đánh vỡ tan, hóa thành quang điểm biến mất.
Đã chết rồi sao?
Thần sắc mọi người ngưng trọng, nhưng bên phía Man tộc lại truyền tới tiếng kêu thảm.
Vài lần giao phong, mọi người lập tức hiểu ra.
- Mọi người cẩn thận, dựa vào cùng một chỗ.
Thiên Uyên Vương quát, vẻ mặt thật khẩn trương:
- Trong chúng nó chỉ có một chân thân, mặt khác đều là hư giả, hơn nữa chân thân có thể tùy ý biến hóa, có thể ở lại trong bất kỳ thân thể nào.