Chương 2588: Bờ Sông Vong Xuyên (4)
Edit: Mực
Beta: Sa Nhi
===============
Sơ Tranh không mở miệng, bọn họ không dám bất chấp lục soát chỗ này.
Cho nên hiện tại Phù Nguyệt cũng chỉ dám cà khịa vài câu.
Sơ Tranh: "Ngươi chắc chắn sẽ tìm được người ở chỗ ta?"
Phù Nguyệt cười cười: "Ta không chắc, chẳng qua là ta cảm thấy Mạnh bà kháng cự như thế rất khác thường, trước giờ ngươi đều mặc kệ những chuyện này."
Trước kia Mạnh bà nào quan tâm ngươi lục soát hay không lục soát.
Lần này nàng ta không bình thường như vậy...
Hiện tại Sơ Tranh ngăn cản chỉ càng khiến người ta hoài nghi.
Sơ Tranh nhìn Phù Nguyệt, đột nhiên thở ra một câu: "Ha, vậy các người lục soát đi."
Nguyên bài văn tế Phù Nguyệt nghĩ sẵn trong đầu, ngay tại lúc Sơ Tranh nhẹ nhàng nói câu 'Vậy các người lục soát đi' cứ thế mà chết yểu.
Mặc dù cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng Phù Nguyệt vẫn nháy mắt cho quỷ sai bên cạnh, ra hiệu bọn họ đi lục soát.
Khách điếm Luân Hồi có tổng cộng hai tầng, phòng cũng không nhiều, rất nhanh đã lục soát xong.
"Không có."
"Không có..."
Sau khi tất cả mọi người tìm xong đều đưa ra cùng một kết luận.
Phù Nguyệt không yên tâm, tự mình lên soát một lần nữa.
Một lúc sau, Phù Nguyệt trầm mặt từ trên lầu đi xuống.
Thật sự không có...
Vậy thì tại làm sao trước đó nàng cứ ngăn không cho người khác lục soát chứ hả?
Trùng hợp là nơi kẻ kia xuất hiện cuối cùng là ở Khách điếm này, cô ta lại không cho phép quỷ sai lục soát, đây còn không phải rõ ràng là có vấn đề sao.
Bây giờ không được người, trong lòng Phù Nguyệt hơi thất vọng.
"Tìm được chưa?" Sơ Tranh tựa vào bàn, không mặn không nhạt hỏi.
Phù Nguyệt nhếch khóe miệng, mỉm cười giả tạo nói: "Xem ra là ta đã hiểu lầm."
"Khụ khụ... Sơ Tranh đại nhân quấy rầy, vậy trước hết chúng tôi xin tạm biệt." Đám kia quỷ sai cảm thấy bầu không khí không đúng, tranh thủ thời gian chuồn vội.
Phù Nguyệt không bắt được nhược điểm, tâm tình cũng không tốt lắm, lười cùng Sơ Tranh lá mặt lá trái,nên cũng muốn rời khỏi: "Vậy ta cũng đi trước..."
"Vội cái gì." Sơ Tranh nâng tay lên, cửa chính Khách điếm Luân Hồi 'sầm' một tiếng đóng lại.
Phù Nguyệt theo bản năng quay đầu lại nhìn.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Tâm sự chuyện cũ." Sơ Tranh khoanh tay trước ngực.
"Chuyện cũ gì?" Phù Nguyệt ngược lại không phủ nhận, ai không biết nàng ta cùng Mạnh bà không hợp.
Nhưng nàng ta cũng không thừa nhận, ngón tay quấn lọn tóc xoay từng vòng từng vòng, chỉ đứng đấy thôi mà đã rất quyến rũ rồi.
"Ngươi muốn nói chuyện như nào?"
Sơ Tranh bóp bóp cổ tay, giọng điệu bình thản: "Đương nhiên là nói kiểu này rồi."
Phù Nguyệt: "??"
-
Cửa lớn đang đóng chặt của Khách điếm Luân Hồi rầm một tiếng mở ra, một bóng người từ bên trong bay ra ngoài, nện xuống đất.
Cùng lúc đó một đàn Tử điệp theo phía sau, vỗ cánh bay lên cao, lại bỗng nhiên lao xuống, phủ lên người đang nằm trên đất.
Chờ Tử điệp tản ra, Phù Nguyệt đã không còn chút hình tượng nào, cả người bám đầy bụi bặm đang chật vật che lại cơ thể.
Sơ Tranh từ bên trong đi ra, đứng tại cửa, thần sắc thản nhiên nhìn ả ta.
Cái phong thái tự tin kia, Phù Nguyệt nhìn mà đáy lòng phun trào lửa giận, hận người trước mặt đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng ta bực bội đập tay xuống mặt đất, cát vàng bay lên, bóng dáng Phù Nguyệt biến mất ngay tại chỗ.
"Sơ Tranh, ngươi cứ chờ đó ta!"
Giọng nói của Phù Nguyệt âm vang đến tận chân trời.
-
"Tranh tỷ tỷ, muội cảm thấy hình như tỷ lợi hại hơn rồi đó!" Tuyết Hồ vui vẻ nhảy nhót quanh người cô.
Sơ Tranh: "..."
Mấy ngày nay vụng trộm luyện tập không phải là không có tác dụng!
Năng lực của nguyên chủ chính là triệu hồi những con bướm tím kia, năng lực càng mạn càng gọi được nhiều Tử điệp, sức tấn công tự nhiên sẽ tăng lên.
Mà những con Tử điệp kia cũng là nguyên liệu quan trọng trong canh Mạnh bà.
Chỉ có người trong tộc của cô mới có thể triệu hồi được Tử điệp.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mạnh bà không thể nào bị thay thế.
Mạnh bà mà còn có thể kế thừa, Sơ Tranh cũng không khỏi thấy khiếp sợ.
Chẳng qua bối cảnh trò chơi của người ta, soi nhiều quá cũng không còn gì thú vị nữa.
"Mi đem người giấu chỗ nào rồi?" Sơ Tranh nhớ tới chuyện chính.
"Ha ha ha."
Tuyết Hồ mang Sơ Tranh lên lầu, vớt người từ trong lu nước thật to ra.
"Khụ khụ khụ..."
Người đàn ông ho khan không ngừng, nhìn có chút suy yếu —— so với khi cô nhặt được, còn suy yếu hơn.
"Đây là nước gì?"
"Nước Vong Xuyên nha." Tuyết Hồ ưỡn ngực nhỏ, rất kiêu ngạo nói: "Chỉ có nước này mới có thể che giấu khí tức của hắn không bị bọn họ phát hiện, có phải muội rất thông minh không."
Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Ngươi nhét hắn vào trong nước Vong Xuyên?"
Là nước Vong Xuyên đó!
Linh hồn rơi xuống nước, cho dù không chết, nhưng tuyệt đối sẽ bị lột mất một lớp da.
Tuyết Hồ yếu ớt nói: "Ưm... Nhưng nước này đã lắng đọng từ lâu, không có gì đáng ngại."
Nguồn nước của canh Mạnh bà chính là nước Vong Xuyên.
Nhưng phải để nó lắng đọng lại, đây chính là nước Vong Xuyên sau khi lắng xuống, không hung tàn như nước trong sông Vong Xuyên nữa.
"Này..." Nam tử suy yếu duỗi tay ra, các ngươi có thể nhìn ta một cái rồi nói chuyện tiếp hay không.
Hắn cảm giác mình sắp đứng không nổi nữa rồi.
Sơ Tranh đi tới đỡ lấy, quần áo của hắn bị nước Vong Xuyên thấm ướt dán chặt vào người.
Dù sao nước Vong Xuyên cũng không giống nước thường, không có cách nào trực tiếp hong khô đồ được.
Sơ Tranh để Tiểu Hồ Ly đi tìm quần áo sạch sẽ mang tới.
Tiểu Hồ Ly che đầu lại gãi gãi: "Muội biết đi đâu tìm đây!"
"Vậy để ta đi tìm chắc?" Sơ Tranh chỉ vào người đang ướt sũng.
"..." Nó đi, nó đi!
-
"Cảm thấy thế nào?" Sơ Tranh đỡ người ngồi ở bên cạnh.
"Vẫn... Vẫn ổn." Hắn cảm thấy rất lạnh, giống như có thứ gì đó từng chút thâm nhập vào trong cơ thể hắn.
"Ngươi cởi quần áo ra trước đi."
"Hả?"
Người đàn ông mờ mịt liếc nhìn cô một cái.
Sơ Tranh giải thích: " Nước Vong Xuyên sẽ ngấm vào trong thân thể ngươi."
"..." Hắn đã cảm thấy càng ngày càng lạnh, càng ngày càng suy yếu.
Sơ Tranh thấy hắn không cử động, bèn trực tiếp ôm người đặt lên giường, đè hắn xuống cởi đồ.
"!!!"
Hắn muốn giãy dụa, kết quả phát hiện sức lực cả người giống như bị rút cạn, không thể giãy dụa nổi.
Tốc độ Sơ Tranh cởi quần áo rất nhanh, hắn còn chưa kịp phản ứng, người đã bị nhét vào trong chăn.
-
Bầu trời âm u, bên tai có tiếng nước chảy.
Người trên giường chống thân thể ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, bèn nâng tay xoa nhẹ đến mấy lần mới dễ chịu hơn một ít.
Hắn nương theo tiếng nước chảy nhìn ra ngoài.
Bên ngoài là dòng sông uốn lượn...
Sông Vong Xuyên.
Trong đầu của hắn tự động hiện mấy chữ như thế.
Nơi này rõ ràng không phải nơi lúc trước hắn từng ở...
Đây là nơi nào?
Hắn nhìn trên người mình, không phải bộ quần áo hắn mặc lúc trước.
Ngồi trong chốc lát, hắn xuống đất, đi đến bên cửa sổ.
Bên bờ sông Vong Xuyên, là rừng hoa Bỉ Ngạn đang sinh trưởng không giới hạn, mơ hồ còn có thể trông thấy phía dưới hoa Bỉ Ngạn, lộ ra lấm ta lấm tấm mảng gì trắng loáng.
"Bồng Vũ..."
Hắn không biết tại sao mình lại đột nhiên đọc ra cái tên này.
Nhưng hắn cảm thấy... Đây là tên của hắn.
Hắn tên Bồng Vũ.
Hắn lại đi chỗ xa hơn để quan sát, sau đó xoay người tìm chỗ đi xuống để vào rừng hoa Bỉ Ngạn.
Khi đến gần, hắn mới phát hiện dưới hoa Bỉ Ngạn, những mảng trắng đó là xương khô.
Hoa Bỉ Ngạn đỏ mọc lên từ những cái đầu lâu này.
Hắn lùi lại mấy bước, lùi về chỗ không có hoa Bỉ Ngạn.
Lúc ngẩng đầu, hắn nhìn thấy một bóng dáng từ trong rừng hoa đi tới.
Quanh thân nàng được vây quanh bởi đàn Tử điệp, những con bướm này khi thì ẩn trong quần áo nàng, khi thì hiện bên ngoài, dập dìu bay múa vòng quanh nàng.
Đó là một hình ảnh cực kỳ rung động.