Chương 2591: Bờ Sông Vong Xuyên (7)
Edit: Sa
=============
Thế là Sơ Tranh vừa xuống đã trông thấy một đống ác linh cùng đủ thể loại Ma Cô đang ngồi xổm đầy đất, chắn thành một đống chỗ này, một mớ chỗ kia.
"..."
"???"
Sơ Tranh hoảng đến một đống.
Làm cái vẹo gì vậy?
Sơ Tranh ép buộc mình tỉnh táo lại, bị các loại ánh mắt của đám ác linh nhìn chằm chằm, ung dung đi xuống chân núi.
"Lão Đại!!" Ác linh dẫn đường cho Sơ Tranh hưng phấn vẫy vẫy cô, "Lão Đại, cô thật sự từ trên núi xuống được rồi."
Mẻ ác linh đang ngồi xổm đầy đất cũng bắt đầu hoạt động, cùng đồng bạn bên cạnh nghị luận.
"Nàng ta từ trên núi xuống kìa..."
"Lợi hại vậy?"
"Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, ta mẹ nó tuyệt đối không tin."
Ác linh vọt tới trước mặt Sơ Tranh, "Lão Đại, phong cảnh phía trên được không?"
"Tự ngươi đi thử xem chẳng phải sẽ biết sao."
"Không được không được, ta không có phúc được hưởng." Ác linh xua xua tay, "Lão Đại, ngài đi lên làm gì vậy?"
Sơ Tranh không trả lời, ra hiệu chỉ vào đống ác linh đang vương vãi khắp nơi trên đất: "Bọn nó đang làm gì?"
Ác linh kia ngơ ngác gãi gãi cằm, "Không biết a."
Sơ Tranh: "..."
Các ngươi là heo sao?
Nhiều ác linh thủ tại chỗ này như vậy, làm cái gì các ngươi cũng không biết nữa!
Xem ra thời gian không chỉ có thể làm nhạt nhòa tất cả mọi thứ, còn có thể làm nhòe cả trí thông minh của lũ này.
Có thể bị bỏ vào trong đây, con nào mà không phải tội ác chồng chất?
Bây giờ lại trở nên ngu ngơ như vậy...
Sơ Tranh hiện tại chỉ muốn rời khỏi nơi này, cô đánh giá bốn phía xem có thể rút lui từ phương hướng nào, co cẳng chạy biến.
"Lão Đại! Chờ ta một chút!"
"Chạy kìa!"
"Mau đuổi theo!"
Lúc này mà có ai từ chỗ cao nhìn xuống, chính là tràng diện cực kỳ hoành tráng.
Khắp nơi trên vùng đất băng tuyết, một người nhanh chóng chạy vọt về phía trước, các tòa núi tuyết đang không ngừng lùi dần về sau.
Đằng sau nhưng là trăm ngàn ác linh.
Tràng diện kia cực kỳ giống hiện trường mười ngàn người đang tranh tài Marathon.
Nơi này lớn quá mức, Sơ Tranh chạy cả nửa ngày mà vẫn không thấy lối ra.
Lúc đầu gió tuyết còn tựa như đao tới chào hỏi cô, càng chạy thì càng khó chịu.
Ngay khi Sơ Tranh chuẩn bị trực tiếp đánh một trận, cô lại nhìn thấy lối ra.
Sơ Tranh tăng thêm tốc độ lao ra, Quỷ tướng thủ vệ bên ngoài giật mình, tưởng rằng ác linh bên trong lại lao ra ngoài, dồn dập cầm vũ khí lên.
Kết quả tập trung nhìn kĩ, là người quen cả mà.
"Tranh tỷ tỷ!" Tuyết Hồ ôm lấy đùi Sơ Tranh, "Tỷcó thể ra rồi! Làm muội sợ muốn chết."
"Sơ Tranh đại nhân!"
"Ngài làm gì vậy?"
Sơ Tranh nhìn lại bên trong, ác linh đen nghịt lúc nhúc đang lao vọt về phía này, Quỷ tướng dọa đến mặt mũi cũng tái mét.
Sơ Tranh đại nhân đây là đã làm gì!
Vì sao nhiều ác linh như vậy đều đuổi theo ngài ra.
"Đóng cửa, đóng cửa, mau đóng cửa!"
Đầu lũ ác linh đã xông ra, sau đó lại đồng loạt ngừng lại.
Cử chỉ này của đám ác linh lại làm Quỷ tướng đã chuẩn bị nghênh chiến muốn ngơ luôn.
Tại sao lại dừng lại?
Sơ Tranh cố nhịn sự khó chịu của thân thể, bình tĩnh hỏi: "Các ngươi đuổi theo ta làm gì?"
"Vậy ngươi chạy cái gì?"
"Các ngươi đuổi theo ta, ta không nên chạy sao?" Có phải phát rồ hay không!
"Ngươi không chạy, chúng ta sao có thể đuổi theo ngươi được?"
Phần lớn ác linh chính là nghe được tiếng gió nên đuổi theo mà thôi, bọn chúng kỳ thật cũng không biết tại sao muốn đuổi theo nữa.
"..."
Các ngươi đồng loạt chặn đường ở đó, ta lại không thể chạy chắc?
"Không đúng, sao ngươi đi ra được vậy?" Rốt cục cũng có ác linh phát hiện ra có điểm không hợp lý.
Bọn chúng đều ngừng lại bên trong cửa, còn cô đã đứng ở ngoài cửa, những Quỷ tướng đó nhìn có vẻ cũng không định bắt cô.
"Nàng không phải bị nhốt vào!" Không biết là trí thông minh của con ác linh nào online, đột nhiên hét lớn một tiếng.
"Móa!"
"Nàng là người Địa phủ."
Mắt thấy ác linh sắp muốn bạo động, Quỷ tướng vội vội vàng vàng đóng cửa lại.
"Sơ Tranh đại nhân, ngài làm gì ở bên trong vậy? Sao lắm ác linh đều bám theo thế."
Sơ Tranh: "..."
Con mẹ nó ta làm sao biết được.
Cô mới leo núi một chuyến.
Xuống dưới đã thấy bọn ác linh này ngồi xổm ở đó rồi.
-
Sơ Tranh cất nước suối U Minh đi rồi ra ngoài, người bên ngoài hỏi cô có tra được gì không.
Sơ Tranh: "..."
Cô tra cái quái gì.
Sơ Tranh đáp qua loa, thong dong trấn định mang theo Tuyết Hồ rời đi.
Quỷ tướng: "..."
Cứ như có chỗ nào không đúng.
Hơn nửa ngày sau, Quỷ tướng đột nhiên kịp phản ứng lại, Sơ Tranh đại nhân không giúp đỡ dẹp loạn sao?
Sao chưa gì đã đi rồi?
"Tranh tỷ tỷ, tỷ lấy được rồi?" Tuyết Hồ khẩn trương đến tựa như chính cô bé vừa đi vào một chuyến vậy.
"Ừ."
"Tỷ thật sự lên núi sao?"
"Bằng không thì sao? Thứ đồ chơi này không phải chỉ có trên núi à?" Trừ nơi đó ra, địa phương khác cũng không có nha.
Nghe nói nước suối U Minh có thể tịnh hóa mọi sự ô trọc.
Vật như vậy lại bị cất đặt tại tầng thứ tám của Địa Ngục, cũng là bởi vì căn bản đám ác linh không thể đụng tới được.
Đương nhiên, đối với ác linh mà nói thì nước suối U Minh cũng chẳng có tác dụng gì.
Chính là một suối nước bình thường mà thôi.
Thứ chúng càng muốn hơn nước suối U Minh được đặt ở bên ngoài, cho nên thứ được đặt bên trong ngược lại còn an toàn hơn.
"..." Tuyết Hồ dò xét cô từ trên xuống dưới, "Tranh tỷ tỷ không sao chứ."
"Không sao, về trước đi."
"Ai..."
Sơ Tranh mang theo nước suối U Minh trở lại tòa Tiểu Lâu, Bồng Vũ nằm trên giường, hồn thể bất ổn, nhìn cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể tản mất.
Sơ Tranh để Tuyết Hồ đút nước suối U Minh cho hắn uống.
"Tranh tỷ tỷ, hắn không nuốt xuống được." Lãng phí nhiều nước như vậy mà chẳng uống được chút nào hết.
Sơ Tranh để Tuyết Hồ tránh ra, cô đổi chỗ, nắm cằm Bồng Vũ, trực tiếp bóp mồm người ta rót vào.
Tuyết Hồ: "..."
"Uống rồi đấy." Sơ Tranh xác định đều đã nuốt xuống mới buông tay ra.
Tuyết Hồ: "..."
Không biết nên nói gì nữa.
Tranh tỷ tỷ làm gì cũng đúng hết!
Ừm!
-
Bồng Vũ ngủ cũng không an ổn, khi thì cảm giác mình bị đặt trong đại hỏa thiêu đốt, khi thì lại cảm thấy bị đặt trong Băng Thiên Tuyết Địa.
Dạng trạng thái này không biết đã tuần hoàn bao lâu, dần dần hắn mới tốt hơn nhiều.
Bồng Vũ ý thức mơ mơ màng màng, bên tai thỉnh thoảng có người nói chuyện, thế nhưng không thể nghe rõ họ đang nói cái gì.
Mỗi lần hắn muốn tỉnh lại, làm thế nào cũng không thể mở mắt ra.
Khi Bồng Vũ không nhớ rõ đã là lần thứ mấy cố gắng tỉnh lại, trước mắt hắn rốt cục có ánh sáng.
Bồng Vũ giơ tay lên, đưa lên trước mắt nhìn một chút, lại thử nắm chặt.
Cảm giác so trước đó đã tốt hơn nhiều...
Nửa ngày sau, Bồng Vũ chống thân thể ngồi dậy, bưng trán vuốt vuốt, xuống giường mở cửa ra ngoài.
Bồng Vũ xuống lầu, bốn phía tĩnh mịch, tựa hồ không có ai ở đây.
"Cô nương?" Bồng Vũ thử kêu một tiếng, cũng không ai đáp lại.
Không có ai?
Bồng Vũ đi đến một bên khác, muốn đi xem thử một chút.
Hắn vừa đi qua đã nhìn thấy trên hành lang bày một chiếc ghế quý phi, mà nữ tử an tĩnh nằm phía trên, nàng nhắm mắt, hàng mi tản thành một bóng quạt nhỏ dưới mí mắt.
Tử điệp bay múa đậu trong hành lang, chậm rãi kích động đôi cánh, thoáng như chúng có hô hấp.
Bồng Vũ ngừng chân tại chỗ, không biết có nên đi tới phá hủy sự yên bình của cảnh tượng này không.
"Tranh tỷ tỷ!"
Tuyết Hồ từ bên ngoài chạy vào, Tử điệp bị kinh động, vòng quanh nữ tử trên ghế quý phi phần phật bay lên, lại dần dần hạ xuống.
"A, ngươi đã tỉnh?" Tuyết Hồ nhìn thấy Bồng Vũ đứng ở một bên khác, "Ngươi có thể tỉnh lại sao, ngươi đã ngủ năm ngày rồi đấy."
"Lâu vậy sao?" Bồng Vũ theo bản năng lên tiếng.
"Cũng không lâu lắm." Tuyết Hồ quệt miệng, "Tranh tỷ tỷ vì tìm cho ngươi..."
"Muội không ở khách sạn, chạy tới đây làm gì?" Tuyết Hồ nói còn chưa dứt lời đã bị Sơ Tranh đánh gãy.
"Ai, muội suýt thì quên mất." Tuyết Hồ vội vàng nói: "Sắp dùng hết canh Mạnh bà rồi ạ."