Chương 2633: Quà tặng vận mệnh (9)
Edit: Yumi Na -
Beta: Sa Nhi
====================
Ngọn lửa bốc lên từ phòng Hạ Cừu.
Kiểm tra bên trong mới biết bị là do bị tưới xăng.
Sơ Tranh hỏi Hạ Cừu, Hạ Cừu nói không phải do hắn đốt lửa.
Nhưng hắn nói cái bật lửa kia là từ đâu ra, hắn nhìn thấy thì chỉ nhặt lên xem.
Chuyện này có hơi phiền phức, cho nên Sơ Tranh bèn xử lý vấn đề lớn trước.
Camera cho thấy có hai y tá đã vào phòng Hạ Cừu, một trong số họ có đem theo đồ đi vào.
Nó được đặt ở góc tường, còn được che kín bằng những vật khác.
Nhưng toàn bộ quá trình lại không thấy được mặt của người y tá kia, chỉ quay lại được một nửa hình xăm trên cổ tay của người đó, sau đó camera cũng bị ngắt.
Không ai biết lúc ấy trong phòng bệnh đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Sơ Tranh tin tưởng không phải do Hạ Cừu đốt lửa.
Sơ Tranh yêu cầu tìm người y tá kia, hỏi thăm một vòng, cuối cùng lại không có y tá nào như vậy trong bệnh viện.
-
"Đội trưởng Tống, sao ngài lại tới đây?"
Đội trưởng Tống đem người tới, làm cho mọi người ở bệnh viện người đều kinh ngạc.
"Tôi nghe nói xảy ra chuyện nên đến xem thử." Đội trưởng Tống nói: "Hạ Cừu không sao chứ?"
"Không sao không sao, chỉ bị sợ hãi chút thôi, bác sĩ Sơ đang ở cùng hắn."
Đội trưởng Tống nhìn thấy Sơ Tranh và Hạ Cừu, chào hỏi hắn một cái sau đó liền đi qua chỗ bọn họ.
Lúc này Hạ Cừu không muốn nói chuyện, chỉ dựa trong ngực Sơ Tranh, cả khuôn mặt đều vùi trên bả vai cô.
Đội trưởng Tống chỉ từng nói chuyện với Hạ Cừu rất ít, đành phải hỏi Sơ Tranh: "Hắn có nói gì không?"
Sơ Tranh lắc đầu: "Không có."
Đội trưởng Tống: "Tôi đã xem camera, cũng đã nhờ đồng nghiệp tìm y tá kia, chắc là có thể tìm ra."
"Ừm."
Đội trưởng Tống nói: "Chuyện này rất đột ngột, tôi cảm thấy là nhắm đến Hạ Cừu."
Nghe nói hiện trường có xăng, nhưng Hạ Cừu hoàn toàn không có xăng.
Còn có y tá kỳ lạ kia nữa.
Cảm giác có người cố ý muốn hại chết Hạ Cừu.
"Anh điều tra vụ án đến đâu rồi?"
"Tình hình không tệ." Đội trưởng Tống dừng một chút, "Cô có nghi ngờ ai..."
"Tôi không nghi ngờ cái gì cả." Sơ Tranh ôm Hạ Cừu đứng dậy, "Đội trưởng Tống, Hạ Cừu bị dọa sợ, tôi đưa hắn về trước, có việc chờ hắn bình tĩnh lại rồi hỏi."
"..."
-
Sơ Tranh mang Hạ Cừu về nhà, Hạ Cừu nhất quyết nắm lấy Sơ Tranh không chịu buông tay.
Sơ Tranh chỉ có thể đi cùng hắn suốt chặng đường.
"Mệt không?"
Hạ Cừu lắc đầu.
"Sợ?"
Hạ Cừu vẫn lắc đầu.
Sơ Tranh: "..."
Vậy anh muốn thế nào!
Hạ Cừu nắm lấy tay áo Sơ Tranh, "Em đi cùng tôi."
"Không phải em đang đi cùng anh sao?" Còn muốn sao nữa?
Hạ Cừu dịch vào bên trong, chừa ra một khoảng trống, để Sơ Tranh đi lên cùng hắn.
Sơ Tranh: "..."
Sớm muộn cũng chết mất.
Sơ Tranh tắt đèn, gian phòng lập tức an tĩnh lại, bên tai thỉnh thoảng có hơi thở ấm áp lướt qua.
"Anh đừng hư nữa." Sơ Tranh đè Hạ Cừu xuống.
Hạ Cừu ủy khuất lên tiếng "Nóng."
"..."
Sơ Tranh hạ điều hoà không khí xuống thấp một chút, Hạ Cừu vẫn lăn qua lộn lại.
"Anh thử cựa thêm cái nữa xem!"
Có muốn ngủ hay không!
Hạ Cừu lập tức dừng lại, "Không có."
"Vậy ngoan ngoãn đi ngủ."
"Không ngủ được."
"... Đếm cừu."
"Để làm gì?"
"Có thể ngủ."
"Không ngủ được."
"Có thể."
"..." Hạ Cừu không nói tiếp, nhưng Sơ Tranh cũng không nghe thấy hắn đếm cừu.
Qua một lúc Sơ Tranh không cảm giác được Hạ Cừu, bèn ngồi dậy liếc hắn một cái.
Hạ Cừu mở to mắt thao láo nhìn lên trần nhà.
Sơ Tranh: "Anh làm gì vậy?"
"Em không thích anh ồn ào." Hạ Cừu nói: "Anh sợ em ghét anh."
"..." Sơ Tranh hít thở sâu một hơi, anh đã nói được mấy câu đâu!
"Em không chê anh ồn."
Hạ Cừu: "Thế nhưng em không thích anh cựa quậy."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh không thể kích động hắn, lựa chọn thỏa hiệp, "Tùy anh."
Hạ Cừu xoay người, nghiêng đầu gối lên cánh tay, một tay khác sờ sờ mặt Sơ Tranh.
Từ giữa mày sờ đến chóp mũi, chậm rãi rơi xuống môi, lại tiếp tục miêu tả theo viền môi.
Sơ Tranh kéo tay hắn xuống.
Đầu ngón tay Hạ Cừu lại cọ cọ vào lòng bàn tay Sơ Tranh, ngứa ngáy.
Hạ Cừu thức đến hơn nửa đêm, tới khi mệt mỏi mới chịu đi ngủ.
-
Hôm sau.
Sơ Tranh trao đổi với bệnh viện về tiến độ điều tra.
Phía bệnh viện tìm không được y tá kia, nhưng có thể khẳng định rằng người châm lửa là chính là kẻ đó.
Còn vì sao y muốn tới đây phóng hỏa, hiện tại còn chưa có kết luận.
Sơ Tranh vốn cho rằng đội trưởng Tống có thể tra được, nhưng mà đội trưởng Tống bên đó lại không bắt được ai.
Sơ Tranh thật sự là không chờ được, đành tự nghĩ biện pháp.
-
"Thầy Đinh, gần đây không hay gặp anh, anh đi đâu vậy?"
Đinh Toàn định đi lên lầu đụng phải hàng xóm, hắn đội mũ cùng khẩu trang, kết quả vẫn bị hàng xóm nhận ra.
Đinh Toàn có chút lo lắng nhìn chung quanh, qua loa trả lời: "Có công việc, tôi bận mấy ngày."
Hàng xóm cứ như không nhìn thấy Đinh Toàn đang vội vã lên lầu, kéo hắn lại nói chuyện, "Ồ, chắc kiếm được nhiều nha."
"Cũng sống tạm, tôi còn có việc, lên trước nhé."
"A, được." Hàng xóm nói thêm mấy câu, lại quay đầu lại nói: "Đúng rồi, nhà anh hình như có khách tới."
Đinh Toàn chợt giật thót, theo bản năng hỏi: "Ai vậy?"
"Không biết, là một cô gái còn khá trẻ."
Cô gái?
Đinh Toàn: "Có lẽ là họ hàng bên nhà vợ tôi, tôi lên trước nhé."
Đinh Toàn lên lầu đều rất cẩn thận, đứng bên ngoài một lúc, không nghe thấy thanh âm gì.
Hắn lại gọi điện thoại cho vợ hắn, dường như nghe thấy chuông điện thoại từ bên trong.
Sau đó hắn nghe được thanh âm quen thuộc từ điện thoại truyền đến.
"Lão Đinh? Làm sao vậy?"
"A, tôi hỏi một chút, con gái đã về chưa."
"Vừa về, sao vậy."
"Không có việc gì."
Đinh Toàn cúp điện thoại liền chạy xuống dưới lầu.
Nhưng mà vừa chạy xuống một tầng, hắn lại lui về.
Hai người đàn ông từ dưới lầu đi lên, khí thế hung hăng chặn lối đi cầu thang.
Đinh Toàn: "..."
Két ——
Cửa phòng trên lầu mở ra, vợ Đinh Toàn tái mặt đứng đó.
"Lão... Lão Đinh... Có khách."
Đinh Toàn: "..."
-
Đinh Toàn không có con gái, bọn họ chỉ có một đứa con trai.
Hắn nói "con gái", vợ hắn lại không nói gì, chứng minh tình hình bên trong không ổn.
Đinh Toàn vào nhà, trông thấy cô gái mà hàng xóm có nhắc ngồi trên sofa.
Trông rất trẻ, đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, hắn tiến đến cũng không dời đi sự chú ý của cô.
Trừ hắn, còn có một người đàn ông cao to đứng ở cửa ra vào.
Phòng khách như cũ không có dấu viết của việc ẩu đả.
Vợ hắn một người ở nhà, thật sự cũng không thể đánh nhau được.
Đinh Toàn ôm vợ trấn an, lại hỏi: "Con trai đâu?"
"Không biết..." Vợ Đinh Toàn lắc đầu, nước mắt lưng tròng, "Tôi vừa mới chuẩn bị ra ngoài đón con, thì..."
Bà bình thường đều ra ngoài vào giờ này.
Ai biết mở cửa đã nhìn thấy cô gái này cùng mấy người đứng trước cửa nhà mình.
Khí thế kia làm bà bị dọa sợ.
"Con của anh vẫn an toàn." Cô gái trên sofa lên tiếng.
Đinh Toàn giận dữ mắng mỏ: "Cô là ai? Muốn làm gì! Cô đem con trai của tôi đi đâu?!"
"Anh đã có gia đình, sao có thể làm chuyện thất đức thế." Sơ Tranh ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, cất giọng lạnh như băng: "Ngài Đinh, anh nói xem có đúng không?"
Đinh Toàn: "..."