Chương 453: Ghi chép về cuộc xâm lược của sinh vật kỳ lạ (9)
...
Thu Nhã Nguyệt đẩy cửa phòng họp ra, thấy bên trong không có bóng dáng Kỷ Sương, biểu tình của cô ta hơi dừng lại.
Không có ở đây nữa à?
"Đội trưởng Khúc, đội phó Diệp." Thu Nhã Nguyệt vào cửa: "Các ngươi gọi ta?"
Khúc Tây Viễn: "Tin tức trên mạng, cô thấy rồi à?"
"Ừm... Đã thấy rồi." Thu Nhã Nguyệt nói: "Ta vừa mới từ bên quản lý tới đây, bọn họ đã đem tin tức xóa đi không sai biệt lắm, hẳn là sẽ không gây ra sóng gió quá lớn."
Thu Nhã Nguyệt nói xong, thấy Khúc Tây Viễn cùng Diệp Ly Đình đều không nói lời nào, cô ta không hiểu sao có chút thấp thỏm.
Họ gọi cô ta để làm gì vào lúc này?
Khúc Tây Viễn: "Vậy ngươi có gì để nói không?"
Đáy lòng Thu Nhã Nguyệt lộp bộp một chút, trên mặt lại khó hiểu: "Đội trưởng... Ta nói cái gì?"
Khúc Tây Viễn: "Chính ngươi đã làm cái gì, ngươi không rõ ràng sao?"
Thu Nhã Nguyệt: "!!!"
Sau lưng Thu Nhã Nguyệt chảy ra mồ hôi lạnh.
Họ có biết rồi sao?
Làm sao họ có thể biết được!
Chẳng lẽ là giám sát... Không, giám sát bị hỏng.
Lúc trước cô ta còn cùng bộ hậu cần hỏi thăm...
Nghe nói là muốn nâng cấp thiết bị, cho nên các kỹ sư cũng không đi sửa, chờ qua hai ngày thống nhất thay thế.
"Ngươi xác định không có gì muốn nói với chúng ta sao?" Khúc Tây Viễn mắt đen lẳng lặng nhìn cô ta, ngữ điệu không có chút phập phồng: "Ngươi biết quy củ."
Thu Nhã Nguyệt nhìn Diệp Ly Đình bên kia một cái, người sau hơi cúi đầu, không nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn.
Thu Nhã Nguyệt đột nhiên có chút thấp thỏm.
Chẳng lẽ giám sát không hỏng sao?
Thu Nhã Nguyệt nắm chặt lòng bàn tay, vẫn kiên trì nói: "Đội trưởng, ta không biết đã làm sai cái gì? Ta muốn biết ta đã làm sai cái gì, ngươi nói trực tiếp đi."
...
Diệp Ly Đình đưa Hoa Vụ trở về, thuận tiện lấy điện thoại di động trong túi vật chứng.
"Sau khi ta trở về cũng không động qua." Hoa Vụ đem túi vật chứng giao cho Diệp Ly Đình: "Nói không chừng còn có thể trích xuất được vân tay." Hoa Vụ nói xong, lại bổ sung một câu: "Lúc ta đưa cho cô ta, trực tiếp ném vào bên trong, cô ta chưa từng đụng qua. Nếu phía trên có dấu vân tay của cô ta, vậy..."
"Tại sao Kỷ tiểu thư lại cứ như vậy nói là Thu Nhã Nguyệt... Hay là lúc trước hai người quen biết, có mâu thuẫn gì?"
Cô đây là hoàn toàn chuẩn bị tốt!
"Không có, không biết."
"Vậy sao ngươi lại nhận định là Thu Nhã Nguyệt..."
Nữ sinh dựa vào cửa trên mặt nở lên một tia cười cổ quái: "Mỹ thiếu nữ đều có bí mật nhỏ không ai biết."
Diệp Ly Đình: "..."
Sao lại cười như vậy... biếи ŧɦái à?
Diệp Ly Đình đem túi vật chứng cất kỹ: "Chuyện này chúng ta sẽ điều tra rõ ràng, nếu như không phải Kỷ tiểu thư, chúng ta tuyệt đối sẽ không oan uổng ngươi."
"Đều là đồng nghiệp, ta chịu được khảo nghiệm."
Diệp Ly Đình: "..."
Người Khúc Tây Viễn tự mình lên tiếng...
Cho dù đầu óc cô có chút vấn đề, hắn cũng không thể nói gì.
"Vậy ta đi trước."
Hoa Vụ đứng ở cửa nhìn Diệp Ly Đình vào thang máy.
Rẹt rẹt ——
Đèn chiếu sáng trong hành lang nhấp nháy hai cái, bốn phía tối xuống, lại sáng lên.
Sau đó Hoa Vụ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thông đạo an toàn kia lặng yên không một tiếng động xuất hiện một người.
"!!!"
Thảo!
Ánh đèn ổn định lại, Hoa Vụ thấy rõ người đứng ở lối đi an toàn.
Đó là một người đàn ông.
Mặc một chiếc áo mưa kỳ lạ, tay phải mang theo một túi màu đen, tay trái cầm một chiếc ô dài màu đỏ.
Hoa Vụ: "..."
Trời mưa?
Thời điểm trở về còn đầy sao trên trời mà!
Tê... Chẳng lẽ là sát nhân cuồng biếи ŧɦái?
Người đàn ông nhấc chân về phía cô ấy.
Hoa Vụ nhìn thấy túi màu đen nhỏ giọt ... Không, chính xác là máu.
Toàn bộ đầu nam nhân bị mũ áo mưa che, chỉ có thể nhìn thấy một ít tóc vụn lộ ra.
Hoa Vụ lùi vào trong cửa, đưa tay sờ một cái kéo từ tủ giày.
Cô cũng không có ý đóng cửa, trên mặt thậm chí hiện lên một tia hưng phấn, rất có một bộ dáng so ai càng biếи ŧɦái hơn, trực tiếp khô máu.
Hoa Vụ tay cầm kéo sau lưng, nhìn người đàn ông kia đi tới... Sau đó mở cửa bên cạnh cô.
"Meo meo...", cửa vừa mở ra, bên trong liền truyền ra một tiếng mèo kêu gào thét.
Một con mèo vàng chui ra khỏi cửa, cọ thẳng vào ống quần của người đàn ông.
Nam nhân dùng chân nhẹ nhàng đạp nó vào, nghiêng người vào phòng, cũng không thèm liếc mắt nhìn Hoa Vụ một cái.
Hoa Vụ: "..."
Hoa Vụ: "???"
Có ai ở phòng bên cạnh không?
Hoa Vụ xác định bên cạnh không có động tĩnh gì, nhanh chóng chạy đến lối đi đầy máu trên mặt đất.
Không phải máu người.
Hoa Vụ trở lại phòng, đóng cửa lại và đặt kéo trong tay xuống.
Hơn nửa đêm ăn mặc như vậy...
Biếи ŧɦái!
...
Ngày hôm sau.
Hoa Vụ vừa mới rời giường liền nhận được điện thoại của Diệp Ly Đình, nói cho cô biết kết quả đã đi có.
Khúc Tây Viễn không biết dùng biện pháp gì, khiến Thu Nhã Nguyệt cuối cùng thừa nhận là video cô ta quay, cũng là cô ta thiết lập trên điện thoại di động đúng giờ phát hành.
Thu Nhã Nguyệt tuy thừa nhận chuyện này, nhưng cô ta từ chối nói rõ vì sao lại làm như vậy.
Mà chuyện này cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như Thu Nhã Nguyệt làm sao biết mật khẩu điện thoại di động?
Thu Nhã Nguyệt cũng phủ nhận trước đó hai người quen biết, có ân oán.
Vậy tại sao lại có vấn đề như vậy?
"Xử phạt còn phải thương lượng. Nhưng cô ta sẽ không bị sa thải." Diệp Ly Đình tiêm phòng cho Hoa Vụ.
Thu Nhã Nguyệt đảm nhiệm chức vụ quan trọng, cấp trên không có khả năng đuổi cô ta đi.
Nhiều nhất chính là thông báo xử phạt, điều chuyển công tác.
"A, không có việc gì, ta là người rộng lượng, không tính toán chút chuyện nhỏ này." Hoa Vụ không quá để ý: "Cô ta không điều chuyển công tác cũng không sao."
Trong cùng một bộ phận, cơ hội xuống tay càng nhiều, càng có phương tiện.
Đều là vì công tác!
"..." Đây gọi là chuyện nhỏ sao?
Hoa Vụ rộng lượng như vậy, Diệp Ly Đình chuẩn bị tốt lời khuyên bảo, một câu cũng không dùng được.
"Vậy thứ hai tuần sau ngươi lại tới đưa tin đi." Nói xong câu này, Diệp Ly Đình vội vàng cúp điện thoại.
"Đội trưởng, đã giao tiếp tốt, cô ấy không có yêu cầu hay ý kiến gì."
Tầm mắt Khúc Tây Viễn dời khỏi máy tính bảng: "Không có ý kiến?"
Nói chuyện dễ dàng như vậy?
Khúc Tây Viễn cảm thấy cô không phải là người dễ tống cổ như vậy...
Diệp Ly Đình gật đầu, lần thứ hai khẳng định mình không có biểu đạt sai.
"Không có ý kiến..."
Khúc Tây Viễn lặp đi lặp lại đọc một lần, lại cúi đầu tiếp tục xem tư liệu.
Diệp Ly Đình ngược lại nhíu nhíu mày, trên gương mặt ôn hòa kia đều lộ ra vài phần lo lắng:
"Đội trưởng, anh thật sự định chiêu mộ cô ấy sao? Tôi nghĩ cô ấy có chút... nguy hiểm, có rất nhiều bí mật trong người."
"Hữu dụng là được." Khúc Tây Viễn nói: "Ta có chừng mực."
"..."
Khúc Tây Viễn chính là một nhà độc tài, Diệp Ly Đình biết mình nói cái gì cũng vô dụng.
"Ngươi nói cô ấy rốt cuộc là làm sao biết là Thu Nhã Nguyệt làm?"
"Có thể chính là nhìn thấy." Khúc Tây Viễn nói.
"???"
Diệp Ly Đình ở trong đầu lướt qua bản đồ địa hình một chút.
Thật đúng là có khả năng...
Mặc dù cô không có thời gian chụp lén, nhưng cô hoàn toàn có thể nhìn thấy Thu Nhã Nguyệt chụp lén.
Vậy cô nói thần thấn bí bí như vậy...
Nghi vấn này tạm thời không đề cập tới, Diệp Ly Đình thần sắc hơi nghiêm túc: "Thu Nhã Nguyệt vì sao phải làm như vậy? Chuyện này đối với cô ta có chỗ tốt gì?"
Khúc Tây Viễn trầm giọng nói: "Có lẽ là người phía trên, không muốn giấu diếm chuyện này nữa."
"Ý ngươi nói là cậu cô ta..."
Khúc Tây Viễn ngắt lời Diệp Ly Đình: "Chuyện bên trên, chúng ta không nên xen vào."
—— Ngắm hoa trong sương mù ——
Chơi rắn tham ăn quên thời gian, ngày mai bổ sung haha