Quyển 1 - Chương 48: Dựa nhờ bạn thân
-”Lan, nhờ mày một việc…”
-”Ừ, mày sao đấy ”
Nghi Lan nhanh chóng nhận ra sự bất thường trong giọng nói của bạn mình, Uyên và cô chơi với nhau từ bé, nhưng thực sự là rất ít gặp mặt, vì hoàn cảnh, Nghi Lan sống mỗi nơi một lúc, nhưng dù thế nào cũng vẫn giữ một số điện thoại, thường thì họ ít khi liên lạc, chỉ khi nào một trong hai người có chuyện được cho là khẩn cấp, thì dù người kia có ở đâu, người còn lại cũng lập tức tới…đó là một người bạn hết sức đặc biệt của nàng.
Vội vàng đập cửa, nhìn bạn mình gầy yếu mà cô xót xa:
-”Mẹ, cùng lắm là một thằng đàn ông chứ gì, mày quên mẹ đi…tao mua cho mày rồi đây này”
Uyên gạt nước mắt, nhanh nhẹn vào buống tắm, lo sợ, hồi hộp nhìn chiếc que…một vạch…hai vạch…nàng chết lặng.
Lan giật lấy, sốt sắng:
-”Của thằng nào, thằng nào sở khanh, để tao cho nó một trận…Đi, đi mau, không phải khóc, ra nông nỗi này phải bắt nó chịu trách nhiệm…”
-”Đừng mày…tao xin mày…”
Uyên vẫn khóc lóc, van xin, cố gắng kéo Lan về, biết nó thương nàng, còn tức giận hơn cả nàng:”Mày nghe tao nói…”
Nàng dần dần đem hết sự tình kể với Nghi Lan, ánh mắt cô rực lửa, căm phẫn, vốn là nóng tính, cô phừng phừng đứng dậy:
-”Con ngu, mày ngu lắm…sống tần này mà chưa hết ngu à? Lỗi tại mày à mà xứng mới chả đáng…đi…đi nói rõ với lão Minh, nếu lão không chấp nhận thì lão cũng chẳng đáng…đi…đứng dậy”
Mặc cho Lan kéo lôi, Uyên nhất định không nghe, cuối cùng cô bạn cũng phải chịu thua nàng, hầm hầm sát khí:
-”Được, mày biết nhà con Ngọc chứ gì, đ… nói nhiều, đưa địa chỉ tới đây tao cho nó một nhát, con chó chết!!!”
-”Không, mày thế tao từ…không được…”. Uyên vội ngăn cản vì biết cái tính bất cần của Lan lúc nàng nổi nóng.
-”Mày như con điên ý, ngu vừa thôi…đấy là mày tự trút khổ chứ ai làm mày khổ…lựa chọn như con dở hơi ý…tính già rồi mà không hết hâm…”
Mắng một hồi mà nó cũng chẳng tính táo ra, vẫn cái khuôn mặt gầy gò, xanh xao, vàng vọt, cuối cùng nhìn bạn mình mà thương, Lan ôm lấy Uyên, dỗ dành:
-”Thôi, qua nhà tao, ngoan nào, không khóc nữa…tao quá hiểu là mày sẽ không bỏ đứa bé…thôi được, sinh ra đi, chúng ta cùng nuôi…ĐI”
…………………………
Những bức ảnh chụp một cô gái nhỏ bé, yếu ớt, bước đi cũng không vững đang cố bám vào bạn mình làm lòng anh quặn đau, nếu cuộc đời nàng mà không có anh? Chẳng phải vẫn vô tư hồn nhiên như trước sao? Minh thở dài buồn bã.
-”Điều tra ra cô ta là ai chưa?”
-”Là bạn chị ấy, quen nhau rất lâu, có vẻ rất thân…nhưng”
-”?”
-”Thân thế Nghi Lan hơi phức tạp, có dây dưa với nhiều nơi…”
-”Không sao, lúc này cô ấy cần người trò chuyện tâm sự, cứ cho người luôn ở cạnh là được…Còn thầy u tôi?”
-”Da, em xin lỗi, em bất tài, không thể tìm thấy gì cả???”
Đúng là gừng càng già càng cay, mẹ anh đàng hoàng tới gặp người anh yêu, người anh yêu lại bị anh cho theo dõi 24/24. Thế mà người của anh lại không phát hiện được tý manh mối nào??? Đang lúc chưa biết làm gì, Minh nhận được một bưu kiện, lúc bóc ra, vẻ mặt anh hầm hầm sát khí: “Hẹn gặp con trai yêu dấu ở lễ đính hôn, nhớ con nhiều…:X!!!” kèm theo tấm ảnh hai vợ chồng già hạnh phúc ở Pari.
-”Đấy, còn gửi được bưu kiện tới đây mà lại không điều tra được manh mối à, một lũ vô dụng…ép tôi tức chết đây mà….”
Duy run sợ trước cơn thịnh nộ của Minh, im lặng một hồi, anh cũng ra chỉ thị:
-”Vẫn cho người theo dõi con Ngọc chứ? Hành động cho chu đáo!!!”
-”Dạ, em biết rồi ạ…”
Đoạn Duy quay đi, Minh chỉ nhấp ngụm rượu, nhếch mép cười:
-”Cô đưa cho người tôi yêu ba liều, giờ tôi chỉ trả lại cô một…xem cái loại lăng loàn nhà cô chống đỡ như thế nào…”