Quyển 1 - Chương 49: Bẫy tình
Tiếng chuông inh ỏi, Như Ngọc vội vã ra mở cửa, đợi mãi, cuối cùng thì Dương cũng tới, mỗi lần có chuyện vui là cô luôn báo cho nó đầu tiên, theo tập tục, sẽ ăn mừng no nê một trận, chuyện đợt này – không phải vui mà là quá vui…
-”Mày làm gì mà mặt như đưa đám thế?”
-”Kết hôn thật à???”
-”Thế mà cũng phải hỏi?”
-”Nhỡ hắn nói lại với ba mẹ thì sao, hủy hôn là mất danh tiếng lắm ý…”
-”Mẹ, mồm thối vãi…yên tâm, trong thời gian ở Pháp tao đã diễn tới mức mẹ hắn tin sái cổ, còn tức điên quyết không gặp trước ngày cưới roài, haha…”
-”Mày biết hắn một tay che trời mà, chắc gì hắn không có cách?”
-”Mày, cứ tính xa xăm, hâm hâm cái đồ nhà mày, kệ, nước cờ này tao đã tính rồi, dù có hủy hôn thì tao cũng là kẻ bị hại, vẫn được dư luận quan tâm, vẫn có tiền…”
-”Mày ép hắn quá có khi hắn tung đống video đó đấy!”
-”Trời ơi Dương ơi là Dương, không phải lo, video đó được gì, tung giờ là yếu thế, tao chỉ cần không nhận, nói đó là người giống tao, nói lão dàn dựng…làm được gì, tung ra bây giờ cũng quá muộn rồi, tao nhất định chối thì lão nhất định là thằng hèn…”
-”Ừ…”
Mặt Dương vẫn không khá lên, Ngọc hơi thất vọng, mọi khi có tin mừng, chia sẻ với nó se tăng chục lần hứng khởi, hôm nay nói với nó, cứ như dội gáo nước lạnh gạt vào người vậy…lẽ nào hắn buồn vì siêu mẫu đi lấy chồng ư? Chẳng thể nào, cô lên giường với bao thằng, hắn vẫn thản nhiên mà…
-”Hình như người mang rượu tới, đặt Tequilla nhé, hẳn một chai luôn, thích không cưng???”
-”Hoang quá…”
-”Đáng gì, xi…bản cô nương sắp thành thiếu phu nhân của Bảo Minh roài…chỗ tiền ít ỏi này có là gì???”
Nhìn Như Ngọc hạnh phúc mà lòng Dương đau như cắt, gần như da thịt cảm giác xé ra từng mảng…
-”Nào, cụng ly…”
Hai đầu ly cụng với nhau, từng giọt chất lỏng đưa vào miệng, đúng là rượu quý, uống vào cảm giác tê tê, vị ngọt như trên thiên đường, vị ngọt ngào ấy vô tình đưa họ trở về cái kí ức xa xưa…
-”Chúng mày không được bắt nạt nó nữa, tránh ra…Mày có sao không?”
-”Mình không sao. Cảm ơn bạn…”
Ngày ấy, Dương còn là một cậu bé mồ côi gầy còm nhom, da đen như chuột thui, lúc nào cũng bị bắt nạt, chỉ có Ngọc chơi với nó, bảo vệ nó. Nghe đâu Ngọc cũng bị tẩy chay vì xấu tính, lươn lẹo, còn bị đặt biệt danh là Ngọc thâm, vì da thâm, cộng với tính cũng thâm, Ngọc căm ghét cái tên ấy, nó được như hôm nay là đã qua biết bao lần tắm trắng…Nhưng trong mắt Dương, Ngọc là người bạn tốt nhất thế gian, nó hiểu rõ, Ngọc – vì nhà quá nghèo nên mới thành như vậy, vì quá khổ – nó dùng mọi cách để thoát ly. Nhưng có lẽ càng giàu, càng nổi tiếng thì con người ta càng tham, càng đi quá xa…Hai đứa lên với nhau từ ấy, vì người con gái này, nó dần trở nên mạnh mẽ, không một ai có thể bắt nạt Ngọc – từ lần gặp đầu tiên đó, nó luôn nuôi ước vọng đó là lần cuối cô bảo vệ nó, sau này nó sẽ là người bảo vệ cô…đúng như nó nghĩ, cô cần gì, luôn có nó ở bên. Ngọc bước chân vào showbiz, chứng kiến không dưới chục lần qua tay các đại gia khác nhau, lòng nó chỉ thấy ngứa nhẹ như kiến đốt, vì nó biết rằng…đó là cách duy nhất và nhanh nhất giúp tụi nó vượt tới cái gọi là vinh hoa phú quý. Từ một thằng bé ngây ngô Dương trở thành thủ đoạn vô biên, nó và Ngọc ăn rơ mọi chuyện, thuận buồm xuôi gió- đúng là perfect couple!!! Ngọc thăng tiến không ngừng, Ngọc giàu thì nó cũng giàu, Ngọc vui thì nó cũng vui…Vậy sao? Vậy sao lần này nó lại buồn đau khổ sở tới thế? Phải chăng những lần trước chỉ là chơi vui, lần này nguy cơ mất Ngọc là vĩnh viễn, cô đi lấy chồng, liệu có cần thằng quản lí quèn này không? Đã có lần nó mơ, mơ được mặc trang phục chú rể, còn Ngọc trong chiếc váy cô dâu trắng xinh…nhưng mơ chỉ là mơ mà thôi…Ngọc bây giờ, là một thứ, mà mãi mãi tầm tay nó không bao giờ với tới!!!
Gương mặt ửng hồng…cô chăm chú nhìn người bạn thuở thơ ấu phía trước, nhớ như in cái ngày được một ông bầu có tiếng để ý, người đầu tiên cô nghĩ tới là Dương, giới showbiz phức tạp, cần một người để mình thực tin tưởng là rất khó, cũng may là có Dương, cô biết nó yêu thầm cô, nên vừa coi như hai bên được lợi…Ngọc coi như lơ đi mà lợi dụng cái tình yêu ấy, để mình được an toàn vững bước trong sự nghiệp…
Rượu hẳn là rượu ngon, nhưng quả thật là rượu quý, sao lại có thể mạnh tới như vậy, chỉ tới ly thứ ba mà Dương đã cảm thấy người rạo rực, thú tính nổi lên cuồn cuộn…
-”Ngọc này…”
-”Sao? haha”…Giọng siêu mẫu có vẻ lạc đi…
-”Đã ai bảo là mày rất đẹp chưa???”
-”Chuyện, chưa ai gặp mà không bảo…”
Có đôi chút phổng mũi, vì đây là lần đầu tiên cô được hắn khen, ánh mắt hắn say mê nhìn Ngọc chằm chằm, cô cũng không hề né tránh, mặt và tai đều đỏ bừng, vòng tay qua cổ hắn, người cứng đờ của Dương như bị kích thích tới tột điểm, liều mình vòng tay qua eo, trao người con gái hắn đã yêu từ lâu một nụ hôn thật dây dưa, nồng thắm,…Trái với sự tưởng tượng, Ngọc cũng đáp lại, mãnh liệt không kém, lập tức thân hình cao lớn ôm lấy cô người mẫu, mân mê xuyên khắp, nhanh nhẹn chạm tới dây áo mỏng manh, hắn như mãnh thú cắn vào gò hồng đào, rất mạnh, cô cũng trả lại hắn một vết hằn nơi cổ cao…hai con người…đam mê cháy bỏng…
………….
Bình minh ló rặng, Dương nhìn Ngọc, cười hạnh phúc, hắn định vòng tay ôm cô vào lòng, đã bị cô hất ra, bộ mặt rất ngạc nhiên…
-”Chuyện hôm qua xem như không có”
Hắn cũng hiểu tính Ngọc, nhưng lần này không muốn cam chịu, với lấy tay siêu mẫu:
-”Đừng kết hôn, anh sẽ lo cho em cả đời…”
-”Nghe thấy ớn, mày bỏ cái kiểu xưng hô ấy đi, đừng đùa nữa!”
-”Anh nói nghiêm túc, hắn đâu có yêu em?”
-”Yêu? Ha…mày mà cũng nói cái từ mĩ miều à? Mày có chạy Lamborghini Veneno không? Mày có bao nhiêu đất đai? Mày có thể cho tao cái danh phận phu nhân tổng giám đốc không? Tao có thể đi với mày mà đi tới đâu ai cũng phải ngước nhìn đến ấy không? ”
-”….”
-”Không được đúng không, vậy thì im mẹ mồm đi, đừng bao giờ nhắc tới chuyện ấy nữa…”
-”Anh có thể cho em một mái nhà ấm áp…”
-”Ấm cái cứt, với tao cứ nhiều tiền là đủ ấm…”
-”Ngọc…đừng đi…anh sẽ rất đau lòng…”
Ngọc vùng ra khỏi cái ôm của Dương, chỉ thẳng vào mặt:
-”Mày giờ muốn sao? Tự dưng lại dở chứng, bực cả mình? Muốn tao làm vợ THẰNG MỒ CÔI ư? Không bao giờ…”
Cái từ được Ngọc nhấn mạnh như dao cứa vào tim Dương…vẫn biết tính cô như vậy, nhưng sao ngày hôm nay, sự thật sao mà gây đau đớn tới thế!!!
-”Vậy chuyện tối qua, dù sao chúng ta đã…”
-”Quên đi, đã thì tao cũng đã với cả tá…mày cũng chỉ là một trong số ấy, chuyện này tao coi như không có, tình bạn vẫn như xưa…còn nếu mày nhắc lại một lần nữa, chúng ta đường ai nấy đi…giờ mày về đi, tao còn phải đi làm đẹp”
Dương bước khỏi cửa mà lòng trĩu nặng, với những gì hắn có hiện tại, thừa sức sống dư giả, vợ hiền, con ngoan tại sao, tại sao mãi vấn vương cô…đời sao mà trớ trêu???