Chương 3: Mỹ nhân trong quan tài
Nam Cung Bình thoáng đỏ mặt, cúi mặt nghiêm chỉnh nói :
- Không sai, tại hạ đang nghĩ về tuổi tác của cô nương.
Mỹ nhân thở dài ảo não :
- Tuổi tác tôi đừng đoán thì hơn.
Nam Cung Bình chưng hửng, lại nghe nàng nói tiếp :
- Như tôi thật chẳng muốn ai nhắc đến tuổi tác nữa.
Hai người cách nhau không đầy ba thước, Nam Cung Bình cúi mặt không dám nhìn ngang liếc dọc, lòng không khỏi vô cùng thắc mắc :
- Thiếu nữ này còn trẻ như vậy, sao lại có giọng điệu già nua thế nhỉ?
Song lại buột miệng nói :
- Cô nương đang hồi xuân sắc, vì sao...
Mỹ nhân bỗng đứng phắt dậy, đưa tay sờ má :
- Đang hồi xuân sắc?
Giọng nói nàng ngập đầy kinh ngạc. Nam Cung Bình chau mày nói :
- Cái tuổi đôi mươi là thời kỳ tươi đẹp nhất trong đời, vậy mà cô nương lại buồn chán, hay trong lòng có niềm đau xót gì đó không xóa tan được?
Chàng cứ cúi mặt cụp mắt không trông thấy sắc mặt đối phương đang biến đổi liên hồi theo lời nói của mình.
Chàng thoáng dừng, đoạn lại nghiêm chỉnh nói :
- Gia sư đã bảo tại hạ phải tử tế chăm sóc cho cô nương, mong cô nương có thể thổ lộ tâm sự với tại hạ, để cho tại hạ tiện bề ra sức.
Tuy chàng chẳng hiểu vì sao ân sư lại giao thiếu nữ này cho mình, song đã có lệnh của ân sư, dù phải dấn thân vào dầu sôi lửa bỏng thì chàng cũng không bao giờ trái lời, vì vậy chàng mới thốt ra những lời lẽ đầy quan tâm đối với một thiếu nữ chưa từng quen biết.
Nào ngờ chàng vừa dứt lời, mỹ nhân khẽ nói :
- Thật vậy ư?
Đoạn bỗng quay người bỏ chạy như điên, Nam Cung Bình chưng hửng quát lớn :
- Cô nương đi đâu vậy?
Mỹ nhân như không nghe thấy, vẫn tiếp tục phóng vút đi, chỉ thấy áo trắng phất phới, mái tóc dài tung bay ra sau, loáng cái đã vọt ra khỏi rừng, khinh công quả là cao siêu tuyệt luân.
Nam Cung Bình bàng hoàng, không kịp suy nghĩ gì khác, thậm chí cũng chẳng màng đến cỗ quan tài kia, vội phi thân đuổi theo ra khỏi rừng, đồng thời lớn tiếng nói :
- Gia sư đã giao cô nương cho tại hạ, có việc gì...
Phóng mắt nhìn quanh, bóng dáng mỹ nhân đã biến mất, chàng đành im tiếng, phi thân tìm quanh, lòng thầm thở than :
- Nếu nàng bỏ đi mất thì lương tâm mình làm sao yên ổn được đối với sư phụ đây?
Màn đêm dần buông, tìm kiếm một người trong vùng rừng núi mênh mang thế này, thật chẳng dễ gì hơn mò kim đáy biển.
Nam Cung Bình chỉ đành cắm đầu chạy bừa, chàng ngay cả tên họ của mỹ nhân cũng chưa biết, nên cũng không thể cất tiếng gọi.
Trong tiếng gió rít, bỗng nghe như có tiếng nước chảy róc rách, chàng quả cũng đã khát lắm rồi, bèn quay chạy về hướng phát ra tiếng nước chảy.
Một giòng suối uốn khúc dưới ánh trăng như một dải lụa bạc từ trên đổ xuống, Nam Cung Bình băng qua khu rừng rậm, giòng suối đã hiện ra trong tầm mắt, cơn khát càng thêm dữ dội, lập tức gia tăng cước bộ, lao vút đến bên bờ suối, cúi xuống vừa uống được hai hớp nước trong mát, bỗng nghe trên thượng nguồn có tiếng cười văng vẳng của nữ nhân.
Chàng phấn chấn tinh thần, liền chạy dọc theo bờ suối, lát sau đã trông thấy một cái bóng trắng đang lom khom nhìn xuống giòng nước. Chàng chẳng chút do dự lao tới, bóng trắng nọ vẫn bất động, lúc thì bật cười khúc khích, lúc lại lẩm bẩm :
- Đây là sự thật trong mộng ảo?
Mãi đến khi Nam Cung Bình đến sát bên cạnh, nàng vẫn thờ thẫn nhìn xuống giòng nước như thể đã hóa đá.
Nam Cung Bình cũng không ngờ thiếu nữ thần bí này khi nãy đã bỏ chạy như điên cuồng lại đến đây nhìn giòng suối đến xuất thần như vậy, chàng thừ ra một hồi, không dằn được cúi xuống nhìn, chỉ thấy dưới làn nước trong vắt hiện lên một gương mặt kiều diễm tuyệt trần, môi treo nụ cười như mẫu đơn nở rộ, Nam Cung Bình cơ hồ nhìn đến ngây dại.
Bóng người dưới nước từ một trở thành hai, vậy mà mỹ nhân trong quan tài vẫn không hề hay biết, lúc này ngoài bóng dáng mình dưới nước, nàng chẳng còn trông thấy gì cả.
Nàng đưa tay không ngừng vuốt má, lại lẩm bẩm :
- Đây quả là sự thật, mình vẫn còn trẻ thế này...
Nàng bỗng cất tiếng cười vang và nói :
- Thật không ngờ trong tình cờ mình đã biết được thuật trụ nhan mà tất cả phụ nữ trên thế gian này đều mơ ước...
Nàng bỗng đứng phắt dậy, vung vẩy cánh tay áo rộng, mái tóc óng ả phất phới, cất giọng hát và quay cuồng múa dưới ánh trăng sáng.
- Từ nay còn ai nhận ra ta nữa, còn ai biết được ta chính là Khổng Tước Phi Tử...
Nam Cung Bình giật mình quát :
- Sao? Cô nương quả đúng là Mai Ngâm Tuyết ư?
Mỹ nhân lập tức ngưng múa, ánh mắt sắc lạnh chằm chặp nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Bình, chậm rãi nói :
- Không sai!
Nam Cung Bình thừ ra một hồi, bỗng buông tiếng thở dài, chậm rãi nói :
- Không ngờ lời nói của lão đạo sĩ đó đúng sự thật, ta... ta thật đáng chết.
Chàng cảm thấy vô vàn ân hận đã sát hại đạo sĩ nọ, lương tâm chàng lúc này ray rứt khủng khiếp.
Gương mặt sắc lạnh của Khổng Tước Phi Tử Mai Ngâm Tuyết bỗng lại hé nở nụ cười, chậm rãi đi đến trước mặt Nam Cung Bình, đặt tay lên vai chàng, dịu dàng nói :
- Thì ra các hạ cũng từng nghe nói đến tên họ của tôi?
Nam Cung Bình băn khoăn :
- Vâng, tại hạ cũng có nghe nói đến tên họ của cô nương.
- Vậy thì các hạ cũng biết con người của tôi như thế nào chứ?
- Vâng!
Mai Ngâm Tuyết nhoẻn cười, bàn tay trắng nõn đặt trên vai Nam Cung Bình bỗng trở nên tái xanh, lòng bàn tay từ từ quay ra ngoài, song miệng vẫn dịu dàng nói :
- Vậy bây giờ các hạ định làm gì tôi?
Nam Cung Bình hít sâu vào một hơi, trầm giọng :
- Gia sư đã bảo tại hạ đối xử tử tế với cô nương thì tại hạ phải tuyệt đối tuân mệnh, bất luận cô nương là ai, nếu người nào làm tổn thương đến cô nương thì là kẻ địch của Nam Cung Bình này.
- Thật ư? Vì sao vậy?
Nam Cung Bình mau mắn đáp ngay :
- Bởi tại hạ tin tưởng gia sư, lão nhân gia ấy làm bất kỳ việc gì cũng không bao giờ sai lầm cả.
Song trong lòng lại thầm nhủ :
- “Cho dù ân sư có sai lầm thì ta cũng chẳng bao giờ phản bội lại lời trăn trối của lão nhân gia ấy”.
Mai Ngâm Tuyết ngẩn ra một hồi, bỗng buông tiếng thở dài ảo não, chậm rãi nói :
- Long lão gia thật quá tốt đối với tôi.
Bàn tay tái xanh của nàng lại trở nên trắng dần, từ từ tụt xuống bờ vai Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình chẳng thể nào ngờ được mình vừa thoát khỏi cái chết nhờ vào những lời nói cương trực chân thành của mình. Chàng thờ thẫn quay lại nhìn Mai Ngâm Tuyết, mặt lại trở về với vẻ trơ lạnh như trước.
Mai Ngâm Tuyết đảo tròn mắt, dịu giọng nói :
- Hiện trong lòng các hạ đang có rất nhiều điều thắc mắc muốn hỏi tôi phải không?
Nam Cung Bình chầm chậm gật đầu, Mai Ngâm Tuyết lại nói :
- Có điều là trong lòng các hạ có quá nhiều nghi vấn, không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, đúng chăng?
Nam Cung Bình lại gật đầu, Mai Ngâm Tuyết nói tiếp :
- Nhưng tôi cũng có một điều muốn hỏi các hạ, các hạ trả lời tôi trước được chăng?
- Chỉ cần tại hạ biết!
Mai Ngâm Tuyết nhoẻn cười :
- Tất nhiên là các hạ biết.
Đoạn tắt nụ cười trầm giọng nói tiếp :
- Lệnh sư hẳn rất yên tâm nên mới giao cỗ quan tài này cho các hạ bảo vệ tôi, vậy thì lẽ nào các hạ lại không biết gì về việc liên quan giữa tôi với lệnh sư?
- Lão nhân gia ấy...
Nam Cung Bình bỗng lấy ra chiếc khăn tay nọ, nói tiếp :
- Cô nương hãy tự xem lấy!
Mai Ngâm Tuyết thoáng chau mày, đưa tay đón lấy, chăm chú xem qua một lượt, đoạn lại nhoẻn cười khẽ nói :
- Vết máu của ai vậy?
- Chim chết.
Mai Ngâm Tuyết thoáng kinh ngạc :
- Chim chết như thế nào?
Nam Cung Bình khẽ nhíu mày, trầm giọng :
- Cô nương thắc mắc nhiều quá...
Bỗng lại buông tiếng thở dài, đổi giọng nói :
- Một con chim chết mà tại hạ đã tình cờ nhặt được.
Mai Ngâm Tuyết cười nhẹ :
- Ra vậy, thế mà tôi lại tưởng là vết máu của lệnh sư chứ.
Gương mặt trơ lạnh của Nam Cung Bình bỗng lại lộ vẻ khích động, bất thần giật chiếc khăn tay, gằn giọng nói :
- Tại hạ cũng muốn hỏi cô nương điều này.
Mai Ngâm Tuyết cười dịu dàng :
- Chỉ cần tôi biết!
Nam Cung Bình cắn răng, gằn giọng :
- Gia sư đối với cô nương có thể nói là nhân nghĩa trọn vẹn, đến phút lâm chung cũng không quên sự an nguy của cô nương, giao cô nương cho tại hạ, còn cô nương thì sao? Đã biết gia sư lâm nạn mà vẫn không chút bi ai, cô nương thật là...
Với quyền đấm vào chưởng “bốp” một tiếng, rồi thì im bặt.
Mai Ngâm Tuyết đưa mắt nhìn chàng, bỗng buông tiếng cười vang và nói :
- Cái gì gọi là bi ai? Cả đời tôi chưa bao giờ biết bi ai cho bất kỳ người nào hay việc gì, chả lẽ các hạ muốn tôi giả vờ bi ai để lừa dối các hạ ư?
Nàng ngửa mặt ra sau, mái tóc dài buông xõa, một cơn gió thổi qua, hất tung mái tóc nàng như áng mây bay.
Nam Cung Bình tức giận nhìn nàng, thật muốn bổ cho nàng một chưởng chết ngay tại chỗ, song tay chàng vừa giơ lên, bỗng lại hạ xuống, bởi chàng vừa sực nhớ đến danh hiệu của nàng, Lãnh Huyết Phi Tử!
Nam Cung Bình thầm buông tiếng thở dài tự nhủ :
- “Lãnh Huyết Phi Tử” Mai Ngâm Tuyết... Ngay cả bi ai mà cũng không biết, thảo nào mọi người trong giới giang hồ thảy đều gọi nàng là “Lãnh Huyết”!
Chàng nghĩ đến chuỗi ngày dài đăng đẳng trong tương lai phải luôn kề cận với một thiếu nữ đẹp tuyệt nhưng máu lạnh, bất giác nghe lòng ớn lạnh, thoái lui ra sau ba bước.
Mai Ngâm Tuyết bỗng ngưng cười, theo sau bước chân thụt lùi của Nam Cung Bình, tiến tới một bước, vẫn áp sát đến trước mặt chàng, lạnh lùng nói :
- Các hạ có biết, dẫu tôi đa sầu đa cảm thì cũng không cần bi ai cho lệnh sư...
Nam Cung Bình nhíu mày tức giận :
- Người có máu lạnh như cô nương, gia sư cũng không cần cô nương bi ai.
Mai Ngâm Tuyết ngước nhìn vì sao mọc lên đầu tiên trên nền trời, như không hề nghe thấy những lời tức giận của Nam Cung Bình, chậm rãi nói :
- Tôi chẳng những không cần bi ai cho ông ấy, ông ấy chết đi lẽ ra tôi còn vui mừng mới phải.
Lời lẽ tuy lạnh lùng, song dường như cũng đượm phần thương cảm...
Nam Cung Bình tức giận quát :
- Nếu gia sư mà không bảo tại hạ phải đối xử tử tế với cô nương, chỉ bằng vào những lời ấy thì tại hạ đã...
Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng ngắt lời :
- Các hạ biết vì lẽ gì lệnh sư đối với tôi như vậy chăng?
Nam Cung Bình cười khảy :
- Đáng tiếc là gia sư đã lầm người, phải chi lão nhân gia ấy nuôi một con mèo hay con chó... hừ hừ, có những hạng người còn tệ hơn loài cầm thú.
Mai Ngâm Tuyết ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Bình, như thể muốn biến ánh mắt mình thành hai lưỡi kiếm đâm vào con tim chàng.
Nam Cung Bình ưỡn ngực nắm chặt tay, mắt như phún lửa chằm chặp nhìn vào Mai Ngâm Tuyết, chừng như muốn thiêu đốt dòng máu lạnh trong cơ thể đối phương.
Mai Ngâm Tuyết bỗng buông tiếng cười khảy rồi nói :
- Lệnh sư sở dĩ đối với tôi như vậy, chẳng qua là để chuộc tội và báo ân, tuy vậy lương tâm vẫn còn ray rứt, nên mới bảo đồ đệ tiếp tục chuộc tội và báo ân mà ông ấy chưa hoàn thành.
Nam Cung Bình sững sờ, bỗng cũng cười khảy nói :
- Chuộc tội! Báo ân! Chuộc tội gì? Báo ân gì? Chả lẽ gia sư lại...
Chợt nhớ đến lời lẽ trên chiếc khăn tay :
-... việc này thực là do lỗi ở ta...
Chàng lặng người im bặt, thầm nhủ :
- “Chả lẽ sư phụ quả đã có làm điều gì có lỗi với nàng ta thật ư?”
Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng nói :
- Sao các hạ lại lặng thinh?
Nam Cung Bình thầm thở dài. Mai Ngâm Tuyết cười khảy nói tiếp :
- Sao các hạ lại lặng thinh? Các hạ đã biết lỗi lầm to tát do lệnh sư gây ra rồi phải không?
Nam Cung Bình cúi mặt, lại ngẩng lên trầm giọng nói :
- Bất kỳ ai nếu có những lời lẽ bất kính đối với gia sư thì là kẻ thù bất cộng đới thiên của tại hạ.
Đoạn lại buông mấy tiếng cười khảy. Mai Ngâm Tuyết thản nhiên nói :
- Nếu tôi nói thì sao nào?
Nam Cung Bình bật cười hăng hắc, Mai Ngâm Tuyết lại nói :
- Đừng nói là các hạ, ngay như trước mặt Bất Tử Thần Long thì tôi vẫn nói như thường, bởi tôi có quyền.
Nam Cung Bình không dằn được, quát lớn :
- Quyền gì? Mặc dù gia sư bảo tại hạ phải đối xử tử tế với cô nương, nhưng cô nương không có quyền nói năng như vậy ở trước mặt tại hạ.
Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng :
- Tôi có quyền!
Nam Cung Bình quát lớn :
- Cô nương lặp lại xem thử!
Hai tay nắm chặt tiến tới một bước, còn cách Mai Ngâm Tuyết cơ hồ không đầy một thước.
Mai Ngâm Tuyết đăm mắt nhìn chàng, lạnh lùng nói :
- Tôi có quyền, bởi tôi đã vô cớ bị lệnh sư làm tổn hại đến danh dự và đả thương thể xác. Tôi có quyền, bởi võ công đã khổ luyện của tôi bị lệnh sư phá hủy. Tôi có quyền, bởi sự cương trực và ngu xuẩn của lệnh sư đã làm uổng phí mười năm tuổi xuân đẹp nhất trong đời tôi, tôi phải sống chui rúc ngày đêm trong cỗ quan tài, mười năm dài không thấy ánh nắng mặt trời, đau khổ còn hơn trong ngục tù gấp ngàn vạn lần.
Nàng càng nói càng thêm bi phẫn, giọng nói vốn lạnh lẽo giờ trở nên như gào thét.
Nam Cung Bình càng nghe càng thấy ớn lạnh, chàng vốn rướn thẳng người lên, giờ bất giác hơi cong đi.
Mai Ngâm Tuyết bỗng ngưng lời, bất thần nắm lấy bàn tay Nam Cung Bình, quay người phóng đi.
Nam Cung Bình võ công chẳng kém khinh công cũng rất cao, vậy mà chàng cảm thấy như bị một sức mạnh hút chặt, cây cối hai bên lướt ra sau như bay.
Chàng ngầm vận chân khí, quát lớn :
- Cô nương định làm gì?
Vừa định giằng tay ra, bỗng thấy Mai Ngâm Tuyết đã thả chậm bước dần, tiến vào khu rừng đã bỏ lại cỗ quan tài.
Trong rừng cơ hồ không có ánh sáng, cỗ quan tài vẫn còn nguyên chỗ cũ. Mai Ngâm Tuyết lướt tới, vụt mở nắp quan tài lên, lớn tiếng nói :
- Chính tại đây tôi đã sống qua mười năm dài, ngoại trừ ban đêm lệnh sư dìu tôi ra ngoài để giải quyết một số vấn đề cần thiết trong cuộc sống, lúc ấy tôi mới có dịp đi lại.
Nàng thoáng dừng, song không để cho Nam Cung Bình kịp xen lời, lại nói tiếp :
- Các hạ hãy thử nhắm mắt lại nghĩ xem, đó là người tháng ngày như thế nào, chỉ cần các hạ ở trong ấy mười hôm, e rằng cũng không thể chịu nổi, huống hồ là mười năm... mười năm ròng rã...
Nam Cung Bình thờ thẫn nhìn vào lòng cỗ quan tài, lẩm bẩm :
- Mười năm... mười năm...
Bất giác rùng mình nổi gai ốc. Ánh sao mới mọc xuyên qua kẽ lá, nhạt nhòa soi trên mặt Mai Ngâm Tuyết, nàng hít sâu một hơi dài, lại buông tiếng thở dài ảo não, chậm rãi nói :
- Ở trong cỗ quan tài tôi ước ao từng giờ từng khắc, thời gian tự do hằng đêm mau đến dẫu rằng khoảng thời gian ấy lệnh sư cũng chỉ chịu để cho tôi ở trong gian phòng không có ánh đèn và cửa sổ trong chốc lát, song tôi cũng thỏa mãn lắm rồi.
Nam Cung Bình chợt động tâm thầm nhủ :
- “Thảo nào sư phụ đã chọn gian phòng ngủ nằm ở nơi tận cùng hẻo lánh nhất trong trang, thảo nào lão nhân gia ấy ban đêm không thích thắp đèn, trong phòng không có cửa sổ, thảo nào lão nhân gia ấy hằng đêm đều khiêng quan tài vào trong phòng, đặt bên cạnh giường...”
Chàng buông tiếng thở dài, không dám nghĩ tiếp nữa.
Mai Ngâm Tuyết ánh mắt không ngớt di động như đuổi bắt ánh trăng vỡ vụn xuyên qua kẽ lá, lại như đuổi bắt đoạn dĩ vãng đau xót trong trí óc.
Nàng chầm chậm cất giọng bùi ngùi :
- May là hằng ngày tôi đều có niềm hy vọng ấy, bằng không thà tôi chết dưới ngàn vạn đao kiếm còn hơn là chết bởi niềm tuyệt vọng vô vàn đau khổ, thế nhưng...
niềm hy vọng và chờ đợi như vậy cũng biết bao đau khổ. Một hôm, lệnh sư đã vô ý mở cửa phòng ra, có lẽ hôm ấy trăng tròn, ánh trăng soi qua khe cửa rất sáng, lúc ấy tôi sung sướng đến chết được. Song dưới ánh trăng, tôi thấy lệnh sư đã già hơn trước nhiều, lòng tôi bất giác xót xa, thời gian thấm thoát qua đi, có lẽ tôi cũng đã già rồi.
Giọng nói lại trở nên vô cùng ai oán bi thương, Nam Cung Bình cũng bất giác nghe lòng se thắt, quên mất nàng là người có dòng máu lạnh, bắt đầu cảm thấy thương hại cho cảnh ngộ bi đát của nàng.
Nam Cung Bình buông tiếng thở dài, chậm rãi nói :
- Dĩ vãng đã qua, việc trong quá khứ cô nương cũng bất tất...
Mai Ngâm Tuyết bỗng ngắt lời :
- Dĩ vãng...
Đoạn lại cười vang :
- Bất Tử Thần Long đã chết, tôi lại giữ được xuân sắc lẽ ra đã tàn phai như một kỳ tích, và không cần phải chui rúc trong cỗ quan tài này như một xác chết nữa, bởi trên cõi đời không còn một ai biết được thân phận thật sự của tôi, ngoại trừ các hạ.
Ánh mắt nàng lại trở nên lạnh lẽo dị thường, nhìn vào mặt Nam Cung Bình. Tình cảm của nàng lại phức tạp và dễ thay đổi như vậy, khiến Nam Cung Bình ngớ ra một hồi mới trầm giọng nói :
- Cô nương đã như kỳ tích giữ lại được xuân sắc vốn lẽ đã tàn phai và khôi phục lại tự do trong cuộc sống, vậy thì lúc này đây cô nương phải cảm kích chứ không nên thù hận, mặc dù tại hạ...
Mai Ngâm Tuyết cười khảy :
- Tôi cảm kích cái gì?
Nam Cung Bình trầm giọng :
- Cô nương cảm kích trời cao!
- Trời cao... hừ hừ!
Phất tay áo quay người bỏ đi, không ngó ngàng đến Nam Cung Bình nữa. Song Nam Cung Bình lại ngây ngẩn nhìn theo bóng dáng yêu kiều của nàng.
Những thấy bước chân của nàng rất chậm, song thoáng chốc đã ra khỏi rừng.
Ánh mắt Nam Cung Bình dần đờ đẫn, hiển nhiên chàng đã đắm chìm trong suy tư, và đó chắc chắn là một vấn đề rất khó giải quyết.
Bóng dáng nàng đã biến mất trong màn đêm, Nam Cung Bình bỗng tung mình phóng ra khỏi rừng, thoáng chốc đã nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Mai Ngâm Tuyết, trầm giọng nói :
- Mai cô nương định đi đâu vậy?
Mai Ngâm Tuyết dừng bước, vụt quay lại, lạnh lùng nhìn chàng nói :
- Trên cõi đời này tuy có rất nhiều kẻ ngốc, nhưng chưa ai ngốc như các hạ.
Nam Cung Bình chưng hửng, biến sắc nói :
- Rất đúng, rất đúng...
Bỗng nghiến răng im bặt. Ánh mắt sáng lạnh của Mai Ngâm Tuyết bỗng lướt qua một chút dịu dàng, song miệng vẫn lạnh lùng nói :
- Nếu các hạ không ngu ngốc thì lúc nãy tôi nói bốn tiếng “ngoại trừ các hạ”, lẽ ra các hạ đã bỏ chạy rồi.
Nam Cung Bình cười khảy :
- Đành rằng tại hạ ngu ngốc nhưng cô nương đã nương tay buông tha cho, tại hạ cũng phải đuổi theo cô nương.
- Không sai, không sai, các hạ quả ngu ngốc đến cực độ!
Ánh mắt nàng bỗng lộ vẻ cười, song vì Nam Cung Bình đang cúi mặt nên không trông thấy.
Mai Ngâm Tuyết vừa dứt lời, Nam Cung Bình liền nghiêm chỉnh nói :
- Gia sư đã giao phó cô nương cho tại hạ, nếu cô nương bỏ đi thế này thì bảo tại hạ làm sao trả lời với lão nhân gia ấy?
- Trả lời gì? Đằng nào Bất Tử Thần Long cũng đã chết rồi.
Nam Cung Bình sầm mặt, đanh giọng nói :
- Dù lão nhân gia ấy phải chăng đã qui tiên...
Chàng thầm buông tiếng thở dài, cố nén niềm đau trong lòng, nói tiếp :
- Tại hạ cũng không thể nào phản bội mệnh lệnh do lão nhân gia ấy trịnh trọng để lại.
- Vậy thì các hạ sẽ chăm lo cho tôi như thế nào?
Nam Cung Bình máy môi, song không thốt nên lời.
Mai Ngâm Tuyết đưa tay hất những sợi tóc phủ xuống trước ngực ra sau lưng, lạnh lùng nói :
- Các hạ đã muốn “chăm lo” cho tôi, và có nghĩa là sẽ theo bên tôi mãi mãi phải không?
Nam Cung Bình gật đầu :
- Mệnh lệnh của gia sư đúng là như vậy.
Mai Ngâm Tuyết bỗng mỉm cười :
- Thật thế ư?
Nam Cung Bình thành thật :
- Trước khi gia sư ra đi đã căn dặn tại hạ không được rời xa cỗ quan tài này một bước, có nghĩa là phải từng giờ từng khắc bảo vệ cho cô nương.
Ngoài miệng tuy nói vậy, song trong lòng hết sức thắc mắc :
- “Võ công của nàng cao hơn mình nhiều, vì sao sư phụ lại bảo mình bảo vệ nàng?
Và võ công của nàng cao siêu thế này, lẽ ra có thể phá vỡ quan tài đi ra bất kỳ lúc nào, vì sao nàng lại không làm như vậy?”
Chàng nghĩ đến hàng trăm ngàn lý do, song chẳng một lý do nào hoàn toàn thích đáng cả, chỉ nghe Mai Ngâm Tuyết lại cười nói :
- Nếu vậy thì các hạ hãy cứ đi theo tôi, tôi đi đâu thì các hạ theo đó.
Vừa nói vừa cất bước đi tới, đi được hai bước bỗng ngoái lại nói :
- Nào, đi chứ!
Nam Cung Bình bối rối, thầm nhủ :
- “Chả lẽ mình quả thực phải đi theo nàng, nàng đến đâu mình phải theo đó hay sao?”
Chàng đằng hắng hai tiếng, trầm giọng nói :
- Vì di mệnh của gia sư, dù cô nương đi đến chân trời góc biển thì tại hạ cũng đành đi theo.
Mai Ngâm Tuyết cười nhẹ :
- Chân trời góc biển...
Lại đi tới vài bước nữa, Nam Cung Bình đỏ mặt, song lại chẳng thể không đi theo.
Nỗi lòng của hai người thật chẳng có ai hiểu nổi, Mai Ngâm Tuyết đi trước, Nam Cung Bình theo sau, chỉ thấy nàng không ngừng đưa tay vuốt mái tóc mây, tựa hồ trong lòng cũng ngổn ngang rất nhiều tâm sự.
* * * * *
Đêm càng sâu, trong rừng tối mịt, bỗng một bóng đen từ trong một góc tối nhất im lim lướt ra, trên tay bồng ngang một người dường như bị trọng thương.
Trong bóng tối không thấy rõ diện mạo của y, và cũng chẳng thấy rõ người bồng trên tay là ai, chỉ nghe y kề tai người thọ thương khẽ nói :
- Tôn giá cảm thấy đỡ hơn chăng?
Người thọ thương gật đầu :
- Đỡ hơn nhiều rồi, nếu không nhờ các hạ thì...
Giọng nói chứng tỏ y đã cố nén cơn đau, bóng người áo đen ngắt lời :
- Lão phu thực không thể đưa tôn giá xuống núi, mà tôn giá trọng thương thế này cũng khó bề ở tại đây, song chỉ cần cố gắng nén đau đừng lên tiếng và đúng giờ uống thuốc của lão phu đã bỏ vào trong lòng tôn giá, vài hôm sau ắt sẽ phục nguyên, lúc ấy hẳn xuống núi.
Người thọ thương cố nén một tiếng rên, với giọng yếu ớt nói :
- Đại ân đại đức... tại hạ...
Người áo đen ngắt lời :
- Nói nhiều vô ích, từ giờ trở đi họ không mở quan tài và Mai Ngâm Tuyết cũng không trở vào trong quan tài nữa đâu, chỉ cần tôn giá chịu đau chốc lát nữa, hẳn có thể an toàn mà hạ sơn.
Y vừa nói vừa mở nắp quan tài ra, nhẹ nhàng đặt người thọ thương vào, lại nói :
- Thuốc của lão phu chẳng những có thể trị thương mà còn có thể làm cho không đói, tôn giá cứ yên tâm.
Người thọ thương nằm trong quan tài cựa mình nói :
- Xin ân huynh hãy cho biết đại danh...
Người áo đen nhẹ khoát tay :
- Tên họ của lão phu sau này tôn giá sẽ biết.
Đoạn từ từ đậy nắp áo quan, ánh mắt quét nhìn tứ phía, bỗng thân mình nhấp nhoáng, những thấy phóng vút về phía Thương Long Lĩnh.
* * * * *
Lúc này Mai Ngâm Tuyết và Nam Cung Bình vẫn dạo bước dưới ánh trăng sao thơ mộng...
Mai Ngâm Tuyết cúi đầu đi một hồi lâu, bỗng chậm rãi nói :
- Các hạ xuất thân danh môn, Chỉ Giao sơn trang có giới luật rất nghiêm khắc, các hạ một mình đi chung với tôi không sợ người trong võ lâm dèm pha sao?
Nàng nói mà không quay đầu lại, vẻ mặt chẳng rõ như thế nào.
Nam Cung Bình chững bước, trầm giọng nói :
- Miễn là tại hạ không hổ với lương tâm và lại là mệnh lệnh của gia sư thì sự dèm pha của hạng tiểu nhân đa sự có chi đáng kể, vả lại...
Chàng đằng hắng hai tiếng, bỏ dở câu nói.
Mai Ngâm Tuyết tiếp lời :
- Vả lại tôi lớn hơn các hạ ít ra cũng trên mười tuổi, chẳng cần phải tránh sự nghi ngờ của thiên hạ.
Nam Cung Bình đi được hai bước, lại chững bước cúi nhìn xuống mũi chân mình.
Mai Ngâm Tuyết bỗng quay lại nói :
- Ý các hạ phải như vậy chăng?
Nam Cung Bình ngẩn ra một hồi :
- Đúng vậy!
Chàng không ngẩng mặt lên, Mai Ngâm Tuyết buông thõng hai tay, chậm rãi nói :
- Nếu vậy thì các hạ phải chấp thuận tôi một điều kiện.
Nam Cung Bình ngạc nhiên :
- Điều kiện?
- Không được tiết lộ tên họ thật của tôi với bất kỳ ai.
- Sao vậy?
Mai Ngâm Tuyết buông tiếng cười lạnh lùng :
- Nếu tiết lộ tên họ của tôi thì giới võ lâm sẽ biết tôi chưa chết, như vậy dù là lệnh sư cũng không thể nào bảo vệ cho tôi được, sá chi là các hạ.
Nam Cung Bình “à” lên một tiếng, thầm nhủ :
- “Hẳn nàng có rất nhiều kẻ thù, nếu biết nàng chưa chết hẳn sẽ tìm nàng báo phục”.
Bên tai chàng lại vang lên tiếng nói sắc bén của lão đạo sĩ nọ :
-... dâm đãng, tà ác, mọi người đều khinh bỉ lánh xa...
Chàng bỗng nghe lòng dâng lên một cảm giác khó tả, bực tức thầm nhủ :
- “Nàng là hạng người như vậy, mình đâu thể nào che chở được...”
Song lại nghĩ :
- “Nhưng sư phụ đã làm như vậy và mình phải làm theo, mình đâu thể phản chống lại sư mệnh”.
Trong nhất thời chàng hết sức phân vân mâu thuẫn.
Chỉ nghe Mai Ngâm Tuyết lại nói :
- Các hạ chấp nhận chăng?
Nam Cung Bình hít sâu một hơi :
- Chấp nhận.
- Bất kể là ai?
- Vâng.
Mai Ngâm Tuyết đưa mắt nhìn chàng bỗng nhoẻn miệng cười :
- Các hạ ngoài miệng tuy chấp nhận, song trong lòng thì lại khác, đúng chăng?
Nam Cung Bình ngẩng lên, Mai Ngâm Tuyết đứng dưới ánh trăng quả đẹp tuyệt trần, chẳng khác nào thiên tiên.
Chàng bất giác than thầm :
- Tại sao nàng lại là một con người dâm đãng, độc ác nhỉ?
Mai Ngâm Tuyết lại hỏi :
- Đúng vậy chăng?
Nàng nhẹ đưa tay vuốt tóc, đủng đỉnh đi tới.
Nam Cung Bình lại cúi xuống nói :
- Lời nói của tại hạ chính là nghĩ trong lòng.
Bỗng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng ập vào mũi, dù chàng không ngẩng lên cũng biết Mai Ngâm Tuyết đã đến bên cạnh.
Bỗng lại nghe Mai Ngâm Tuyết cười nhẹ, chậm rãi nói :
- Tôi tin chắc các hạ đã hứa là không bao giờ thay đổi, nhưng tính nết của tôi rất quái lạ, có lúc sẽ làm các hạ không tài nào chịu nổi, vậy thì các hạ sẽ làm sao?
Nam Cung Bình khẽ nhíu mày :
- Miễn cô nương đừng hại người, mọi sự tại hạ đều có thể chịu đựng được hết.
Chàng bỗng nhận thấy mình theo bên nàng như vậy, ngoại trừ tuân thủ sư mệnh chăm lo cho nàng, còn có thể ngăn cản nàng làm điều thương thiên hại lý, hay là sư phụ cũng có ý định ấy?
Chàng nghĩ vậy, bất giác nghe lòng thanh thản :
- Nếu mình có thể làm cho một người dâm ác sửa đổi hướng thiện vậy thì dù có phải chịu chút khuất tất thì cùng đâu hề gì.
Chàng bèn ngẩng lên thản nhiên nhìn Mai Ngâm Tuyết, nàng lại nhoẻn cười nói :
- Giờ trời đã tối, chúng ta đâu thể ở mãi trên hoang sơn này.
Nam Cung Bình nhẹ gật đầu :
- Tất nhiên phải xuống núi rồi!
Mai Ngâm Tuyết cười nhẹ :
- Ta đi thôi!
Thân hình nàng tựa hồ nhẹ nhõm hơn bởi sự thay đổi trong lòng, chiếc áo dài trắng rộng thình phất phới bay dưới ánh trăng bàng bạc, phối hợp với mái tóc dài óng ả trông hệt như một nàng tiên lướt gió bay đi.
Nam Cung Bình vẫn lưỡng lự một hồi mới phi thân theo sau, chàng không sao đuổi kịp bóng dáng nhanh nhẹn của Mai Ngâm Tuyết, sau ba lượt tung mình, chàng cất tiếng gọi :
- Mai cô nương, hãy khoan đi đã.
Mai Ngâm Tuyết phất tay áo, ngoái lại nói :
- Việc gì vậy?
Nam Cung Bình lướt tới trước mặt Mai Ngâm Tuyết, chững bước nói :
- Hiện tại hạ chưa thể xuống núi được.
Mai Ngâm Tuyết thoáng biến sắc mặt :
- Chả lẽ các hạ đã quên lời hứa khi nãy rồi ư? Các hạ chẳng đã bảo tôi đi đến đâu thì các hạ theo đến đấy hay sao?
- Mong cô nương hãy chờ tại hạ chốc lát, vì tại hạ còn có chút việc chưa...
Mai Ngâm Tuyết cười ngắt lời :
- Các hạ định quay lại lấy cỗ quan tài, phải không?
- Đúng vậy! Ngoài ra tại hạ còn có một số đồng môn huynh tỷ trên núi, chẳng rõ đã xuống núi chưa, dẫu sao thì tại hạ cũng phải chờ họ một lát.
- Đồng môn huynh tỷ, nếu họ thấy bỗng dưng có tôi ở bên cạnh các hạ, họ sẽ nghĩ sao?
Nam Cung Bình ngớ người, hồi lâu không thốt nên lời.
Mai Ngâm Tuyết lại chậm rãi nói tiếp :
- Nếu như họ muốn tìm các hạ thì khi nãy đã đuổi theo rồi, có lẽ họ đã xuống núi từ lâu.
Nam Cung Bình thầm buông tiếng thở dài, chẳng hiểu tình nghĩa vốn nồng hậu của đồng môn vì sao bây giờ lại lạnh nhạt đến thế.
Mai Ngâm Tuyết lại nói :
- Còn cỗ quan tài thì lúc này đã không còn cần thiết nữa, chúng ta hà tất ở trên này chịu cực khổ, hãy sớm xuống núi thì hơn, tìm một nơi yên tĩnh để tôi kể rõ hết cho các hạ nghe về dĩ vãng của tôi.
Nam Cung Bình thoáng trầm ngâm, bỗng ngẩng lên kiên quyết nói :
- Vô luận thế nào cỗ quan tài cũng là di vật của gia sư, tại hạ nhất định phải mang xuống núi... Còn về các huynh tỷ đồng môn, dù họ thế nào thì tại hạ cũng phải chờ họ một lát cho trọn tình vẹn nghĩa.
- Lời nói của tôi chả lẽ các hạ không nghe một chút nào cả sao?
Mai Ngâm Tuyết dịu dàng nhìn Nam Cung Bình như thể muốn dùng ánh mắt quyến rũ của mình làm nhũn mềm trái tim sắt đá của chàng.
Ánh mắt hai người lại va chạm nhau, một hồi thật lâu vẫn không hề động đậy, giữa đôi bên chẳng rõ ai là kẻ mạnh.
Lúc này ánh trăng cao càng sáng tỏ, song đêm càng thêm khuya.