Chương 4: Theo dấu Thần Long
Cũng ngay trong lúc ấy Long Phi cùng các sư đệ muội đang ở hướng bắc Hoa Sơn, đường núi gập ghềnh, cây cối rậm rạp khiến bước chân y tuy nhanh nhưng rất khó khăn.
Bàn tay thon mềm của Quách Ngọc Hà âu yếm nắm lấy bắp tay rắn chắc của Long Phi, thân hình mảnh mai cũng tựa vào người y, mặc dù khinh công nàng cao hơn chồng, võ công cũng chưa hẳn đã kém hơn, song nàng lại có vẻ như nếu không có sức mạnh và sự bảo vệ của Long Phi thì sẽ chẳng thể di chuyển được chỉ một bước ở trong thâm sơn này.
Nàng đã khôn khéo tạo cho chồng lòng tin và tự ái, khiến Long Phi tin là giữa hai người, y là kẻ mạnh, song thật sự ai là kẻ mạnh chỉ trong thâm tâm nàng hiểu rõ.
Theo sau hai người là Vương Tố Tố, nàng thì không cần đến sự giúp đỡ của Thạch Trầm mặc dù trên mặt nàng đã ướt đẫm mồ hôi, nên Thạch Trầm đành ân cần đi theo sau lưng nàng.
Bốn người cơ hồ đã sục tìm khắp mạn núi này, song vẫn chưa phát hiện được điều gì khác lạ, chàng không có dấu tích do sư phụ họ lưu lại.
Mọi người đều im lặng trong suốt thời gian qua, sau cùng Quách Ngọc Hà khẽ nói :
- Không tìm được đâu!
Long Phi cũng buông giọng chán chường :
- Không tìm được đâu!
Ngoảnh lại nhìn, Vương Tố Tố khẽ gật đầu, Thạch Trầm buông tiếng thở dài rồi nói :
- Không tìm được đâu!
Quách Ngọc Hà cũng buông tiếng thở dài, tiếp lời :
- Về đi thôi!
Long Phi nhẹ gật đầu :
- Về đi thôi!
Thạch Trầm cũng gật đầu :
- Nên đi về thôi!
Vương Tố Tố nói :
- Có lẽ Nam Cung Bình đang chờ chúng ta.
Thạch Trầm thoáng biến sắc mặt, hồi lâu không thốt nên lời, Quách Ngọc Hà và Long Phi cũng chững bước, ngoảnh lại nhìn Vương Tố Tố, bốn người cùng lẳng lặng nhìn nhau.
Thạch Trầm bỗng nói :
- Phía trước còn có một đoạn đường núi...
Đột nhiên im bặt nhìn về phía Quách Ngọc Hà.
Ánh mắt hai người thoáng chạm nhau, Quách Ngọc Hà khẽ gật đầu nói :
- Chúng ta đã tìm hết khắp nơi, vậy thì cứ tiếp tục tiến tới thử xem.
Thạch Trầm vội tiếp lời :
- Đúng vậy!
Vương Tố Tố lặng thinh cúi đầu, Long Phi thì hơi thắc mắc không hiểu.
Càng tiến tới, bước chân của họ càng chậm chạp, thế núi càng hiểm trở, phải biết ngọn phong còn có tên là Lạc Nhạn, là ngọn núi cao nhất của Hoa Sơn, thường khi rất ít có người lui tới, vào đêm khuya thế này lại càng hoang lạnh hơn. Quách Ngọc Hà càng nép sát vào người Long Phi, nhưng Vương Tố Tố thì càng rời xa Thạch Trầm hơn.
Vương Tố Tố lúc này nào phải không cần đến sự bảo vệ và dìu đỡ của đôi tay khỏe khoắn, song chẳng qua nàng đã giấu kín niềm mong ước ấy trong tận đáy lòng, ngoài “chàng” ra, con tim nàng không còn đón nhận được tình cảm của một ai khác nữa. Thế nhưng, hiện giờ chàng ở nơi đâu.
Nàng định cố nén nước mắt, song không nén được, cúi đầu xuống, nước mắt tuôn trào, thế là nàng cúi thấp hơn, dưới chân là đất núi màu xám đen. Mặt nàng ràn rụa nước mắt, song nàng không dám đưa tay lau, bởi không muốn để cho Thạch Trầm ở phía sau lưng phát giác niềm đau trong lòng, thế là nước mắt nàng lã chã rơi xuống đất.
Đột nhiên nàng chững bước và bật lên một tiếng sửng sốt, Long Phi và Quách Ngọc Hà lập tức quay phắt lại, Thạch Trầm lướt tới thấp giọng hỏi :
- Việc gì vậy?
Dưới ánh trăng, chỉ thấy đôi mắt trong sáng của Vương Tố Tố đang sửng sốt nhìn xuống mặt đất. Đất màu xám xịt, xem ra đâu có gì đáng kinh dị!
Quách Ngọc Hà, Long Phi và Thạch Trầm cùng đưa mắt nhìn xuống đất, chỉ thấy một dấu chân sâu chừng ba tấc, thế là ba người cùng bật lên tiếng kêu sửng sốt.
Khoảng đất đá ở đây rất là cứng rắn, người có võ công bình phàm dù dùng lợi khí kim cương bách luyện cũng khó thể khoét được một dấu chân sâu thế này, vậy mà người nào đó lại ấn bàn chân xuống tạo ra được.
Song dấu chân không được ngay ngắn, mà nghiêng chếch sang trái, khéo sau mũi chân lại chỉ đúng vào một ngã rẽ.
Vương Tố Tố chăm chú nhìn, miệng lắp bắp :
- Dấu... chân này... giống như là của sư phụ...
Bốn người cùng đưa mắt nhìn nhau, hàm ý trong ánh mắt thật không diễn tả được, hoài nghi hay tin tưởng, kinh ngạc hay vui mừng, bốn chữ tình cảm mâu thuẫn ấy hòa lẫn vào nhau.
Hồi sau, Quách Ngọc Hà buông tiếng thở dài thất vọng, đoạn nói :
- Không phải dấu chân của sư phụ đâu.
Tiếng nói tuy rất khẽ, song giọng nói hết sức khẳng định. Nàng không chờ mọi người lên tiếng, lại nói tiếp :
- Dấu chân này tuy xem chừng là của sư phụ...
Vương Tố Tố nôn nóng tiếp lời :
- Chẳng những kích thước như nhau mà dấu giày cũng như nhau.
Thạch Trầm nhẹ gật gù :
- Hiện nay giới võ lâm còn rất ít người mang loại giày quan đế dày như vậy nữa rồi.
Phải biết nhân vật võ lâm hành tẩu trên chốn giang hồ luôn chú trọng sự nhẹ nhàng tiện lợi, tất nhiên không thích mang loại giày quan nặng nề như vậy, và nhất là mang đi trên đường núi hiểm trở thế này.
Quách Ngọc Hà nhẹ gật đầu :
- Chốn giang hồ hiện nay ngoại trừ sư phụ lão nhân gia, quả rất ít người mang loại giày nặng nề như vậy.
Vương Tố Tố tiếp lời :
- Chốn giang hồ hiện nay ngoại trừ sư phụ, e rằng cũng rất ít người có công lực thâm hậu đến vậy...
Long Phi mừng rỡ :
- Đúng rồi, sư phụ đã để lại một dấu chân tại đây hẳn là chỉ điểm hướng đi của lão nhân gia đấy.
Vương Tố Tố tán đồng :
- Tiểu muội cũng nghĩ như vậy.
Thạch Trầm trầm ngâm :
- Đúng vậy, nhưng...
Quách Ngọc Hà bỗng buông tiếng cười khảy :
- Nhưng mọi người đã quên mất một điều!
Thạch Trầm kinh ngạc :
- Điều gì?
Quách Ngọc Hà vờ nhẩn nha nói :
- Dấu chân này tuy giống của sư phụ, và qua độ sâu xem chừng cũng chỉ sư phụ mới có công lực như vậy, song tuyệt đối không phải do sư phụ để lại, bởi...
Nàng cố tình kéo dài giọng, đoạn nhấn mạnh từng tiếng nói tiếp :
- Sư phụ lão nhân gia hiện đã không còn công lực thâm hậu như vậy nữa rồi.
Long Phi, Thạch Trầm và Vương Tố Tố đều chưng hửng ngẩn ra một lúc, đoạn chợt hiểu ra buột miệng nói :
- Đúng rồi!
Long Phi đưa tay sờ trán nói :
- Sư phụ đã giảm mất bảy thành công lực, hiện chỉ tương đương với ta làm sao để lại một dấu chân sâu như vậy trên loại đất cứng này.
Đoạn với ánh mắt thán phục nhìn Quách Ngọc Hà và lẩm bẩm nói tiếp :
- Điều này chúng ta ai cũng biết, nhưng trong lúc này chỉ mỗi mình nàng nghĩ đến thôi.
Quách Ngọc Hà nhoẻn miệng cười :
- Mọi người vừa mệt vừa đói, lòng lại căng thẳng, bất kỳ ai cũng dễ quên mất rất nhiều điều.
Vương Tố Tố đang đứng cúi mặt, bỗng ngẩng lên khẽ nói :
- Dấu chân này nếu không phải của sư phụ thì là của ai?
Đoạn quét mắt nhìn vào mặt mọi người rồi nói tiếp :
- Có ai nghĩ ra được trong đương kim võ lâm, ngoại trừ sư phụ lão nhân gia, còn ai lại mang loại giày nặng nề như vậy lên đây trong đêm khuya hoang vắng thế này, và ai lại có công lực thâm hậu đến vậy?
Kể từ sau đại hội Hoàng Sơn đã khiến cho tinh anh võ lâm cơ hồ bị tận diệt, trong giới võ lâm quả chưa từng nghe nói người nào có công lực tương đương với Đơn Phụng, Thần Long, nên câu hỏi của Vương Tố Tố đã khiến mọi người cùng nhìn nhau không sao tìm được câu trả lời.
Hồi sau, Long Phi chau mày nói :
- Hay trong giới võ lâm gần đây lại xuất hiện một cao thủ có võ công tuyệt đỉnh.
- Hay sư phụ đã...
Thạch Trầm nói đến đó bỗng ra chiều trầm ngâm như khó thốt nên lời. Long Phi đưa tay vuốt râu, trầm giọng hỏi :
- Đã như thế nào?
Thạch Trầm buông tiếng thở dài, chầm chậm lắc đầu. Long Phi khẽ nhíu mày, vẻ nôn nóng nói :
- Sao tam đệ không chịu nói tiếp?
Quách Ngọc Hà mỉm cười, Vương Tố Tố nói :
- Tam sư huynh không chịu nói thì cứ giữ trong lòng một mình đi thôi.
Đoạn lại cúi xuống nhìn dấu chân dưới đất, thừ ra suy nghĩ.
Thạch Trầm liếc mắt nhìn nàng, ấp úng nói :
- Lẽ nào ngu huynh lại không chịu nói?
Quách Ngọc Hà bật cười khúc khích :
- Vậy thì tam đệ hãy nói đi!
Thạch Trầm hắng giọng rồi nói :
- Chỉ sợ... dấu chân này...
Lại đằng hắng hai tiếng, Vương Tố Tố khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên, Thạch Trầm vội nói tiếp :
- Do sư phụ lúc lâm... lâm...
Quách Ngọc Hà tiếp lời :
- Ý tam đệ là sợ sư phụ bị trọng thương, công lực tản mác, lúc lâm chung đã để lại chứ gì?
Thạch Trầm cúi đầu :
- Đúng vậy!
Vương Tố Tố bật lên một tiếng thảng thốt, toàn thân run rẩy. Long Phi tay vuốt râu, mắt trợn trừng lẩm bẩm :
- Lúc lâm chung vì công lực tản mác...
Bỗng hét lớn :
- Sư phụ... chả lẽ lão nhân gia đã chết thật rồi ư?
Bàn tay siết chặt, một chòm râu đen lả tả rơi xuống.
Phải biết phàm là người nội công đã có căn cơ, chiêu phát ra lúc sắp chết hẳn là dồn hết công lực bình sanh, và người có công lực thâm hậu lúc tản công sắp chết, dấu vết để lại do tay chân lại càng hết sức ghê gớm.
Long Phi tòng sư từ thuở bé, tất nhiên rất hiểu lý lẽ ấy, bất giác bi phẫn ngập lòng, hai giòng lệ nóng trào tuôn.
Thạch Trầm quét mắt nhìn, ấp úng nói :
- Tiểu đệ chỉ nói bừa, đại ca...
Quách Ngọc Hà cười nhẹ :
- Không sai, tam đệ quả đúng là đã nói bừa.
Thạch Trầm trố mắt :
- Nhưng...
Quách Ngọc Hà ngắt lời :
- Nhưng cái gì? Chả lẽ lập luận của tam đệ quả có căn cứ gì ư?
Long Phi đưa tay quệt nước mắt, ngạc nhiên nói :
- Lập luận của tam đệ chả lẽ không có căn cứ?
Vương Tố Tố ngẩng lên, mặt ràn rụa nước mắt, Quách Ngọc Hà chậm rãi nói :
- Nếu dấu chân này là do sư phụ để lại lúc tản công sắp chết thì tại sao xung quanh lại không có vết tích giao đấu?
Mọi người đều ngơ ngẩn, Quách Ngọc Hà lại nói tiếp :
- Lại nữa, di ngôn do sư phụ để lại, làm sao có thể viết được trong tình huống ấy.
Long Phi thừ ra một hồi, bỗng nhướng mày lớn tiếng nói :
- Đúng vậy, nếu sư phụ sau khi bị tản công thì làm sao có thể viết được những lời như vậy.
Vương Tố Tố thở dài não ruột :
- Vậy thì dấu chân này là của ai? Đại tẩu có thể trả lời được chăng?
Quách Ngọc Hà cười tủm tỉm :
- Tẩu tẩu chỉ suy luận bằng vào thực tế chứ không cố tình phản đối nhận xét của tứ muội đâu!
Vương Tố Tố hốt hoảng :
- Đại tẩu... tiểu muội đâu có ý như vậy...
Chớp mắt hai cái nói tiếp :
- Bộ lời lẽ của tiểu muội có ý như vậy ư?
Khép mắt lại, nước mắt cơ hồ lại muốn trào ra.
Quách Ngọc Hà nhoẻn miệng cười :
- Nếu không có ý như vậy thì đại tẩu đã trách lầm.
Đoạn trìu mến đặt tay lên vai Vương Tố Tố, với giọng hết sức dịu dàng nói tiếp :
- Tứ muội cho ngu tẩu xin lỗi nhé.
- Đại tẩu...
Vương Tố Tố nghẹn lời, quay người sà vào lòng Quách Ngọc Hà.
Quách Ngọc Hà khẽ thở dài, một tay đặt lên vai Vương Tố Tố, tay kia vuốt tóc nàng, dịu dàng nói :
- Hiền muội có điều gì trong lòng cứ nói ra với đại tẩu.
Vương Tố Tố chầm chậm ngước lên nói :
- Đại tẩu, tiểu muội nghĩ...
Bỗng đổi giọng :
- Tiểu muội còn bé dại dột nên đã lỡ lời, xin đại tẩu đừng trách.
Quách Ngọc Hà cười thông cảm, kề tai Vương Tố Tố khẽ nói :
- Hiền muội lại nghĩ đến Bình đệ chứ gì?
Vương Tố Tố thoáng ngẩn người, đoạn lặng thinh cúi đầu.
Quách Ngọc Hà mỉm cười, bỗng ngước lên lớn tiếng nói :
- Dấu chân này thật ra do ai để lại, hiện tại ai cũng không biết, song người ấy hẳn có liên quan đến sư phụ...
Long Phi ngạc nhiên :
- Dựa vào đâu mà Hà muội nói vậy?
Quách Ngọc Hà lườm y một cái, đoạn nói tiếp :
- Và nhất định có ám chỉ một điều bí mật.
Long Phi đằng hắng hai tiếng, lúng búng nói :
- Tại sao người để lại dấu chân này lại có liên quan đến sư phụ? Ta... ta thật không hiểu nổi!
Quách Ngọc Hà khẽ lắc đầu, buông tiếng thở dài rồi nói :
- Bởi nếu đối phương không phải nhắm vào Đơn Phụng, Thần Long, lẽ nào lại có cao thủ như vậy đến vùng hoang vắng này?
Long Phi chau mày, cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, lại lẩm bẩm nói :
- Cũng... chưa hẳn là vậy.
Quách Ngọc Hà vẻ phật ý :
- Tất nhiên là chưa hẳn, trên đời đâu có gì là tuyệt đối. Tuy nhiên dấu chân này hẳn không phải đã vô ý để lại.
Long Phi vội tiếp lời :
- Tất nhiên, dấu chân này hẳn là ám chỉ một điều bí mật.
Vương Tố Tố cúi mặt mỉm cười, Quách Ngọc Hà lại lườm mắt nhìn Long Phi, sau cùng không nén được phì cười.
Long Phi nhướng mày, ra chiều phấn chấn, lớn tiếng nói :
- Nếu dấu chân này quả đúng ám chỉ một điều bí mật, chi bằng chúng ta hãy chờ ở đây để xem sự thật như thế nào.
Đoạn đắc ý rướn ngực, liếc nhìn Quách Ngọc Hà và nói tiếp :
- Hà muội thấy sao?
Quách Ngọc Hà mỉm cười :
- Được, chúng ta hãy ở đây chờ, chốc nữa dấu chân này sẽ lộ rõ ra điều bí mật.
Long Phi thoáng chau mày, lúng búng nói :
- Chả lẽ dấu chân này tự sẽ lộ rõ bí mật ư? Ta... ta chẳng thể nào hiểu nổi.
Quách Ngọc Hà nghiêm mặt :
- Dấu chân này tuy xem ra rất bình thường, nhưng kỳ thực vô cùng linh dị, chờ chốc lát...
Nói đến đây nàng không nén được hé nở nụ cười.
Long Phi vốn thật thà chất phác, vẫn không hiểu ngắt lời :
- Một dấu chân sao lại có sự linh dị, ta chẳng thể nào tin được.
Vương Tố Tố càng cúi thấp đầu hơn, bởi nàng đã không còn nén được, muốn bật cười thành tiếng. Ngay như Thạch Trầm vốn rất ít khi cười đùa, giờ đây cũng không khỏi nở nụ cười trên môi.
Quách Ngọc Hà mỉm cười :
- Nếu dấu chân này không có chỗ linh dị thì chúng ta chờ ở đây làm gì?
Long Phi ngớ ra hồi lâu mới nói :
- Thì ra... thì ra nàng đã cố tình dối gạt ta...
Ánh mắt y thờ thẫn nhìn về phía trái, chậm rãi nói từng tiếng một :
- Ta biết nàng thông minh hơn ta, trước đây ta cũng thừa nhận, vậy...
Bỗng cúi gầm mặt nói tiếp :
- Tại sao nàng còn bỡn cợt ta nữa chứ?
Quách Ngọc Hà thoáng biến sắc mặt, song lập tức lại cười nói :
- Tiểu muội đâu có bỡn cợt Phi ca, sao Phi ca lại đâm ra đa nghi vậy? Tiểu muội... chẳng qua thấy mọi người tinh thần đang căng thẳng nên mới nói đùa cho nhẹ nhõm bớt vậy thôi.
Long Phi chau chặt mày, vụt ngẩng lên, chòng chọc nhìn Quách Ngọc Hà, ánh mắt chứa chan yêu lẫn hận, mâu thuẫn đến độ không tự chủ được.
Quách Ngọc Hà đảo tròn mắt, nhẹ đưa tay kéo Long Phi sang bên, khẽ nói :
- Trong lòng Phi ca hãy còn giận tiểu muội vì rằng tiểu muội muốn nói đùa thì cũng không nên nhắm vào Phi ca, đúng không nào?
Long Phi im lặng một hồi, lại buông tiếng thở dài cúi đầu xuống.
Quách Ngọc Hà nhoẻn cười, khẽ nói tiếp :
- Nhưng tiểu muội không như vậy thì biết làm sao hơn? Phi ca là người thân cận nhất của tiểu muội, tiểu muội nghĩ trên cõi đời này chỉ có Phi ca là hiểu và lượng thứ cho tiểu muội, nào ngờ...
Nụ cười trên môi nàng tắt dần, giọng nói dần nghẹn ngào, như thể hết sức tủi thân.
Long Phi ngẩng lên, đưa bàn tay to bè ra nắm lấy bàn tay thon thả của Quách Ngọc Hà, lúc này vẻ oán trách trên mặt y đã tiêu tan, thay vào đó là vẻ áy náy thấp giọng nói :
- Ta... đã trách lầm nàng... nàng đừng giận ta...
Thạch Trầm đứng xa bàng quan, lòng không khỏi nực cười thầm nhủ :
- “Đại tẩu quả là thông mình, nhưng đại ca... thì lại thật thà quá mức”.
Đoạn hắng giọng rồi nói :
- Đại tẩu nói đúng, chúng ta ở đây cũng vô ích, nhưng biết phải làm sao bây giờ?
Vương Tố Tố ánh mắt chợt rực lên :
- Chúng ta... chi bằng đi về thì hơn.
Nàng nói xong câu ấy một cách hết sức khó nhọc.
Quách Ngọc Hà phì cười :
- Sao tứ muội lại nôn nóng thế, chả lẽ...
Bỗng im bặt bỏ dở câu nói, Vương Tố Tố mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, Long Phi bật cười, dường như định nói gì đó, song lại nghe Quách Ngọc Hà nghiêm chỉnh nói :
- Kỳ thực đại tẩu dễ thường không muốn đi về, song chúng ta vất vả lắm mới tìm được manh mối có liên quan đến sư phụ, lẽ nào lại bỏ qua dễ dàng vậy được?
Nàng lướt nhìn qua mặt mọi người, đoạn chậm rãi nói tiếp :
- Dấu chân này thật ra có ý nghĩa gì. Ẩn chứa điều bí mật gì? Mặc dù hiện giờ Quách Ngọc Hà này chưa biết, nhưng dám khẳng định hướng chỉ của mũi chân chính là hướng đi của sư phụ.
Long Phi không dằn được nói :
- Nhưng Hà muội...
Quách Ngọc Hà xua tay ngắt lời :
- Phi ca đừng hỏi nguyên nhân vì sao tiểu muội lại khẳng định như vậy, đó chẳng qua chỉ là linh cảm mà thôi. Song linh cảm của tiểu muội luôn rất chính xác, Phi ca tin chăng?
Thạch Trầm nói :
- Vậy chúng ta hãy thử xem.
Long Phi gật đầu :
- Đúng rồi.
Quách Ngọc Hà lại nhoẻn miệng cười, Long Phi đã sải bước đi về phía con đường núi bên trái.
Mạn bắc Hoa Sơn vốn đã hoang vu, con đường núi này lại càng hiểm trở khó đi, nếu họ không có khinh công cao cường thì đừng hòng tiến được nửa bước.
Vương Tố Tố mày liễu khẽ chau, bước đi khó nhọc. Thạch Trầm ngước mặt nhìn trời, ánh sao lấp lánh trên cao, vậy mà y vẫn trầm giọng than :
- Phải chi có hỏa tập thì hay biết mấy!
Quách Ngọc Hà ngoái lại cười :
- Lẽ ra chúng ta cũng phải mang theo một số vật dụng mà người trong giới giang hồ cần có, nếu chẳng phải đại ca nóng lòng thì đại tẩu đã mang theo rồi.
Long Phi đằng hắng vài tiếng. Thạch Trầm nói :
- Nhưng bằng vào nhãn lực của chúng ta không có hỏa tập cũng chẳng hề gì.
Bỗng thấy Vương Tố Tố chao người, vội đưa tay ra đỡ, song Vương Tố Tố đã lao tới phía trước.
Họ lặng lẽ vội vã tiến bước, Vương Tố Tố thầm cắn răng, đề khí đi như bay, vượt qua mặt Long Phi.
Quách Ngọc Hà cười nhẹ nói :
- Tứ muội rõ là hiếu cường, Phi ca xem...
Chưa kịp dứt lời, bỗng lại nghe Vương Tố Tố bật lên một tiếng sửng sốt. Tiếp theo, Long Phi, Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà cũng đồng thời kêu lên sửng sốt...
Thì ra trên con đường núi phía trước cách Vương Tố Tố chừng hai mươi trượng sáng rực ánh lửa. Vương Tố Tố trong cơn sửng sốt đã chững bước dừng lại.
Trong vùng hoang vắng thế này vì sao lại có lửa cháy?
Bốn người vô cùng thắc mắc, qua ánh lửa, chỉ thấy một dãy núi chắn ngay trước mặt, vách núi trơn trượt, bên trên tối mịt không sao thấy được độ cao.
Hồi lâu, Vương Tố Tố khẽ buông tiếng thở dài, chậm rãi đi về phía ánh lửa.
Long Phi, Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà bất giác cũng cất bước theo sau, đoạn đường tuy ngắn ngủi, song dường như họ đi rất lâu mới đến nơi, thì ra là bốn bó đuốc bằng cành cây tùng.
Thạch Trầm buột miệng :
- Đuốc! Thì ra là đuốc!
Vừa rồi y mới nói “phải chi có hỏa tập thì hay biết mấy”, giờ đây quả nhiên đã có đuốc xuất hiện.
Long Phi và Quách Ngọc Hà đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt có vẻ kinh khiếp.
Long Phi ra chiều hoang mang nói :
- Chả lẽ... chả lẽ hành động của chúng ta đã bị người theo dõi trong bóng tối?
Quách Ngọc Hà ngẫm nghĩ một hồi, đoạn chậm rãi nói :
- Lạ thật, ai có bản lĩnh ngầm theo dõi chúng ta mà không bị phát giác, nhưng với mục đích là bạn hay thù? Nếu là bạn thì quá tốt, còn như là thù thì...
Nàng bỗng im bặt, đôi ngươi đảo tròn, rồi thì đứng thừ ra.
Nàng chằm chặp nhìn vào vách núi, thì nàng bỗng phát hiện trên ấy có một hàng chữ kinh người.
Mọi người hướng mắt nhìn theo, không khỏi rúng động cõi lòng, chỉ thấy trên vách núi có dòng chữ là :
- Long Bố Thi, ông đã đến rồi ư? Ở độ cao mười trượng trên vách núi có dòng chữ mà ông rất muốn được xem, ông có dám lên chăng?
Giọng điệu thách thức, nét chữ rắn rỏi. Người nào dám khiêu khích Bất Tử Thần Long danh chấn thiên hạ? Ai có nội lực để lại dòng chữ trên vách núi cứng rắn thế này?
Long Phi tức giận :
- Ai? Ai vậy?
Sấn tới trước vách núi, chỉ thấy chữ này cũng sâu vào đá năm phân, dù khắc bằng đao kiếm thì nội lực cũng vô cùng khủng khiếp.
Nhưng ánh mắt của Quách Ngọc Hà lại nhìn vào nơi khác, đó là nơi sạch sẽ nhất trên vách núi, nàng thừ ra một hồi, khẽ buông tiếng thở dài rồi nói :
- Ngũ đệ quả nhiên đã nói đúng, sư phụ... chưa chết thật!
Giọng nói nàng có vẻ thất vọng hơn là vui mừng, sự thất vọng của nàng là gì?
Ganh tỵ tài trí của Nam Cung Bình hay vì lý do nào khác? Bất luận sự thất vọng của nàng là vì lý do gì thì trong lúc này cũng chẳng ai lưu ý đến.
Long Phi nhướng mày, buột miệng nói :
- Nhận xét của ngũ đệ đã đúng, sư phụ quả là chưa chết ư?
Giọng nói của y ngập vẻ vui mừng, Quách Ngọc Hà chầm chậm gật đầu :
- Đúng vậy!
Nàng đưa tay chỉ vào khoảng vách núi sạch sẽ nói tiếp :
- Sư phụ chưa chết, lão nhân gia ấy đến đây, trông thấy dòng chữ kia nên đã thi triển khinh công “Tùy Vân Phù” đi lên.
Long Phi chau mày :
- Nhưng...
Quách Ngọc Hà ngắt lời :
- Dòng chữ này đã nhắm vào sư phụ, tất nhiên đối phương đã tính toán chuẩn xác sư phụ ắt hẳn đến đâu, và qua nhận xét, người lên núi quyết không phải sử dụng môn công phu “Bích Hổ Du Tường” bởi môn công phu này là lưng dựa vào vách mà lên, nhưng ở đây có dấu bàn tay, chứng tỏ người ấy đã đối mặt với vách mà trèo lên. Mọi người đều biết, khắp thiên hạ chỉ có môn “Tùy Vân Phù” là tuyệt kỷ khinh công đối mặt với vách mà lên của Thần Long Môn, vậy thì người lên núi ngoài sư phụ ra thì còn ai nữa?
Long Phi mừng rỡ hét lớn :
- Sư phụ chưa chết... lão nhân gia ấy chưa chết...
Thạch Trầm cũng ra chiều hết sức kích động, vẻ kích động của sự vui mừng.
Vương Tố Tố khẽ nói :
- Sư phụ lão nhân gia chưa...
Nàng quá vui mừng, đưa tay áo lên che mặt sụt sịt khóc.
Quách Ngọc Hà mắt đảo quanh, bỗng buông tiếng thở dài thậm thượt.
Long Phi ngạc nhiên hỏi :
- Sư phụ chưa chết, sao Hà muội lại thở dài?
Quách Ngọc Hà buông giọng não nề :
- Khi sư phụ đến đây thì chưa chết, nhưng lên trên kia cực kỳ nguy hiểm, chả lẽ Phi ca không nhận thấy đây rõ ràng là một cạm bẫy?
Long Phi run giọng :
- Cạm bẫy?
Quách Ngọc Hà gật đầu :
- Đúng vậy!
Nàng co ngón tay đếm và nói tiếp :
- Trước hết dùng lời nói khích động, rồi còn giảm sút công lực của sư phụ, sau đó dẫn dụ sư phụ đến đây, ba điều này nối tiếp nhau sắp xếp hết sức chặt chẽ...
Bỗng buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :
- Chẳng trách sư phụ đã bị mắc bẫy!
Trong thoáng chốc vui mừng trên mặt Vương Tố Tố, Long Phi và Thạch Trầm đều biến thành lo âu.
Thạch Trầm ra chiều băn khoăn :
- Vậy thì thiếu nữ họ Diệp bảo Đơn Phụng đã chết, hay cũng là giả dối?
Quách Ngọc Hà gật đầu :
- Rất có thể, y thị đã viện vào đó làm giảm công lực và đồng thời cũng làm giảm thế lực của sư phụ, khiến sư phụ trở nên đơn thân cô thế rồi dẫn dụ đến đây, ôi... với tính khí của lão nhân gia ấy, dù trước mặt là núi kiếm rừng đao thì cũng xông tới, thế là... ôi, thế là đã sa vào cạm bẫy.
Quách Ngọc Hà vừa dứt lời, Vương Tố Tố đã tung mình vọt lên, hai tay bám vào vách núi, hai chân hơi dạng ra, người từ từ cất lên hệt như một áng mây.
Thạch Trầm vội cất tiếng nói với lên :
- Tứ muội, để tiểu huynh lên cho.
Sải bước đến sát chân núi, song Vương Tố Tố đã cách mặt đất vài trượng. Quách Ngọc Hà vội nắm tay Thạch Trầm giữ lại, khẽ nói :
- Trong tầm cao mười trượng, với khinh công của tứ muội thì không có vấn đề gì đâu, tam đệ hãy yên tâm cứ để tứ muội lên trên ấy xem thử dòng chữ kia là gì.
Thạch Trầm gật đầu, chau chặt mày ngước lên nhìn, mặt ngập vẻ lo lắng quan tâm.
Càng lên cao ánh sáng càng tối, động tác của Vương Tố Tố cũng chậm chạp dần.
Quách Ngọc Hà ngước mặt nói :
- Có trông thấy chưa?
Vương Tố Tố chững người :
- Ở đâu?
- Có trông thấy không?
- Trông thấy rất rõ!
Thạch Trầm dương hanh :
- Tứ muội hãy hết sức thận trọng.
Vương Tố Tố không đáp. Quách Ngọc Hà nói :
- Xem xong hãy xuống mau!
Chưa dứt lời đã thấy Vương Tố Tố lại tiếp tục cất người lên.
Long Phi chau mày lớn tiếng gọi :
- Tứ muội còn lên tiếp làm gì nữa vậy?
Bỗng hoảng hốt la lên :
- Ô, nguy mất!
Chỉ thấy Vương Tố Tố từ trên rơi xuống. Thạch Trầm tái mặt, vội tiến tới dang hai tay ra.
Long Phi và Quách Ngọc Hà cùng hét lớn :
- Tứ muội cẩn thận!
Vương Tố Tố tuy giữ được một hơi chân khí, song từ trên cao như vậy rơi xuống cũng rất là nguy hiểm.
Thạch Trầm hai chân hơi co, cong người vận hết chân lực toàn thân đón lấy Vương Tố Tố, bật lùi ra sau ba bước mới đứng vững lại được.
Nào ngờ Vương Tố Tố chân vừa chạm đất, lập tức đưa tay xô Thạch Trầm dang ra ba thước, đứng thừ ra tại chỗ, sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, chứng tỏ trong lòng hết sức đau khổ.
Vương Tố Tố liếc nhanh về phía Thạch Trầm, bỗng buông tiếng thở dài, cúi gầm mặt khẽ nói :
- Xin lỗi, đa tạ tam ca.
Lòng dạ nàng vốn hiền lương, không bao giờ muốn làm buồn lòng kẻ khác, huống hồ Thạch Trầm hoàn toàn là vì nàng, lòng nàng cũng không khỏi có phần áy náy.
Quách Ngọc Hà đưa mắt nhìn Thạch Trầm, rồi lại nhìn Vương Tố Tố, còn Long Phi thì chẳng chú ý đến sự tế nhị của tình cảm nam nữ, lớn tiếng hỏi :
- Tứ muội, trên kia đã viết những gì? Tứ muội có nhìn rõ chăng?
Vương Tố Tố ngẩng lên khẽ nói :
- Tiểu muội đã xem rõ rồi!
Long Phi nóng ruột hỏi :
- Viết gì vậy?
Vương Tố Tố khẽ buông tiếng thở dài :
- Long...
Nàng không đọc tên sư phụ ra, nói tiếp :
- “Ông đã lên đây rồi ư? Vậy là võ công của ông không hề hoang phế, từ đây thẳng xuống, tạt sang trái mười bảy bước, nơi chân núi có một bụi dây leo, vén lên sẽ thấy có một khe nứt vừa đủ chui lọt một người, đi thẳng đến nơi tận cùng thì sẽ gặp tôi.”
Vương Tố Tố thoáng dừng, Long Phi đã cất bước sang trái, miệng đếm :
- Một, hai, ba...
Vương Tố Tố lại khẽ buông tiếng thở dài rồi nói :
- Đại ca khoan đi đã, còn tiếp nữa.
Long Phi chững bước, ngoái lại nói :
- Còn gì nữa? Tứ muội chưa đọc hết ư?
Vương Tố Tố gật đầu :
- Còn một dòng nữa, “nếu ông còn thừa lực, hãy lên tiếp năm trượng nữa, trên ấy còn dòng chữ, ông muốn xem chăng?”
Nàng đọc xong, Long Phi quay lại, Quách Ngọc Hà thở dài, chậm rãi nói :
- Với tính của sư phụ, dù có táng mạng thì cũng phải lên.
Vương Tố Tố cúi đầu chán nản :
- Nhưng tiểu muội không lên tiếp được nữa.
Long Phi ngơ ngẩn :
- Khinh công tứ muội trội hơn đại ca, muội không lên được thì đại ca đành chịu.
Thạch Trầm bỗng nói :
- Để tiểu đệ tử xem.
Long Phi nhẹ lắc đầu :
- Khinh công của đại tẩu khá hơn tam đệ, để đại tẩu lên thì hơn.
Vương Tố Tố lắc đầu :
- Khỏi phải thử nữa, đại tẩu cũng không lên nổi đâu. Tiểu muội khi lên cao mười trượng, lên thêm thước nữa còn khó hơn một trượng trước đó, nếu lên thêm năm trượng, tiểu muội dù có luyện tập mười năm nữa cũng không sao thực hiện được.
Quách Ngọc Hà gật đầu :
- Tứ muội không nói thì đại tẩu cũng biết.
Phải biết môn khinh công Tùy Vân Phù cũng như Bích Hổ Du Tường hoàn toàn bằng vào một hơi chân khí, mấy trượng đầu tương đối dễ dàng, nhưng càng lên cao càng khó khăn hơn, nếu đã hết sức, dù còn một tấc nữa thì sẽ đạt tới mục đích cũng không sao lên được.
Long Phi và Thạch Trầm đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cũng hiểu như vậy. Im lặng hồi lâu, Long Phi bỗng buông tiếng thở dài nặng nề rồi nói :
- Vậy thì phải làm sao?
Thạch Trầm nói :
- Nếu không có cách, lành dữ gì tiểu đệ cũng phải lên thử một phen.
Long Phi gật đầu :
- Đúng vậy, đúng vậy!
Quách Ngọc Hà nhẹ lắc đầu :
- Nếu không có cách thì chúng ta dù có thử cũng vô ích, tốt hơn hãy vào trong khe núi bên trái xem sao.
Long Phi lại gật đầu :
- Đúng vậy, chúng ta vào trong ấy xem đối phương là ai?
Quách Ngọc Hà mỉm cười :
- Không cần xem tiểu muội cũng biết là ai rồi.
Long Phi trố mắt kinh ngạc :
- Ai vậy?
- Ngoài “Đơn Phụng” Diệp Thu Bạch thì còn ai khác nữa?
Vương Tố Tố khẽ nói :
- Có lẽ đúng...
Quách Ngọc Hà lại nói tiếp :
- Ngoài Diệp Thu Bạch ra, còn ai có giọng điệu như vậy đối với sư phụ nữa chứ?
Long Phi ngẩn người :
- Nhưng mà... “Đơn Phụng” Diệp Thu Bạch chẳng đã chết rồi sao?
Quách Ngọc Hà thở dài :
- Tiểu muội đã nói rồi, đây chẳng qua là cái cạm bẫy, có điều là mấu chốt nằm ở đâu, đến giờ tiểu muội cũng chưa biết, trừ phi... Ôi! Trừ phi tiểu muội xem được chữ viết trên kia.
Nàng vừa dứt lời, bỗng từ trên cao thòng xuống một sợi dây thừng. Mọi người cùng bật lên một tiếng sửng sốt, ngây ngẩng nhìn sợi dây thòng xuống đến mặt đất, hồi lâu không thốt nên lời.
Bốn người cùng đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều nghe lòng ớn lạnh, trên ngọn núi cao vượt khỏi tầm mắt kia lại có người.
Thạch Trầm chau mày trầm giọng nói :
- Người thòng xuống sợi dây này với người đốt đuốc có phải là một không nhỉ?
Y không chờ người khác trả lời, lại nói tiếp :
- Hẳn chính là một người thôi.
Quách Ngọc Hà gật đầu, Long Phi nói :
- Hẳn đúng là vậy.
Thạch Trầm đôi mày càng chau chặt hơn, lại trầm giọng nói :
- Nhưng đối phương là bạn hay thù, hiện thời khó thể biết được, nếu đối phương không có ác ý thì chúng ta có thể leo dây mà lên bằng trái lại... hết sức nguy hiểm.
Quách Ngọc Hà thở dài :
- Đã đến nước này, dù đối phương là bạn hay thù thì chúng ta cũng đành phải trèo lên thôi.
Thạch Trầm phân vân :
- Nhưng nếu đối phương định ám toán chúng ta, chúng ta đu dây lê há chẳng sa vào cạm bẫy của họ ư?
Quách Ngọc Hà mỉm cười lắc đầu :
- Xét qua võ công của người này, nếu muốn hãm hại chúng ta đâu cần tốn công phí sức như vậy...
Vương Tố Tố ngắt lời :
- Vậy thì để tiểu muội lên thì hơn.
Thạch Trầm vội nói :
- Tiểu huynh với tứ muội cùng lên, nếu có gì bất trắc cũng tiếp ứng lẫn nhau được.
Vương Tố Tố cúi mặt :
- Một mình tiểu muội lên là đủ rồi.
Thạch Trầm nói :
- Tiểu huynh đi cùng với.
- Tam ca chẳng sợ sẽ có nguy hiểm sao?
Vương Tố Tố như hối hận mình đã lỡ lời, bèn lại nói tiếp :
- Nếu có nguy hiểm, một mình lên là hơn.
Thạch Trầm lặng thinh cúi đầu, mặt vẻ ngượng ngùng.
Quách Ngọc Hà mỉm cười nói :
- Tứ muội đã lên một lần rồi, phen này để đại tẩu lên thì hơn.
Long Phi vội gật đầu :
- Đúng, đúng! Phen này phải đến lượt đại tẩu.
Thạch Trầm bỗng ngẩng lên lớn tiếng nói :
- Tiểu đệ đi với đại tẩu.
Vì muốn tỏ ra dũng cảm trước người mình thầm thương trộm nhớ, lúc này dù trước mặt là rừng đao núi kiếm thì y cũng sẵn sàng lao vào.
Quách Ngọc Hà gật đầu :
- Tam đệ đi cùng cũng được.
Đoạn tung mình vọt lên cao những ba trượng, với tay nắm lấy sợi dây thừng, ngoảnh mặt lại cười nói :
- Đại ca, nếu lỡ tiểu muội rơi xuống, đại ca phải đón lấy đấy.
Long Phi dang rộng hai tay, xương cốt kêu lên răng rắc, dõng dạc nói :
- Hà muội cứ việc rơi xuống, ngu ca...
Bỗng cảm thấy lời nói mình không ổn, bèn cúi đầu ho không ngớt.
Thạch Trầm đã phóng vọt lên, Vương Tố Tố mấy máy môi, sau cùng ngước lên nói :
- Hãy cẩn thận.
Tuy tiếng nói nàng rất khẽ, song Thạch Trầm nghe rất rõ ràng, lập tức tinh thần phấn chấn, lớn tiếng nói :
- Tiểu huynh sẽ cẩn thận, tứ muội hãy yên tâm.
Dưới bóng đêm chỉ thấy thân hình y càng lên cao càng nhanh, khi ngang qua những chữ viết Vương Tố Tố đã trông thấy trước đó, Thạch Trầm thoáng dừng lại, đoạn lại tiếp tục lên cao, bóng dáng y mờ dần.
Vương Tố Tố bỗng lẩm bẩm :
- Có lẽ họ không gặp nguy hiểm gì đâu.
Long Phi ngạc nhiên :
- Sao lại không gặp nguy hiểm?
- Đại tẩu chẳng đã nói rồi ư? Võ công người này cao hơn hơn chúng ta biết là bao, nếu muốn hại chúng ta, hà tất phải tốn công tốn sức như vậy?
Long Phi ngẫm nghĩ hồi lâu, đoạn gật đầu, ngước lên lớn tiếng hỏi :
- Trên kia có biến cố gì không?
Tiếng nói theo gió bay cao, song bên trên im lìm không hề có tiếng đáp lại.
Long Phi thoáng nhíu mày :
- Chả lẽ họ không nghe thấy ư?
Vương Tố Tố đứng thừ ra, Long Phi lại hét lớn :
- Này, trên kia có nghe thấy không?
Vương Tố Tố nghe đinh tai nhức óc, bất giác lùi sau một bước, song bên trên vẫn không hề có chút hồi âm.
Vương Tố Tố khẽ nhíu mày, lòng hết sức nghi hoặc, ngọn núi dù cao đến mấy, song chung quanh không hề có vật cản, tiếng nói to lớn như vậy, lẽ nào hai người kia lại không nghe thấy?
Nàng bắt đầu đâm ra lo lắng, song không dám nói ra, liếc nhìn về phía Long Phi, chỉ thấy sắc mặt y biến đổi liên hồi, chẳng rõ là do ánh lửa chớp chóa hay do nỗi lòng biến đổi, cho đến khi tiếng vọng tắt hẳn, gương mặt sạm đen của Long Phi đã trở nên tái ngắt, y run giọng nói :
- Tứ muội bảo họ sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng... nhưng tại sao họ không trả lời?
Vương Tố Tố buông tiếng thở dài, chẳng biết trả lời thế nào cho phải, hồi lâu mới khẽ nói :
- Nếu có sự nguy hiểm thì họ cũng phải lên tiếng báo cho chúng ta biết chứ, nhưng mãi đến giờ trên kia vẫn chẳng có động tĩnh gì cả, lạ thật!
Long Phi trầm giọng :
- Quả là lạ lùng thật!
Nắm lấy sợi dây thừng, ngoái lại nói :
- Vô luận ra sao đại ca cũng phải lên đó xem...
Bỗng im bặt, Vương Tố Tố những thấy bàn tay Long Phi không ngớt run rẩy, song chẳng rõ vì lý do gì?
Bàn tay to bè của Long Phi nắm vào đầu dây run rẩy khiến sợi dây thừng cũng run lên lật bật.
Vương Tố Tố kinh ngạc hỏi :
- Đại ca... làm sao vậy?
Nàng đưa tay chỉ vào bàn tay run rẩy của Long Phi, lòng hết sức kinh hãi, bởi nàng hiểu rất rõ vị đại ca được giới giang hồ công nhận là một thiết hán, lòng can đảm và cương trực, công lực vững mạnh, kiếm pháp ác liệt cùng với hai thiết quyền đã vang lừng thiên hạ, vậy mà bây giờ đây bàn tay lại run lên dữ dội đến thế.
Long Phi vụt quay lại, mặt đầy vẻ kinh hoàng, run giọng nói :
- Tứ muội xem!
Vương Tố Tố lặng người, vội giật lấy sợi dây lắc mạnh hai cái, sợi dây nhẹ nhàng đung đưa như bên trên chẳng có vật gì cả, nàng bàng hoàng buông tay lùi sau một bước, ngước nhìn lên run giọng nói :
- Sao lại trống không thế này, họ đâu mất rồi nhỉ?
Long Phi thờ thẫn nhìn nàng, bỗng quát lớn :
- Tứ muội đã bảo họ sẽ không gặp nguy hiểm kia mà?
Vương Tố Tố biến sắc, lại lùi thêm bước nữa, đưa mắt nhìn sợi dây thừng, bỗng cắn răng phóng vút lên...
* * * * *
Hãy nói về Thạch Trầm càng lên cao gió núi càng mạnh, ánh lửa càng mờ, song y lại nghe lòng ấm áp, thầm nhủ :
- “Dẫu sao thì nàng cũng quan tâm đến mình”.
Nghĩ đến ba tiếng “hãy cẩn thận” ngắn ngủn vừa rồi của Vương Tố Tố, y nghe lòng phơi phới nhẹ nhõm, người cũng trở nên nhanh nhẹn hơn, thoáng chốc đã lên cao hơn mười trượng.
Bỗng nghe Quách Ngọc Hà khẽ nói :
- Những chữ này chính tứ muội đã xem qua, ôi... trí nhớ y khá thật, đọc lại chẳng sai sót một chữ.
Thạch Trầm liền nói :
- Tứ muội có trí nhớ tốt lắm.
Liếc nhanh qua những dòng chữ ấy, đoạn tiếp tục trèo lên, nhưng lòng vẫn thầm nhủ :
- “Dẫu sao thì nàng vẫn quan tâm đến mình, đôi lúc nàng đối xử với mình như thế kia chẳng qua là vì tính e thẹn đoan trang của người con gái, dù thế nào hai người cũng từng gần gũi với nhau suốt năm năm dài, lẽ nào nàng không có tình cảm với mình?”
Khóe môi y bất giác hé nở nụ cười. Cõi lòng Thạch Trầm đang đắm chìm trong hạnh phúc vô biênh, bỗng vầng trán chạm vào một vật, y giật mình ngước lên nhìn, thì ra là đôi tú hài màu xanh nhạt của Quách Ngọc Hà, đồng thời một mùi hương thoang thoảng cũng len nhẹ vào mũi.
Thạch Trầm chững người, ánh mắt không còn di động nữa, chòng chọc nhìn vào đôi tú hài của Quách Ngọc Hà, lòng không khỏi mơ mộng viển vông.
Bỗng nghe Quách Ngọc Hà cười nhẹ nói :
- Nhìn cái gì vậy hở?
Thạch Trầm đỏ mặt, Quách Ngọc Hà lại nói :
- Hãy mau lên đây xem những chữ này, cứ nhìn chân người ta chi vậy?
Thạch Trầm thẹn đỏ cả mặt lẫn con tim, ngượng ngùng buông tiếng đằng hắng, ấp úng :
- Tiểu... tiểu đệ...
Bỗng cảm thấy một bàn tay mềm mại vuốt lên tóc.
Quách Ngọc Hà một tay cầm dây, cúi người xuống vuốt tóc Thạch Trầm, dịu giọng nói :
- Mắc cỡ hả? Lên mau, trước mặt đại tẩu chẳng có gì phải mắc cỡ cả.
Giọng nói dịu ngọt kia khiến Thạch Trầm không dằn được ngẩng lên nhìn, chỉ thấy gương mặt diễm lệ kia đang tươi cười nhìn mình, chàng nghe rõ tim mình đập thình thịch, bất giác lại đằng hắng hai tiếng rồi nói :
- Trên kia viết gì vậy?
Quách Ngọc Hà bèn nép người sát vào vách núi, khẽ nói :
- Hãy tự lên mà xem.
Sau khi Quách Ngọc Hà tránh ra, Thạch Trầm có đủ chỗ để trèo lên, tay trái ấn vào vách đá, người nhẹ nhàng lướt lên, mắt không dám nhìn Quách Ngọc Hà nửa, chỉ nhìn thẳng vào dòng chữ trên vách núi viết rằng :
- Long Bố Thi, ông đã đến đây rồi, hay lắm, võ công của ông quả không hề hoang phế. Bây giờ ông hãy đi lên, lại sang phải mười lăm bước có một khe núi, con đường này tương đối gần nhưng khó đi hơn, nhưng nếu ông còn thừa sức lên tiếp bảy trượng nữa, sẽ có thể tìm thấy một con đường rộng rãi hơn, có điều ông không nên hiếu thắng, hãy chọn lấy con đường mình đủ khả năng để đi chứ đừng miễn cưỡng, cho dù võ công của ông có kém hơn thì cũng vẫn có thể gặp được tôi.
Thạch Trầm xem xong, nhưng ánh mắt vẫn không hề chuyển động, bởi lúc này mùi hương vô hình kia lại càng nồng nàn hơn, hồi mười tuổi chàng đã đầu nhập vào Thần Long Môn, lúc ấy Quách Ngọc Hà cũng chỉ mới mười hai, mười ba tuổi.
Bấy giờ hai người đều còn là tuổi hoa niên, mặc dù dưới sự dạy dỗ của nghiêm sư, song họ cũng từng trải qua những cuộc vui đùa của tuổi thơ mà bất kỳ ai cũng có.
Thanh mai trúc mã, tất nhiên Thạch Trầm cũng từng thầm thương trộm nhớ vị “nhị sư tỷ” thông minh và lớn tuổi hơn mình, song đó chẳng qua chỉ là tình cảm trong trắng của tuổi thơ, mãi đến khi khôn lớn chàng vẫn chôn chặt trong lòng.
Đến năm chàng mười lăm tuổi, Vương Tố Tố cũng đầu nhập vào Thần Long Môn, hôm ấy là một ngày quang đăng, mãi đến hôm nay, sau năm năm, Thạch Trầm vẫn còn nhớ rất rõ ánh sao sáng đêm hôm ấy.
Ngay đêm hôm ấy, “Bất Tử Thần Long” Long Bố Thi đã bày mấy bàn tiệc rượu tại đại sảnh, tuyên bố hai việc mừng, thứ nhất là mới thu nhận được một nữ đệ tử thông minh, thứ nhì là hôn lễ giữa đại đồ đệ Long Phi với nữ đồ đệ Quách Ngọc Hà.
Ngay đêm hôm ấy, ngay trong ngôi nhà nhỏ lạnh tanh của mình, Thạch Trầm cũng từng thổn thức suốt đêm, với đôi mắt nhòa lệ nhìn sao trời đến sáng, song kể từ đó chàng đã quên đi mối tình thơ ngây ấy, bởi nàng giờ đây trở thành vợ của đại sư huynh, người chàng kính nể nhất, và lại “đại tẩu” của chàng, chứ không còn là “tiểu sư tỷ” như hồi tuổi thơ nữa.
Kể từ đó, Thạch Trầm dần xa lánh Quách Ngọc Hà, những cuộc chuyện trò cũng dần trở nên nghiêm túc và trịnh trọng, duy chỉ có một hôm vào buổi sáng trên sân luyện võ, chàng đã đơn độc gặp Quách Ngọc Hà, chàng định lẩn tránh, song nàng đã lên tiếng gọi và nói :
- Sao tam đệ cứ lẩn tránh nhị tỷ mãi, chả lẽ nhị tỷ không còn là tiểu sư tỷ của tam đệ sao?
Thạch Trầm nói thầm :
- Đúng vậy! Nàng đã không còn là “tiểu sư tỷ” nữa rồi!
Song miệng lại lặng thinh, rồi từ đó hai người không còn gặp nhau riêng rẻ nữa, mãi đến bây giờ...
Bao kỷ niệm thoáng chốc lướt qua lòng Thạch Trầm, và giờ đây Quách Ngọc Hà lại kề cận bên chàng như ngày nào, trong mùi hương ngây ngất, Thạch Trầm tựa hồ quên mất nàng là “đại tẩu” của mình.
Thế là, chàng chầm chậm quay qua, ánh mắt Quách Ngọc Hà sâu lắng, như đại dương xanh biếc, lại như giấc mơ đêm xuân tuyệt vời.
Bốn mắt giao nhau, Thạch Trầm bất giác khẽ buông tiếng thở dài, giọng như rên rỉ nói :
- Tiểu sư tỷ...
Ba tiếng ấy tuy khẽ, song đã khiến đáy lòng Quách Ngọc Hà gợn sóng dữ dội, ánh mắt nàng lướt nhẹ qua mặt Thạch Trầm, sóng lòng lắng dịu dần, thay vào đó là ánh sáng chớp ngời, lòng nàng đang nghĩ gì?
Nào ai biết ý nghĩ trong lòng nàng, nàng chỉ đưa tay vuốt nhẹ lên má Thạch Trầm, khẽ nói :
- Gầy đi nhiều quá!
Thạch Trầm không động đậy, yên tĩnh như một pho tượng đá, song cõi lòng chàng lại trái ngược hẳn, chàng đang nghĩ gì?
Bất kể lòng chàng đang nghĩ gì, song ngoài miệng chỉ nói :
- Hẳn sư phụ đã lên trên ấy rồi.
Thạch Trầm không dám nhìn vào mắt Quách Ngọc Hà nữa, đề khí trèo tiếp lên trên.
Khoảng cách mười trượng thoáng chốc đã đến, quả nhiên trên ấy là nơi tận cùng, giờ phút này chàng không còn màng đến sự an nguy của bản thân nữa, chẳng chút do dự tung mình vọt lên, phóng mắt nhìn, đỉnh núi bằng phẳng như bị lưỡi búa thần chém ngang vậy.
- Đỉnh núi này quả là đặc biệt, thảo nào từ bên dưới không nhìn thấy được.
Thạch Trầm vừa nghĩ đến đó đã nghe tiếng động của Quách Ngọc Hà ở sau lưng.
Chàng nào dám quay lại, mặc dù đó là niềm mong muốn của chàng. Chàng nhìn thẳng vào phía trước, song kỳ thực chàng chẳng trông thấy gì cả.
Gió càng mạnh hơn bên dưới, hất tung làn tóc óng ả của Quách Ngọc Hà, chạm vào tai, vào má, vào miệng Thạch Trầm.
Quách Ngọc Hà khẽ buông tiếng thở dài :
- Sư tỷ biết kể từ khi sư tỷ về làm vợ đại ca, tam đệ đã luôn lẩn tránh sư tỷ, hôm gặp nhau tại sân luyện võ, tam đệ thậm chí không dám nói một lời với sư tỷ, tại sao tam đệ không thể xem sư tỷ cũng như xưa...
Bỗng dưới chân núi có tiếng hét lớn :
- Trên kia có biến cố gì không?
Thạch Trầm giật mình quay lại, khóe môi bất ngờ chạm vào làn môi ngọt ấm của Quách Ngọc Hà.
Hai người đều lặng thinh, cũng chẳng động đậy, không ai lên tiếng trả lời câu hỏi của Long Phi, cũng chẳng nghe thấy hồi âm vang vọng bốn bề, mà chỉ nghe tiếng tim đập rộn rã của nhau...
Quách Ngọc Hà buông giọng như gió thoảng :
- Tam đệ còn nhớ lần nọ ở dưới ngọn cổ tùng sau sơn trang...
Thạch Trầm hít sâu một hơi :
- Tiểu đệ... đã ôm sư tỷ, đòi chơi trò cô dâu chú rể...
- Tam đệ đòi sư tỷ cùng vào động phòng, sư tỷ không chịu...
Thạch Trầm giọng đăm chiêu :
- Sư tỷ đã bảo mình lớn tuổi hơn, chỉ thể làm tỷ tỷ chứ không thể làm cô dâu...
- Thế rồi tam đệ đã ôm lấy sư tỷ, bắt buộc sư tỷ, lúc ấy sư tỷ...
Bỗng dưới chân núi lại có tiếng hét lớn :
- Này, trên kia có nghe thấy không?
Thạch Trầm lại giật mình, bỗng cảm thấy đôi môi ấm áp chạm vào môi mình...
Chỉ nghe Quách Ngọc Hà lại khẽ nói :
- Lúc ấy cũng như hiện giờ, sư tỷ đã cùng tam đệ hôn...
- Nhưng... về sau sư tỷ đã lấy đại ca, trở thành đại tẩu...
Thạch Trầm không hề động đậy, bởi ngọn lửa lòng đang rực cháy.
Quách Ngọc Hà lại nói tiếp :
- Mặc dù sư tỷ đã là vợ của đại ca, nhưng... chả lẽ tam đệ không hiểu nỗi lòng của sư tỷ hay sao?
- Nỗi lòng của sư tỷ... nỗi lòng của sư tỷ...
- Lúc nào mà sư tỷ không bênh vực cho tam đệ, đôi khi tam đệ bị tứ muội hờ hững thì sư tỷ cũng nói hộ cho, tam đệ biết vì sao không?
- Bị tứ muội hờ hững.
Thạch Trầm nghe lòng đau thắt, song thoáng chốc đã bị sự ngọt ngào trước mặt che lấp, ngây ngẩn nói :
- Vì sao?
- Vì trong lòng sư tỷ vẫn luôn nghĩ đến tam đệ, có điều tam đệ không biết đó thôi.
Thạch Trầm thừ ra một hồi, chậm rãi nói :
- Vậy sao sư tỷ lại bằng lòng lấy đại ca?
Quách Ngọc Hà đảo tròn mắt, khẽ thở dài :
- Sư tỷ lớn tuổi hơn tam đệ, lại là sư tỷ, dù muốn làm vợ tam đệ thì sư phụ cũng không chấp thuận.
Thạch Trầm thở dài :
- Trước đây tiểu đệ cứ ngỡ sư tỷ vì muốn làm vợ của trưởng môn đệ tử Thần Long Môn hầu mai sau tiếp quản Chỉ Giao sơn trang nên mới lấy đại ca, bởi... bởi tính nết cả...
Quách Ngọc Hà thoáng biến sắc mặt, như là vì bị đoán trúng tâm sự, lại như bị hàm oan, buông tiếng thở dài não nuột :
- Trước kia tam đệ quả đã nghĩ như vậy thật ư?
Thạch Trầm gật đầu :
- Nhưng giờ thì tiểu đệ biết là mình đã lầm.
Quách Ngọc Hà mỉm miệng cười, bỗng nũng nịu nói :
- Sư tỷ tuy không thể làm vợ tam đệ, nhưng... nếu từ đây hai ta luôn được kề cận bên nhau, vậy chẳng phải cũng như nhau ư?
Thạch Trầm nghe lòng chao động, ngây ngán nhìn Quách Ngọc Hà, một hồi thật lâu, thậm chí sự hô hấp cũng tưởng chừng ngưng thần...
Thốt nhiên, có tiếng nói từ bên dưới vọng lên, Long Phi trầm giọng nói :
- Tứ muội, trên kia có lẽ có sự nguy hiểm, hãy để đại ca lên trước thì đúng hơn.
Thạch Trầm giật nẩy mình như sấm nổ bên tai, vội ngã người ra sau, nhún mình tung vọt lên không, lướt ra sau hơn hai trượng, hạ xuống bên cạnh một tảng đá cao cả trượng.
Cơ hồ trong cùng một lúc, bóng dáng mảnh mai của Vương Tố Tố cùng phóng vọt lên đỉnh núi, tiếp theo thân hình vạm vỡ của Long Phi cũng xuất hiện trước mắt.
Ánh mắt bốn người cùng trao nhau trong chớp nhoáng, mỗi người đều lộ vẻ kinh ngạc. Tất nhiên trong ánh mắt của Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà còn có vẻ hổ thẹn lẫn sợ hãi.
Long Phi và Vương Tố Tố cùng “ủa” lên một tiếng. Long Phi nói :
- Thì ra hai người ở trên này.
Quách Ngọc Hà mỉm cười, tay vuốt tóc chậm rãi nói :
- Tất nhiên là ở trên này, chả lẽ lại ở dưới kia hay sao?
Long Phi quét mắt nhìn, chỉ thấy Thạch Trầm mặt đầy vẻ hốt hoảng đứng cạnh một tảng đá to, lưng dựa sát vào tảng đá ấy như suýt ngã quỵ xuống đất, ngực phập phồng dữ dội, miệng há hốc không thốt nên lời.
Đồng thời nụ cười và lời nói của Quách Ngọc Hà cũng không được tự nhiên như lúc bình thường. Long Phi tuy tính tình đôn hậu, trông thấy Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà ra vẻ quá thất thường như vậy, lòng cũng không khỏi sinh ra nghi hoặc, trầm giọng nói :
- Hai người đang làm gì vậy?
Quách Ngọc Hà sầm mặt :
- Đại ca sao hỏi lạ vậy? Đại ca bảo muội với tam đệ đang làm gì nào?
Long Phi ngớ người :
- Khi nãy hai người có nghe thấy tiếng gọi của ta ở dưới chân núi không?
Quách Ngọc Hà thản nhiên :
- Có nghe!
- Nghe sao không trả lời? Làm cho ta lo lắng muốn chết.
Giọng nói Quách Ngọc Hà càng rắn lạnh thì giọng nói của Long Phi càng hòa hoãn, giờ đây giọng nói của y chẳng còn chút vẻ gì là trách móc nữa, mà chỉ ca thán thôi.
Quách Ngọc Hà cười lạnh lùng :
- Đại ca hồ đồ, nhưng tiểu muội không thể hồ đồ giống đại ca.
Long Phi ngơ ngác :
- Ta hồ đồ gì cơ?
Quách Ngọc Hà cười khẩy :
- Đại ca có biết hiện chúng ta đang lâm vào tình trạng nguy hiểm đến mức nào chăng? Địch tối ta sáng, địch đông ta ít, vậy mà đại ca lại la hét ỏm tỏi lên, chả lẽ sợ người ta không biết mình ở đây hay sao? Tiểu muội đâu thể lại hồ đồ như đại ca, vậy mà chưa hiểu ất giáp chi cả đã vội trách hỏi tiểu muội.
Long Phi ngớ người, chầm chậm cúi đầu.
Vương Tố Tố khẽ thở dài :
- Đại tẩu quả là chu đáo.
Nỗi kinh hoàng của Thạch Trầm đã dần lắng dịu, song sắc mặt chàng lại càng khó coi hơn. Đối với Quách Ngọc Hà, chàng bội phục lẫn khiếp sợ, chẳng thể nào ngờ nổi một người đã làm điều tác tệ lại còn có thể thản nhiên với lý lẽ vững vàng trách ngược lại kẻ khác.
Đối với Long Phi, chàng cảm thấy tội nghiệp lẫn hổ thẹn, chỉ thấy Long Phi cúi đầu một hồi, bỗng sải bước đi về phía chàng. Đến gần, đưa tay vỗ lên vai chàng, trầm giọng nói :
- Đại ca thật có lỗi với tam đệ.
Thạch Trầm thót người, ấp úng :
- Đại ca... làm gì có lỗi với tiểu đệ...
Long Phi thở dài :
- Vừa rồi đại ca đã trách lầm tam đệ.
Thạch Trầm cúi mặt :
- Tiểu đệ... đâu có...
Dẫu sao chàng cũng không bằng được Quách Ngọc Hà, chỉ cảm thấy tim đập dữ dội, chẳng làm sao nói tiếp được nữa.
Long Phi lại thở dài :
- Tuy đại ca ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng quả có nghi ngờ tam đệ. Ôi, đại ca thật đáng chết, lại đi nghi ngờ tam đệ.
Thạch Trầm ngơ ngẩn, nghe máu nóng trong lòng trào sôi, đối diện với một nam nhân đại trượng phu nhiệt thành, chính trực và lòng dạ trong sáng như vậy, chàng cảm thấy mình vô cùng bé nhỏ và bỉ ổi, ấp úng nói :
- Đại ca... tiểu đệ thật...
Hai tiếng “có lỗi” chưa kịp thốt ra, Quách Ngọc Hà bỗng lướt tới lớn tiếng nói :
- Giữa huynh đệ với nhau có sự hiểu lầm, chỉ cần thông cảm cởi mở là xong, cần gì phải nói nhiều?
- Đúng rồi, đúng rồi, Long mỗ không nói nữa.
Long Phi vừa nói vừa bóp vai Thạch Trầm, bỗng lại sửng sốt kêu lên :
- Gì thế này?
Y chằm chặp nhìn vào tảng đá sau lưng Thạch Trầm, rồi đứng thừ ra. Thạch Trầm giật nẩy mình vội quay phắt lại, những thấy trên tảng đá có khắc hình một nữ đạo sĩ, tóc búi cao đứng nghiêm trang, cánh tay trái buông xuống, hai ngón tay trỏ và giữa hơi nghếch lên, tay phải giơ chếch, trường kiếm trong tay hơi chĩa mũi xuống, bức hình rất sinh động, dưới màn đêm trông hệt như người sống.
Cạnh bức hình có vài hàng chữ, định thần nhìn kỹ, viết rằng :
- “Long Bố Thi, công lực của ông lại tịnh tiến nữa rồi. Thế nhưng, ông phá được chiêu này của tôi chăng? Nếu được thì tiến tới, còn không hãy quay về.”
Long Phi xem thật kỹ hồi lâu, bỗng buông tiếng cười khảy rồi nói :
- Chiêu này Long mỗ còn phá được, huống hồ sư phụ.
Thạch Trầm thoáng cau mày :
- Giọng điệu huênh hoang thế này, nhưng thoạt nhìn thì hết sức tầm thường, chả lẽ bên trong lại có sự ảo diệu gì hay sao?
Vương Tố Tố vẫn đăm mắt nhìn, chậm rãi nói :
- Chiêu này tuy trông rất tầm thường, nhưng bên trong hẳn chứa đựng rất nhiều sự lợi hại, có điều chúng ta chưa nhận thấy được đó thôi.
Quách Ngọc Hà gật đầu :
- Đúng vậy, hễ chiêu thức trông càng bình phàm thì kỳ thực càng lợi hại.
Đoạn nghiêng đầu cười nói tiếp :
- Mọi người đã xem tự nãy giờ, có nhận thấy điểm nào đặc dị chăng?
Long Phi lại đưa mắt nhìn bức hình, đoạn nói :
- Cầm kiếm thủ thế thì chân phải đứng theo phương vị, nhưng hai chân của nữ đạo sĩ này lại chụm vào nhau, hai đùi dạng ra, vậy thì là bộ pháp gì?
Quách Ngọc Hà tiếp lời :
- Không sai, đó chính là một đặc điểm dị.
Long Phi lại nói :
- Và cánh tay trái khép sát vào người, chỉ có hai ngón trỏ và giữa nghếch lên, vậy cũng đâu phải là phương pháp bấm kiếm quyết.
Quách Ngọc Hà gật đầu :
- Không sai!
Long Phi rướn ngực ra chiều đắc ý, lập tức tiếp lời :
- Nàng ta mình mặc đạo trang mà dường như chân lại mang giày đàn ông, điều này cũng rất kỳ khôi.
Quách Ngọc Hà cười nhẹ :
- Lối ăn mặc không liên quan đến kiếm pháp, đâu thể kể được là...
Long Phi lại nghiêm chỉnh :
- Sao lại không kể được là điểm đặc dị? Ăn mặc không nghiêm chỉnh thì lòng dạ bất chính, kiếm pháp cũng bất chính, mà kiếm pháp không đường hoàng thì làm sao công địch thủ thắng được?
Quách Ngọc Hà cười :
- Thôi được, kể như...
Long Phi cướp lời :
- Tất nhiên là phải kể rồi!
Vương Tố Tố gật đầu lia lịa :
- Kiếm pháp không đường hoàng dẫu có thể xưng hùng một thời, nhưng cũng không thể lưu truyền vạn thế, lời lẽ của đại ca quả rất là hữu lý.
Thạch Trầm tán đồng :
- Đúng vậy, tự cổ chí kim đã có biết bao ví dụ, chẳng hạn kiếm pháp của các môn phái như Thiếu Lâm và Võ Đang đời đời truyền nhau, đến nay đã biết bao đời.
Còn như những kiếm pháp cũng từng danh chấn võ lâm khi xưa, chẳng hạn theo thiên hướng như Hải Nam kiếm pháp, hiểm độc như Truy Hồn Đoạt Mệnh kiếm, đến nay ngoài cái tên còn có người biết mà thôi. Qua đó đủ thấy khi xưa người nào đã nhờ vào những loại kiếm pháp ấy xưng hùng chốn võ lâm, chẳng qua vì họ tài trí hơn người, công lực thâm hậu, chứ không phải nhờ vào kiếm pháp cao siêu, nhận xét của tứ muội quả...
Quách Ngọc Hà khẽ nhíu mày ngắt lời :
- Tam đệ nói đủ chưa?
Thạch Trầm ngẩn người, Quách Ngọc Hà nói tiếp :
- Trong lúc này thật chẳng hiểu sao hai người lại còn có lòng dạ để mà nói chuyện tầm phào.
Thạch Trầm cúi mặt, Quách Ngọc Hà bỗng lại cười nói :
- Sau này còn thiếu gì dịp để mà tán gẫu, hai người hà tất gấp gáp như vậy chứ?
Vương Tố Tố đỏ mặt, bất giác cũng cúi gầm mặt.
Quách Ngọc Hà liếc nhìn nàng, đoạn lại mỉm cười nói tiếp :
- Ngoài hai điều đại ca đã nói...
Long Phi hớt lời :
- Ba điều!
Quách Ngọc Hà cười :
- Ngoài ba điều ấy ra, ai còn nhận thấy gì nữa chăng?
Thạch Trầm ngẩng lên, mắt tuy nhìn vào bức hình, song kỳ thực chẳng trông thấy gì cả. Vương Tố Tố khẽ nói :
- Tiểu muội thấy điều kỳ lạ nhất là đôi mắt của bức hình, khi giao đấu tại sao lại nhắm mắt?
Nàng không hề ngẩng đầu lên, hẳn đã sớm nhận ra điều ấy, nhưng tự nãy giờ không nói ra mà thôi.
Long Phi buông tiếng thở dài :
- So ra vẫn là tứ muội tỉ mỉ hơn.
Quách Ngọc Hà gật đầu :
- Không sai, thoạt tiên sư tỷ cũng nhận thấy điều ấy là kỳ lạ nhất, thậm chí kỳ lạ đến phi lý, nhưng khi nhìn kỹ, nàng ta nhắm mắt chẳng những rất có lý mà còn là điểm lợi hại nhất trong chiêu kiếm pháp này.
Thạch Trầm và Long Phi cùng ngạc nhiên hỏi :
- Vì sao?
Quách Ngọc Hà nghiêm giọng :
- Chiêu kiếm này yên tịnh như ngọn núi, ẩn chứa nhiều sự biến hóa, chính là môn kiếm pháp nội gia dùng tịnh chế động, mà trong giới võ lâm ai cũng biết “Thiên Long thập thất thức” của sư phụ là một pho kiếm pháp với thế công quyết liệt hung hiểm từ xưa đến nay, nhất là bốn thức sau cùng lại càng biến hóa ảo diệu khôn lường, làm chóa mắt đối phương, có người ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ nổi.
Thạch Trầm vỡ lẽ :
- Vậy nàng ta nhắm mắt lại, không nhìn thấy ánh kiếm chóa sáng, tất nhiên lòng càng yên tịnh...
Quách Ngọc Hà gật đầu :
- Không sai, nhưng đó cũng nhờ vào nội lực của nàng ta đã đạt đến mức “lư hỏa thuần thanh”, có thể nghe tiếng gió mà nhận định chuẩn xác phương vị.
Long Phi vỗ tay :
- Đúng vậy, đúng vậy! Ta vốn định trước tiên dùng chiêu “Phong Hổ Vân Long” để dẫn dụ nàng ta xuất thủ tấn công hoặc di chuyển kiếm vị, vậy mình có thể dùng chiêu “Phá Vân Thăng” hóa giải chiêu kiếm này. Nhưng nếu nàng nhắm mắt lại, nén được sự nóng nảy, vậy thì chiêu “Phong Hổ Vân Long” nào có ích lợi gì?
Thạch Trầm bỗng nói :
- Dù không dùng chiêu dẫn dụ thì trong “Thiên Long thập thất thức” cũng có chiêu phá được chiêu kiếm này.
Quách Ngọc Hà tiếp lời :
- Tam đệ nói phải chăng là chiêu biến hóa “Trực Thượng Cửu Tiêu” (thẳng lên chín tầng mây) trong thức thứ nhất “Phá Vân Thăng” của “Phá Vân tứ thức”?
Thạch Trầm gật đầu :
- Đúng vậy! Chiêu kiếm này chếch ngang lên, tay trái có thể bảo vệ vùng ngực phải có thể ngăn đường địch thủ, nhưng mũi kiếm hơi chĩa xuống, cánh tay trái khép sát người, như vậy từ cổ trái đến mạn sườn đều bỏ trống, chỉ cần dùng hai chiêu thứ sáu và thứ bảy trong “Phá Vân Thăng” là chẳng khó phá được chiêu kiếm này.
Quách Ngọc Hà mỉm cười :
- Tam đệ lăn lộn trong chốn giang hồ chưa đầy hai năm, thật không ngờ võ công đã tinh tiến đến vậy.
Long Phi cười bông đùa :
- Hai năm nữa hẳn sẽ trội hơn cả đại ca đấy!
Thạch Trầm bẽn lẽn cảm tạ, Quách Ngọc Hà lại nói :
- Tam đệ dùng hai chiêu “Trực Thượng Cửu Tiên” và “Chấn Nguyệt Phi Tinh” tuy uy thế kinh người, cứng rắn đến mấy cũng xuyên thấu, nhưng lại quá ư bá đạo, hơn nữa nếu công lực đối phương tương đương với mình, chỉ cần hơi biến đổi kiếm thế là có thể phong bế đường kiếm của tam đệ, vậy thì lập tức sẽ trở nên đấu nhau bằng công lực chứ không phải thủ thắng bằng chiêu thức, và cũng mất đi bộ ý của mình.
Thạch Trầm cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu, mặt bất giác lại lộ vẻ khâm phục.
Long Phi chau mày nói :
- Vậy theo Hà muội thì nên dùng chiêu thức nào mới đúng?
Quách Ngọc Hà mỉm cười :
- Chiêu kiếm khắc trên đây cũng tương tự như chữ chỉ mới viết một gạch ngang, sau đó còn biết bao đường nét khác, nếu ta không hiểu được thì làm sao phá nổi.
Vương Tố Tố bỗng lên tiếng :
- Không phải một gạch ngang mà là chữ “bảo đầu”.
Quách Ngọc Hà gật đầu cười :
- Đúng rồi, đại tẩu đã nói sai, là chữ “bảo đầu”, nếu là một gạch ngang thì không thành chiêu thức gì cả.
Long Phi và Thạch Trầm cùng đưa mắt nhìn nhau, Long Phi cười nói :
- Chung quy đàn bà con gái cũng thông minh hơn đàn ông chúng ta.
Thạch Trầm gật đầu :
- Đúng vậy!
Hai người nhìn nhau cười. Quách Ngọc Hà lại nói :
- Tứ muội quả thông minh hơn hai người nhiều.
Vương Tố Tố cúi mặt :
- Đại tẩu cũng vẫn...
Quách Ngọc Hà cười :
- Tứ muội chớ quá khiêm tốn, cho đại tẩu hỏi, tứ muội có nhận ra được chiêu này có bao nhiêu thế hậu không?
Vương Tố Tố cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi mới đáp :
- Tiểu muội tuy biết được không nhiều, nhưng theo tiểu muội được biết thì có bảy thế biến hóa.
Nàng quét mắt nhìn, Long Phi và Thạch Trầm vẻ mặt trịnh trọng, đang ngưng thần lắng nghe.
Quách Ngọc Hà mỉm cười :
- Bảy thế biến hóa như thế nào?
Vương Tố Tố nghiêm giọng :
- Chiêu này tuy không khẳng định được là thuộc kiếm pháp của môn phái nào, song có thể biến thành chiêu “Nhạn Lạc Bình Sa” trong Cửu Cung liên hoàn kiếm của phái Võ Đang...
Quách Ngọc Hà gật đầu :
- Không sai, chỉ cần xoay mũi kiếm sang trái thì sẽ trở thành chiêu “Nhạn Lạc Bình Sa”.
Long Phi chau chặt mày gật đầu. Vương Tố Tố tiếp lời :
- Nếu kiếm thế đâm sang trái thì sẽ trở thành chiêu “Liễu Nhứt Nghinh Phong” trong Hồi Phong Vũ Liễu kiếm của phái Điểm Thương, còn như cổ tay ngoặt vào trong thì là chiêu “Khổng Tước Khai Bình”, vừa công lẫn thủ, chiêu lợi hại nhất trong Triều Phụng kiếm của phái Nga Mi.
Một hơi nói đến đây, giọng nói nàng dần dần trở nên kích động.
Quách Ngọc Hà mỉm cười :
- Tứ muội cứ thư thả mà nói.
Vương Tố Tố thở lấy một hơi rồi nói :
- Ngoài ra chiêu này còn... còn có thể biến... biến...
Long Phi chau mày :
- Còn có thể biến thành gì nữa?
Vương Tố Tố mặt bỗng co rúm, ra chiều rất đau khổ và mâu thuẫn.
Thạch Trầm kinh hãi :
- Tứ muội... làm sao vậy?
Vương Tố Tố ngực phập phồng, lại thở lấy vài hơi, mặt mới dần trở lại bình thường, chậm rãi nói :
- Tiểu muội chẳng sao cả, chỉ... đau ngực một chút thôi, giờ đã hết rồi!
Thạch Trầm đưa tay lau mồ hôi trán, thì ra vừa rồi vì quá quan tâm lo lắng nên chàng đã bất giác toát mồ hôi lạnh.
Quách Ngọc Hà đảo tròn mắt, đoạn cười nói :
- Còn bốn chiêu nữa thì sao?
Vương Tố Tố chậm rãi nói :
- Chiêu này còn có thể biến thành chiêu “Soái Phân Loạn Ma” trong Tam Phân thần kiếm của phái Thiên Sơn, chiêu “Ngọc Trượng Phân Ba” trong Bảo Ngọc kiếm pháp của phái Côn Lôn, chiêu “Lập Chuyển Âm Dương” trong Phục Ma thần kiếm của pháp Thiếu Lâm, và chiêu “Đào Lý Tranh Xuân” trong Tam Hoa kiếm do Tam Hoa kiếm khách đã để lại khi...
Vẻ mặt nàng tuy đã bình phục, song ánh mắt vẫn đượm vẻ đau khổ, như thể rất không muốn nói ra những lời ấy, nhưng lại bắt buộc phải nói.
Long Phi buông tiếng thở dài :
- Tứ muội, thật không ngờ võ học của tứ muội lại uyên bác như vậy, có lẽ trước khi đầu nhập Thần Long Môn đã học được rất nhiều võ công rồi.
Vương Tố Tố biến sắc mặt, ấp úng :
- Đâu... Đâu có...
Long Phi khẽ chau mày :
- Không có? Đại ca không tin, nếu không có thì tại sao đại ca không nhận ra được những sự biến hóa ấy?
Đoạn ánh mặt dọ hỏi nhìn Quách Ngọc Hà nói tiếp :
- Hà muội có nhận ra không?
Quách Ngọc Hà mỉm cười lắc đầu :
- Tiểu muội cũng không nhận ra, chỉ biết có thể biến thành “Bình Sa Lạc Nhạn” trong Cửu Cung liên hoàn kiếm của phái Võ Đang, chiêu “Lập chuyển âm dương” trong Phục Ma kiếm pháp của phái Thiếu Lâm, còn ba chiêu biến hóa kia thì tiểu muội không nhận...
(mất 2 trang)
... nhau như anh em ruột thịt, nhưng tứ muội như thế này thì bắt buột phải...
Vương Tố Tố bỗng cướp lời :
- Nhưng nếu từ nay hai ta luôn được kề cận bên nhau, vậy chẳng phải cũng như nhau sao?
Quách Ngọc Hà và Thạch Trầm bỗng tái mặt giật thót người, Thạch Trầm loạng choạng lùi sau một bước.
Long Phi chau mày trầm giọng hỏi :
- Tứ muội nói gì vậy?
Vương Tố Tố cười nhẹ :
- Đâu có gì, tiểu muội chẳng qua chỉ vô ý...
Quách Ngọc Hà cười giả lả :
- Tứ muội đâu có nói gì.
Đủng đỉnh đi đến cạnh Vương Tố Tố, song Vương Tố Tố lại lùi sau hai bước.
Long Phi hết sức ngạc nhiên :
- Hai người làm cái gì vậy?
Quách Ngọc Hà bỗng cười nhẹ :
- Xem đó, tiểu muội thật hồ đồ, việc nghiêm chỉnh không lo lại ở đây nói chuyện tầm phào. Thân thế lai lịch của tứ muội, sư phụ còn không hỏi đến mà cũng rất là yên tâm, chúng ta có gì mà phải bận tâm, Thần Long Môn cũng đâu có cấm người mang nghệ đầu sư, dẫu tứ muội trước kia đã có học võ công cũng nào có hề gì?
Long Phi trợn mắt :
- Ngu ca cũng đâu có nói là có hề gì, nhưng...
Quách Ngọc Hà chau mày :
- Đại ca còn nói gì nữa, nếu tứ muội thân thế bất chính, bằng vào thân phận của Thiết Kích Hồng Kỳ Chấn Trung Châu lẽ nào lại đưa tứ muội giới thiệu với sư phụ kia chứ?
- Nhưng...
- Nhưng gì nữa, đi tìm sư phụ mau!
Quách Ngọc Hà nói xong, nắm lấy tay Vương Tố Tố vòng qua tảng đá, sải bước đi tới.
Thạch Trầm buông tiếng thở dài, lòng rối như tơ vò, giờ đây chàng đã biết cuộc đối thoại vừa rồi giữa chàng với Quách Ngọc Hà khi nãy đã bị Vương Tố Tố nghe được, trông theo bóng dáng sau lưng Vương Tố Tố, chàng nghe lòng trĩu nặng như bị tảng đá ngàn cân đè lên.
Chỉ Long Phi lòng khoáng đãng, tính lỗi lạc, chẳng chút nhận thấy có điều lắt léo xấu xa giữa họ, y đứng thừ ra một hồi đoạn quay sang Thạch Trầm hỏi :
- Tam đệ, thật ra là việc gì thế này?
Thạch Trầm cúi mặt :
- Tiểu đệ cũng không biết.
Chàng thật không còn đủ can đảm nhìn thẳng vào mặt vị đại sư huynh chính trực hào sảng này.
Long Phi ngơ ngẩn một hồi, bỗng cười nói :
- Việc giữa đàn bà con gái thật mình chẳng thể nào hiểu nổi. Thôi, mặc kệ họ!
Đoạn ngửa cổ cười vang, nói tiếp :
- Thú thật với tam đệ, thà là độc thân còn sung sướng hơn, dính dáng đến đàn bà nhất định là rắc rối.
Thạch Trầm nghe tiếng cười hào sảng kia, lòng vừa kính phục, lại cảm thấy hổ thẹn. Chàng rất hiểu cá tính của vị đại sư huynh này, biết nỗi nghi ngờ khi nãy giờ đã tiêu tan theo những tiếng cười to kia, tuy chàng cảm thấy yên tâm, song niềm hổ thẹn lại càng tăng cao.
Quách Ngọc Hà nắm tay Vương Tố Tố băng qua tảng đá, bỗng chững bước kéo Vương Tố Tố vào chỗ khuất.
Vương Tố Tố kinh ngạc hỏi :
- Đại tẩu làm gì vậy?
Quách Ngọc Hà cười khẩy :
- Ngươi tưởng ta không biết những điều ám muội của ngươi?
- Đại tẩu nói gì? Tiểu muội không hiểu.
Nàng tuy cười, nhưng nụ cười rất miễn cưỡng, bởi chẳng rõ vì sao, ở trước mặt vị “đại tẩu” này, nàng luôn cảm thấy có phần e sợ, như hồi bé đối với ca ca nàng vậy.
Quách Ngọc Hà đảo tròn mắt :
- Sau khi xuống núi, chờ họ ngủ xong, ta có điều cần nói với ngươi.
- Cũng được.
Vương Tố Tố chợt thấy Long Phi và Thạch Trầm lao nhanh tới.
Long Phi ngạc nhiên hỏi :
- Hai người ở đây làm gì vậy?
Quách Ngọc Hà cười :
- Chả lẽ chị em chúng tôi nói chuyện riêng cũng không được hay sao?
Vừa dứt tiếng, bỗng Long Phi lại sửng sốt kêu lên :
- Ồ, trên đây cũng có chữ nữa nè! Tam đệ hãy lại xem.
Những thấy viết rằng :
- “Long Bố Thi, nếu ông chỉ nhận ra được bảy thế biến hóa của chiêu này, hãy quay về thì hơn.”
Long Phi sững sờ buột miệng :
- Thì ra sự biến hóa của chiêu này không chỉ có bảy thế.
Thạch Trầm phóng đến, chau mày chăm chăm nhìn vào chữ viết trên đá, chậm rãi nói :
- Nhạn Lạc Bình Sa, Lập Chuyển Âm dương, Ngọc Trượng Phân Ba... bảy thế mà tứ muội đã nói quả nhiên đều có viết ra ở đây.
Long Phi thở hắt ra :
- Ta không tin một chiêu đơn giản vậy mà ngoài bảy thế biến hóa lại còn có hơn thế nữa.
Y chợt thấy cạnh đó còn có những chữ viết khác nữa, nhưng rất nông và rối loạn, không thật chú ý thì khó thể phát hiện.
Quách Ngọc Hà kinh ngạc :
- Đây phải chăng là bút tích của sư phụ?
Vương Tố Tố khẽ nói :
- Không sai!
Bốn người cùng chú mắt nhìn, chỉ thấy viết rằng :
- “Với kiếm làm chủ, với chân phụ trợ, kiếm thuật huyền môn, cước pháp dị bang, muốn phá chiêu này là phải khác thường.”
Hàng chữ này tương đối to và sâu hơn, còn một hàng chữ khác rất rối loạn khó đọc.
- “Sự ảo diệu của chiêu này hoàn toàn nằm ở cánh tay trái nép sát vào người cùng với đôi giày kỳ lạ mang dưới chân, bà tưởng tôi không nhận ra được ư? Ha ha, ha ha...”
- Ha ha, ha ha... thấy chưa, sự ảo diệu của chiêu này hoàn toàn nằm ở đôi giày kỳ lạ kia, vậy mà Hà muội lại bảo sự ăn mặc không liên quan đến võ công kiếm pháp.
Long Phi vuốt râu cười vang, ra chiều hết sức đắc ý.
Song Thạch Trầm lại chau chặt mày lẩm bẩm :
- Muốn phá chiêu này là phải khác thường... Hai từ “khác thường” này giải thích gì đây?
Quách Ngọc Hà liếc nhanh về phía Long Phi, lại quay sang Thạch Trầm nói :
- Những sự huyền diệu về mặt võ công thế này, dẫu chúng ta suy nghĩ ba ngày ba đêm cũng chưa chắc đã hiểu ra.
Long Phi thoáng ngẩn người :
- Nhưng ta...
Quách Ngọc Hà ngắt lời :
- Đành rằng đại ca đã nói đúng, nhưng có biết sự ảo diệu của nó như thế nào chăng?
Long Phi ngớ người, Thạch Trầm nói :
- Còn một điều rất khó hiểu nữa mà mọi người đều không nhận ra.
Long Phi ngạc nhiên :
- Là gì vậy?
Quách Ngọc Hà đưa tay chỉ những chữ viết chậm rãi nói :
- Mọi người có nhận ra những chữ này đã viết bằng cách nào không?
Thạch Trầm chú mắt nhìn :
- Dường như là dùng ngón tay.
Quách Ngọc Hà gật đầu :
- Không sai.
Long Phi tiếp lời :
- Có chi mà lạ, chỉ công của sư phụ có thể gạch đá thành bột.
Quách Ngọc Hà cười khẩy :
- Đại ca thì sao?
Long Phi lắc đầu :
- Ta không làm được.
Quách Ngọc Hà mỉm cười :
- Sư phụ sau khi làm giảm bảy thành công lực, chẳng phải đã tương đương với đại ca hay sao?
Long Phi vỗ tay lên trán :
- Ồ! Đúng rồi, khi viết những chữ này, hẳn công lực của sư phụ đã hoàn toàn hồi phục, thật là kỳ lạ, khó hiểu quá... Trong lúc này và tại đây, ai đã giải khai huyệt đạo cho sư phụ nhỉ?
Quách Ngọc Hà buông tiếng thở dài :
- Việc tỉ thí võ công trên Hoa Sơn vốn rất bình thường, trước khi lên núi, tiểu muội nghĩ là tuy kinh hiểm, nhưng không bao giờ có điều bí ẩn. Song sau khi lên núi, phát hiện mọi điều hết sức khác thường, e rằng xưa nay chưa từng có một cuộc tỷ võ lạ lùng như vậy...
Nàng quét mắt nhìn mọi người, lại nói tiếp :
- Thiếu nữ họ Diệp đã dùng đủ mọi cách làm cho sư phụ tự làm giảm công lực, đó là một chuyện lạ chưa từng có trong chốn võ lâm, rồi đến đạo nhân lục bào liều mạng cướp đoạt một cỗ quan tài trống thì lại càng kỳ lạ đến cực độ, lúc ấy tiểu muội trong lòng đã cảm thấy bồn chồn không yên, ngờ đâu càng về sau càng có nhiều điều ly kỳ hơn. Giờ nghĩ kỹ, bên trong hẳn ẩn chứa rất nhiều bí mật, rất nhiều khúc chiết, có thể có rất nhiều người đã phải tốn một thời gian rất lâu đặt ra cạm bẫy này để hãm hại sư phụ, và do “Đơn Phụng” Diệp Thu Bạch đứng ra làm mồi, mọi người thử nghĩ xem...
Quách Ngọc Hà chưa dứt lời, đột nhiên Long Phi tung mình phóng vút đi, Quách Ngọc Hà chau mày sửng sốt, lớn tiếng hỏi :
- Đại ca làm gì vậy?
Long Phi thoáng chậm bước, ngoái lại nói :
- Đã vậy thì chúng ta đứng đây nói ba ngày ba đêm cũng vô ích, chi bằng hãy mau đi giúp sư phụ, thảo nào sư phụ thường bảo nàng tuy thông minh tuyệt đỉnh, nhưng đáng tiếc là nói quá nhiều mà lại làm quá ít.
Quách Ngọc Hà thoáng biến sắc mặt, ngẩn ra một hồi, Vương Tố Tố nói :
- Đại ca hãy chờ một lát.
Đoạn nhún mình lướt đi ba trượng...
Thạch Trầm thoáng lưỡng lự, đưa mắt nhìn Quách Ngọc Hà, rồi cũng theo sau phóng đi. Quách Ngọc Hà trông theo bóng dáng ba người, đột nhiên buông tiếng cười khảy, rồi thì cũng phi thân đuổi theo.
Nào ngờ Long Phi đã dừng lại, thì ra cách đó chừng bảy tám trượng cũng có một tảng đá khắc hình thiếu nữ đạo trang, nhưng tư thế đã đổi khác.
Bức hình trước là ở thế thủ, bức hình này đã đổi sang thế công, bức hình trước là ở thế đứng nghiêm trang, còn bức hình này thì tung mình lên, tay trái kiếm quyết giơ cao, tay phải trường kiếm vung chếch, bên cạnh đó có dòng chữ là :
- Long Bố Thi, ông đã công phá được chiêu thế thủ khi nãy, có tránh được chiêu công này chăng?
Song Long Phi chỉ vội vã nhìn thoáng qua, liền vòng qua bên kia, quả nhiên là những chữ viết khác.
Thạch Trầm buông tiếng cười khẩy :
- Lại là trò cũ.
Long Phi quát :
- Còn xem gì nữa chứ?
Đoạn dẫn trước phóng đi, Quách Ngọc Hà đề khí tung mình, lướt tới cạnh Long Phi thấp giọng hỏi :
- Sao khi nãy lại có thái độ như vậy với tiểu muội?
Long Phi ngẩn người, Quách Ngọc Hà nói tiếp :
- Ở trước mặt tam đệ và tứ muội, dẫu sao đại ca cũng phải giữ chút thể diện cho tiểu muội chứ.
- Ở trước mặt họ, nàng cũng...
Bỗng buông tiếng thở dài, đổi giọng :
- Ta vì quá nóng lòng, nàng đừng trách ta.
Quách Ngọc Hà buông tiếng thở dài não nuột, như muốn nói gì đó, nhưng thấy phía trước lại có một tảng đá, song hình vẽ trên đó đã bị đánh vỡ, đá rụn rơi đầy trên mặt đất. Long Phi và Quách Ngọc Hà cùng đưa mắt nhìn nhau, Long Phi vòng qua bên kia tảng đá, ngờ đâu chữ viết cũng bị đánh cho sứt mẻ lung tung.
Long Phi nhíu mày :
- Sư phụ...
Quách Ngọc Hà hớt lời :
- Không sai, ngoài sư phụ ra không còn ai có công lực dường này.
Long Phi trầm giọng :
- Vì sao lão nhân gia ấy lại làm vậy? Chả lẽ không hóa giải được chiêu này ư?
Quách Ngọc Hà buông tiếng thở dài, lắc đầu lặng thinh, hai người không hẹn cùng lao tới trước, chỉ thấy mặt đất bằng phẳng mỗi lúc càng thêm nghiêng dốc hiểm trở, vượt qua mười mấy trượng lại có một tảng đá chắn ngang lối đi, trên đó có một hàng chữ rất rõ ràng “Long Bố Thi đã đến đây”, vẫn được viết bằng chỉ lực, bên dưới lại có thêm dòng chữ kinh người là “vĩnh viễn không trở về”.
Nét chỉ hàng bên dưới chẳng khác với hàng chữ bên trên, mà nét viết cũng mảnh hơn, hiển nhiên được viết bằng đao kiếm.
Long Phi quát lớn, “vù vù” hai chưởng vung tới, chỉ nghe “bùng” một tiếng vang rền, đá vụn bay tung tóe, Long Phi cũng lùi sau ba bước, ngã ngồi xuống đất, mặc dù y có tiếng là Thiết Quyền trong chốn võ lâm, song dẫu sao cũng là bằng xương bằng máu.
Quách Ngọc Hà khẽ thở dài :
- Tính nết của đại ca giống hệt như sư phụ.
Đưa tay đỡ Long Phi đứng lên và nói tiếp :
- Nhưng đại ca phải biết công lực của mình không thể sánh với lão nhân gia ấy.
Long Phi nhướng cao mày, ngực phập phồng, bỗng vùng khỏi tay Quách Ngọc Hà, lại phóng ra một cước, song công lực nơi chân đâu bằng được song quyền, một cước chỉ đá mẻ tảng đá một ít, song đế giày lại bị rách toác.
Thạch Trầm và Vương Tố Tố theo sau lướt tới, đồng thanh kinh hãi nói :
- Đại ca làm gì vậy?
Quách Ngọc Hà buông giọng lạnh lùng :
- Đại ca giữ lại chút sức lực để đá vào bụng đối thủ không hơn là đá vào tảng đá này sao?
Long Phi vụt ngoảnh lại :
- Nàng... nàng...
Ngực y phập phồng dữ dội, chứng tỏ đã tức giận đến nghẹn lời.
Thạch Trầm lúng búng nói :
- Đại tẩu tính khí của đại ca là vậy...
Quách Ngọc Hà buông tiếng cười khảy, khẽ nhún mình phóng vút qua bên kia tảng đá.
- Hà muội...
Long Phi vừa cất tiếng đã nghe Quách Ngọc Hà từ bên kia tảng đá lớn tiếng gọi, lập tức ngưng lời phi thân phóng qua.
Vương Tố Tố ném cho Thạch Trầm cái nhìn lạnh lùng và nói :
- Đại ca rất tốt với mọi người, nhất là với đại tẩu càng tốt hết mức...
Thạch Trầm đỏ mặt, cơ hồ ngẩng đầu lên không nổi.
Vòng qua tảng đá ấy là đã đến bờ vực, ngay bên bờ vực lại có một ngôi nhà trúc, qua thời gian dài dãi nắng dầm mưa, màu trúc đã trở nên vàng úa và lắc lư theo từng cơn gió thoảng, giữa mây trắng trời xanh, ngôi nhà trông thật chơ vơ cô quạnh.