Chương 2382: Đừng làm tớ sợ!
Sự thật đúng như lời Nhạc Thính Phong, những chuyện xảy ra sau này sẽ càng ngày càng đáng sợ.
( Tuy rằng Lâm Trầm và Lộ Tu Triệt đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi hai người đặt chân đến nơi này và tham gia vào kì quân huấn thì mới biết được mọi sự chuẩn bị trước đó đều không có chút nghĩa lí nào.
Sự thật còn tàn khốc hơn những gì họ từng tưởng tượng ra.
Nửa tháng đầu tiên trôi qua, toàn thân Lộ Tu Triệt đau nhức đến mức không thể ngủ nổi. Nửa tháng trải qua khóa quân huấn với cường độ huấn luyện rất cao đã khiến cậu có cảm giác như mình sắp chết đến nơi.
“Này, lần trước rốt cuộc làm sao cậu có thể vượt qua thế hả, vụ này đúng thật là như chịu tội mà.”
Nhạc Thính Phong từ từ nhắm hai mắt lại: “Mới thế này mà đã không chịu nổi sao?”
Lộ Tu Triệt muốn xoay người một cái, ai dè vừa động đậy thì đã đau đớn toàn thân, “Vậy phải thế nào? Sau này sẽ còn đáng sợ hơn thế này nữa ư?”
Nhạc Thính Phong bình tĩnh nói: “Cậu có biết việc mà hiện giờ cậu đang làm mỗi ngày là gì không? Đây mới chỉ là huấn luyện thôi! Đợi đến khi kì huấn luyện kết thúc thì cậu sẽ được biết cái gì gọi là thật sự đáng sợ”
Lộ Tu Triệt trợn trừng mắt: “Thật sao?”
Đây mới đơn thuần là huấn luyện thông thường, vậy sau này...
“Có lẽ chỉ vài ngày nữa thôi là cậu sẽ cảm thấy giờ mới là những tháng ngày tuyệt vời nhất”
Lộ Tu Triệt nuốt nước bọt: “Cậu... cậu đừng làm tớ sợ mà...”
“Tớ dọa cậu làm gì chứ, chỉ vài ngày nữa thôi là cậu sẽ biết. Tớ đoán thời gian huấn luyện cũng không hơn nữa tháng là mấy đâu, có thời gian thì mau ngủ đi”.
Nhạc Thính Phong là người đã có kinh nghiệm nên cậu biết đối với những người như Lộ Tu Triệt thì chỉ cần nửa tháng huấn luyện với cường độ cao thôi, nếu không có vấn đề gì nữa thì có thể cho bọn họ đi dã ngoại sinh tồn rồi.
Lộ Tu Triệt kinh ngạc, không phải chứ, đêm nay đau thế này thì ngủ kiểu gì được?
Cậu bèn quay sang hỏi Lâm Trầm: “Này, Lâm Trầm, cậu có nghe thấy Nhạc Thính Phong nói gì không, cậu nói vài lời đi?”
Lâm Trầm quay sang một lát rồi lại quay đầu về chỗ cũ: “Mệt đến mức không nói nổi nữa đâu.”
Lộ Tu Triệt thật sự là đau đến nỗi không ngủ nổi, cậu nói: “Nói vài câu thôi mà, tớ muốn nghe câu nói mà”
Lâm Trầm thở dài: “Có thời gian thì cậu nghỉ ngơi chút đi, nếu đêm nay mà cậu không ngủ đủ thì chỉ có cậu khổ thôi.”
Sau đó cậu cũng nhắm mắt lại, không để ý đến việc Lộ Tu Triệt có nghe hay không.
Dù sao Lâm Trầm cũng tin tưởng lời Nhạc Thính Phong vừa nói, mấy giám thị hung tàn ở đây hẳn là sẽ không để yên cho bọn họ ngủ một giấc ngon lành đầu.
Sau đó Lâm Trầm nhanh chóng nhắm mắt lại, so ra thì cậu vẫn còn tốt hơn Lộ Tu Triệt một chút, bởi vì từ nhỏ đến giờ cậu đã trải qua không ít gian nan nên sau khi vào đây, dù có đôi lúc vất vả đến mức không chịu nổi nhưng chỉ cần ít lâu sau là cậu đã có thể vượt qua.
Lộ Tu Triệt thấy Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm dần dần chìm vào giấc ngủ, ba người bạn cùng phòng khác cũng đã say ngủ từ lâu. Chỉ một mình cậu là không tài nào ngủ được, khắp người đều đau nhức, cánh tay vừa cháy nắng vừa gầy gò.
Lộ Tu Triệt thở dài, cậu thật sự không thể hình dung nổi năm đó Nhạc Thính Phong đã trải qua những gì. Không bao lâu sau, cuối cùng Lộ Tu Triệt cũng bắt đầu ngủ.
Nhưng mọi chuyện đúng như những gì Nhạc Thính Phong nói lúc trước, thời gian huấn luyện mới được khoảng nửa tháng nên đêm nay họ đã bị hành thêm một trận.
Lộ Tu Triệt vừa mới ngủ không được bao lâu thì tiếng chuông tập hợp đã vang lên. Sau khi nghe thấy tiếng chuông báo, Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm vội vàng đứng dậy rồi nhưng chóng mặc quần áo. Một người mặc, một người quay sang đánh thức Lộ Tu Triệt và những những người bạn cùng phòng còn lại.
Sau khi Lộ Tu Triệt tỉnh lại vẫn còn mơ hồ không rõ chuyện gì đang xảy ra. Cậu vẫn còn ngái ngủ, vừa ngáp vừa hỏi lại: “Sao thế... có chuyện gì vậy?”