Chương 2383: Tôi đạp xuống đấy!!!
Lộ Tu Triệt vẫn còn lầm bầm nói nửa tỉnh nửa mơ: “Không, không, đừng mà... Đừng, em không muốn
mang quân trang chạy 10km đầu... Em không muốn!”
Hành quân với quân trang chạy 10km kia thật sự quá đáng sợ, hơn nữa quân trang mà bọn họ phải mang theo không phải là 5kg hay 10kg đâu mà là 20kg đó, sau khi chạy xong cả đám thật sự muốn tàn phế luôn.
Lộ Tu Triệt mơ mơ màng màng đứng lên, mặc lung tung quần áo vào người.
Kết quả là dù cho cậu có làm như vậy thì vẫn muộn, nhưng cậu cũng không phải là người tới cuối cùng.
Ánh mắt của huấn luyện viên nhìn bọn họ vô cùng hung dữ: “Tôi đã nhở mặt tất cả những người đi muộn hôm nay rồi đó, đợi đến khi các cậu trở về, mỗi người mang quân trang chạy 20 km cho tôi”
Lúc này Lộ Tu Triệt liền cảm thấy khổ tâm hết sức.
Ở, không đúng, sao huấn luyện viên lại nói... chờ các cậu trở về?
Không lẽ bọn họ chuẩn bị phải đi đâu sao?
Lẽ nào đúng như Nhạc Thính Phong nói, trong nửa tháng còn lại của kỳ huấn luyện, bọn họ sẽ phải đi chấp hành nhiệm vụ:
Hay nói cách khác là giờ bọn họ không phải mang quân trang để chạy việt dã nữa mà cứ chờ đến lúc về rồi làm không muộn...
Thế này... rốt cuộc là là tốt hay không tốt đây?
Lộ Tu Triệt nuốt nuốt nước bọt, lặng lẽ nhìn về phía Nhạc Thính Phong, cậu ta vẫn lạnh lùng như cũ không chút thay đổi, không nhìn ra chút cảm xúc khác lạ nào.
Lộ Tu Triệt cắn răng: “Báo cáo...”
“Nói”
“Huấn luyện viên, chúng ta sắp đi đầu vậy ạ?”
“Nói mấy lời vô nghĩ này làm gì, bảo cậu đi chỗ nào thì cậu đi chỗ ấy là được.”
Sau đó Lộ Tu Triệt liền ngậm miệng, sau nửa tháng tới căn cứ này nhận dạy dỗ, huấn luyện thì trước mấy tình huống thế này nhất định phải giữ mồm giữ miệng, không được nhiều lời, nếu không thì nhất định sẽ bị phạt nặng, bất kể vì lý do gì.
Hai ngày đầu tiên, Lộ Tu Triệt vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái, rõ ràng là bộ đội thì vẫn cần phải nói đạo lý chứ?
Nhạc Thính Phong khuyến cậu, khi ở trong quân đội thì không cần nói mấy chuyện đạo lý gì cả, nhưng Lộ Tu Triệt không nghe, dù sao thì bình thường cậu vẫn là một đại thiếu gia tính tình không tốt đẹp gì cho cam, làm gì có chuyện ai nói gì cậu cũng nghe chứ?
Nhưng không tới vài ngày, cậu đã ngộ ra rồi. Ở đây không có chuyện nói đạo lý gì cả, bọn họ được đưa đến đây để ăn hành, lời của huấn luyện viên là cao nhất, bọn họ chỉ có hai việc duy nhất là phục tùng và chấp hành.
Tiếp theo, huấn luyện viên để bọn họ đi nhận trang bị rồi sau đó chia cả đám thành bốn tiểu đội rồi tất cả lên xe. Còn chuyện đi đâu, làm gì thì tất cả đều không hề hay biết. Đương nhiên bọn họ cũng không phải hỏi nhiều vì có hỏi cũng không có ai trả lời.
Ba người Lâm Trầm, Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong được xếp chung vào một nhóm.
Trên đường đi, Lộ Tu Triệt cảm khái nói: “May mà chúng ta không bị tách nhau ra, nếu không thì không biết tớ sẽ sợ hãi thế nào?
Nhạc Thính Phong từ từ nhắm hai mắt, đường đi hơi xóc, ba người bọn họ cũng lắc lư theo nhịp xóc của xe, cậu nói: “Nhân lúc hiện giờ còn đang trên đường, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, ngủ thêm một giấc để dự trữ thể lực đi.”
Lộ Tu Triệt vội hỏi: “Có phải tiếp theo sẽ có chuyện gì không?”
Nhạc Thính Phong không thèm mở mắt: “Cậu nói xem, nếu đã bị đá lên xe đi thế này rồi thì cậu cho rằng tiếp theo sẽ có chuyện tốt chờ cậu làm chắc?”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Đúng đúng, nghỉ ngơi thôi.”
Đúng như lời Nhạc Thính Phong nói, bọn họ không biết đã bị đưa xa đến mức nào, chỉ biết sau khi mở mắt, xuống xe là được đưa lên trực thăng. Trực thăng bay rất lâu, cuối cùng bọn họ phải nhảy dù xuống.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, Lộ Tu Triệt nhìn xuống dưới thì chỉ muốn chửi một câu, cmn chứ...
Phía dưới là một hải đảo, xung quanh là biển rộng mờ mịt.
Người đi cùng chỉ nói một câu: “Đến rồi, xuống đi!”
“Chúng ta... cứ như vậy mà xuống sao?”
“Không thế thì sao?”
Lộ Tu Triệt nhịn không được bèn hỏi một câu: “Vậy tiếp viện của chúng tôi đâu?”
“Còn muốn có tiếp viện sao, mấy cậu nghĩ các cậu đến hải đảo này để nghỉ phép hả? Mau nhảy xuống đi! Nếu các cậu không xuống là tôi đạp xuống đấy!”