Chương 2391: Đến heo cũng không như vậy!
Nhạc Thính Phong nói: “Dù họ ở chỗ nào thì nhất định cũng vẫn ở trên hòn đảo này, tình cảnh trên đảo này cậu cũng thấy rồi đó, ở đây không hề có nước ngọt, bọn họ muốn có đồ ăn, nước uống thì chắc chắn
phải vận chuyển từ ngoài tới, huống hồ tớ không tin hòn đảo này có thể che giấu nhiều người đến vậy, mấy ngày nay cậu có thấy đội vận chuyển nào tới tiếp viện để tiếp tế không?”
Hai mắt Lâm Trầm sáng lên: “Ý cậu là, đồ tiếp tế của họ sắp tới sao?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Nếu như tớ đoán đúng thì chỉ trong hai ngày tới thôi.”
Bọn họ lên đảo đã bao nhiêu ngày như vậy rồi nhưng chưa từng nhìn thấy trực thăng hay thuyền vận chuyển đồ tiếp tế nào cả, có thể khẳng định những người đó sợ bị bọn họ phát hiện.
Nhưng hiện giờ bọn chúng đã hành động rồi, Nhạc Thính Phong cũng đã biết đến sự tồn tại của bọn chúng, vậy nên bọn chúng không cần tiếp tục che giấu nữa.
Bọn chúng bắt một lúc nhiều tù binh, với nhu cầu ăn uống kiểu ấy thì chắc chắn tốc độ tiêu thụ nhu yếu phẩm sẽ tăng rất nhanh.
Cho nên Nhạc Thính Phong mới đoán rằng đô tiếp tế cho bọn họ sẽ không đến muộn mà chỉ quanh mấy ngày nay thôi. Đến lúc đó, bọn họ chỉ cần tìm đến nơi những người đó lấy đồ tiếp tế thì không tin không tìm được người.
Hai người đi một lúc liền phát hiện dấu vết hành quân trong rừng, cây cỏ xung quanh đều bị đạp gãy. Nhạc Thính Phong chỉ vào nền cỏ bị dẫm trên mặt đất nói: “Thấy không, nhân số bọn họ chắc chắn không ít”
Lâm Trầm gật đầu: “Phương hướng chúng ta đang tìm là đúng rồi, chúng ta có cần tìm địa điểm để vận chuyển đồ tiếp tế kia nữa không?”
“Đương nhiên là phải tìm, nếu có thể tìm được trước thì đương nhiên là tốt nhất, tốt nhất là để bọn chúng nghĩ rằng nơi đó không có nguy hiểm, khi ấy chúng ta chỉ cần yên tâm ở ngoài ôm cây đợi thỏ”
“Nếu xác định được bọn họ không gặp nguy hiểm gì thì có cứu bọn họ không?”
“Cứu bọn họ làm gì, không nguy hiểm, có ăn có uống, không cần phải tiếp tục lao tâm khổ tứ tìm đồ ăn như chúng ta”
“Vậy chúng ta phải làm gì?”
Nhạc Thính Phong cười cười: “Ôm cây đợi thỏ thôi”
Lâm Trầm không hiểu suy nghĩ của Nhạc Thính Phong. Điều duy nhất mà Lâm Trầm có thể khẳng định chính là Nhạc Thính Phong chắc chắn đang nghĩ một ý tưởng không hay ho gì.
Hai người tìm kiếm trong rừng đến giữa trưa cũng không thấy thêm được gì. Nhạc Thính Phong dựa vào một thần cây to trong rừng, nói: “Dấu chân của bọn chúng biến mất ở khu vực này, tớ đoán đây là khu vực quanh chỗ ẩn náu, nếu không cẩn thận thì có lẽ bây giờ đang có rất nhiều cặp mắt đang dõi theo chúng ta đó”
Lâm Trầm cười nói: “Cậu đừng có dọa người như vậy?
Trong rừng vừa bí vừa nóng, trên mặt Nhạc Thính Phong đổ đầy mồ hôi, cằm còn bị côn trùng cắn sưng lên một vết to tướng: “Tớ không dọa cậu đâu, hiện giờ bọn chúng hắn là đang cười nhạo chúng ta là hai đứa ngu ngốc”
Lâm Trầm xua tay: “Tớ cũng không thể để người khác coi tớ là đồ ngốc được”
“Xem ra cậu có biện pháp gì hả?”
Lâm Trầm sờ mũi: “Biện pháp thì có đó, nhưng có chút hao tổn...”
“Nói tớ nghe một chút xem?”
Qua camera quan sát hai tên nhóc đang thảo luận, hai sĩ quan mặc đồ ngụy trang buồn bực hỏi nhau: “Này, hai tên nhóc kia định làm gì vậy?”
“Không biết, không phải là hai đứa nó muốn đào chúng ta lên đó chứ?”
Lúc hai người đang buồn bực thảo luận thì một binh sĩ đi tới, mặt anh ta đầy vẻ phẫn nộ: “Ôi mẹ ơi, sao tôi điên đầu với tên nhóc đáng ghét kia thế cơ chứ! Tên đó thế mà lại kêu đói bụng”
“Tên nhóc họ Lộ kia ấy hả?”
Binh sĩ mới vào gật đầu: “Không phải nó thì còn ai vào đây nữa? Còn cả những tên khác nữa chứ, đứa nào cũng đòi ăn, đây không phải là ngày một bữa đầu, chúng nó đòi ăn đến 8 lần đó, heo cũng không ăn nhiều như vậy đầu!”