Chương 2392: Phối hợp ăn ý
Sĩ quan đang giám sát hai cậu cười nói: “Bọn nhóc này vẫn là một đám choai choai, đang tuổi ăn tuổi lớn, cậu cứ cho chúng nó ăn đi, dù sao cũng giúp cơ thể chúng cường tráng hơn”
“Haizzz, đúng là đưa về một đám thổ phỉ mà, chúng nó sắp ăn rỗng toàn bộ lương thực của chúng ta rồi”
Anh lính kia vừa càu nhàu vừa lấy một thùng mì ăn liền và nước khoáng ra ngoài. Trong khi đó, đám Lộ Tu Triệt đang bị nhốt chung một chỗ đang thì thầm với nhau.
“Như thế có được không?”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Đương nhiên là được, nơi này cũng không lớn, cũng không thể có nhiều đồ ăn được, chúng ta lên đảo lâu như vậy rồi nhưng cũng chưa từng thấy ai vận chuyển đồ tiếp tế cho bọn họ cả, chắc hẳn bọn họ sợ bị chúng ta phát hiện, nhưng giờ bọn họ đã bắt được chúng ta rồi, không sợ bị lộ nữa. Tớ nghĩ đồ ăn của bọn họ cũng không nhiều đầu, chúng ta ăn giúp bọn họ nhiều một chút, nhanh chóng ăn sạch lương thực dự trữ, khi đó bọn họ nhất định sẽ phải gọi tiếp viên tới tiếp tế, đến lúc đó... Hai người Thính Phong và Lâm Trầm sẽ có thể tìm được nơi này.”
Quả nhiên là vô cùng ăn ý.
Nhạc Thính Phong muốn làm gì, Lộ Tu Triệt sẽ giúp cậu được như ý nguyện. Làm anh em tốt, cho dù không ở cạnh nhau thì vẫn có thể đồng tâm hiệp lực được.
Những người khác nghe vậy đểu gật đầu, Lộ Tu Triệt quả là lợi hại, sao bọn họ không nghĩ đến chuyện này chứ?
“Cậu nói đúng, chúng ta cần nhanh chóng hỗ trợ Thính Phong, Lâm Trầm, nhanh chóng ăn sạch lương thực dự trữ của bọn họ, có như vậy thì tiếp viện của bọn họ mới nhanh xuất hiện, chúng ta cũng càng nhanh được cứu...”
Hai ngày tiếp theo trôi qua.
Mấy tên choai choai bọn họ đều hận mỗi ngày không thể ăn đến tám bữa, nuôi mình thành heo luôn.
Đến khi nhìn thấy kho hàng hoàn toàn trống rỗng, mấy đồng chí quân nhân kia chỉ biết thở dài: “Nhanh báo tổng bộ tiếp viện đồ ăn, nước ngọt đến đây, mấy tên nhóc xấu xa này thật đáng giận mà...”
Bên ngoài, Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm vừa ăn cá nướng vừa nói chuyện phiếm. Hai ngày nay của hai cậu thật ra rất nhẹ nhàng, mấy người đó bắt người xong cũng không đi tìm bắt bọn họ, cũng không ra ngoài.
Nhạc Thính Phong nói với Lâm Trầm, có lẽ để bài lần này của bọn họ là phải tìm cách làm sao để cứu viện đồng đội bị bắt. Bằng không những người đó không thể nào án binh bất động như vậy được.
Lâm Trầm cũng đồng ý với phán đoán của Nhạc Thính Phong.
“Xem ra thì có lẽ ngày mai sẽ có người tiếp tế đồ ăn đến đây”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Kể cả không phải cũng không sao, tớ không tin tên Lộ Tu Triệt không gây rắc rối gì...”
Hai người nói xong liền đem cá vừa bắt được đi nướng. Thật ra, nếu không có mấy người kia “cản trở” thì Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm vẫn sẽ sống trong rừng thành thạo.
Ban đêm, khi Nhạc Thính Phong đang gác bỗng nghe thấy âm thanh của trực thăng, cậu vội quay sang đánh thức Lâm Trầm.
“Dậy nào... Chuẩn bị thu hoạch”
“Được...”
“Cứ tiến hành theo kế hoạch lúc trước chúng ta đã bàn bạc!”
Lâm Trầm gật đầu.
Đồ ăn và nước uống đều được thả xuống bằng dù, Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm đứng trên cây, chờ những người đang ẩn náu đi ra, rồi lại nhìn đổ đang được từ từ thả xuống.
Hai người nhìn nhau cười, lần này xem như biết chỗ trốn của họ rồi. Hai người sẽ nhận lúc đám người đó kiểm đồ, thừa dịp bọn họ không chú ý, nhanh chóng lẻn vào căn cứ ngầm của bọn họ.