Chương 1941: Sinh tồn trên sa mạc (19)
Thân phận của Uất Hoan tương đối đơn giản, cha mẹ mạnh khỏe, ông nội yêu thương, gia đình hòa thuận đủ đầy.
Nhưng Giản Ý lại tương đối thảm, cha cô ta là tên khốn nạn bồ bịch lăng nhăng, để tiểu tam lấn át vợ, khiến mẹ Giản Ý tức chết.
Giản Ý lang thang bên ngoài, hoàn toàn là do tiểu tam kia giở trò.
Quả nhiên là thân thế của nhân vật chính đều vô cùng trắc trở.
Chẹp chẹp...
Bỗng nhiên đi từ không có gì đến bây giờ cái gì cũng có, quá trình này thực sự khiến cô thấy có chút lo lắng.
Nhưng mà...
Tại sao phải nhốt ông ở đây hả?!
“Tiểu thư, cô không được ra ngoài.”
Sau khi Thời Sênh bị cản lại đến lần thứ n, liền dựng lông lên, “Tại sao lại không được ra ngoài? Các người muốn nhốt tôi lại đây làm gì?”
“... Tiểu thư, ông Uất đã dặn rồi, cô không được ra ngoài.” Tên bảo vệ chặn cô lại cũng rất bất đắc dĩ, họ cũng chỉ là người nhận tiền làm việc thôi.
Kiếm của ông đâu!
“Hoan Nhi.” Giọng nói già nua từ căn phòng bên cạnh vang lên, “Vào đây.”
Thời Sênh xách thiết kiếm đi qua trước mặt mấy tên bảo vệ. Cửa phòng đang mở, Thời Sênh đi thẳng vào bên trong.
Ngạc nhiên là Ảnh Tế cũng có mặt trong phòng.
Hắn đã thay một bộ vest màu đen, ưu nhã cầm một cốc trà uống, mí mắt rủ xuống, che đi biểu cảm trên gương mặt.
Ông cụ Uất mặc một bộ áo ngủ bằng tơ tằm, dường như vừa ngủ dậy đã gặp mặt Ảnh Tế ngay, bây giờ còn chưa kịp thay quần áo.
“Hoan Nhi, còn chưa xin lỗi Tiểu Tế sao?” Ông cụ Uất quát một tiếng, nhưng trong ngữ khí cũng không có mấy ý tứ trách cứ.
Ảnh Tế phối hợp đặt cốc trà xuống, dáng vẻ như đang đợi Thời Sênh xin lỗi.
Thời Sênh biết ông cụ Uất muốn cô xin lỗi cái gì, là chuyện bỏ trốn trước kia. Hôm qua khi quay về ông cụ Uất cũng đã nói qua với cô, muốn mời Ảnh Tế đến đây, trịnh trọng xin lỗi người ta.
Nhưng cô không ngờ ông cụ Uất lại hành động nhanh như vậy, hôm qua nói hôm nay đã mời đến đây rồi.
Thời Sênh đặt thiết kiếm sang một bên, như cười như không nhìn chằm chằm Ảnh Tế, “Ông nội, xin lỗi thì sao có thể biểu đạt được thành ý của cháu...”
Ông cụ Uất lập tức cảnh giác, “Cháu đừng có giở trò với ông, cháu mà còn dám làm loạn nữa, có tin ông đưa cháu về chỗ bố mẹ cháu không hả?”
Thời Sênh hào sảng khua tay, “Ông nội, cháu cảm thấy lấy thân báo đáp mới có thể bù đắp được những sai lầm trước đây của cháu.”
Ông cụ Uất bị câu nói này của Thời Sênh làm cho mơ hồ. Trước đây là ai đòi sống đòi chết cũng không làm, còn bày ra vở kịch bỏ trốn. Bây giờ lại đòi lấy thân báo đáp?
“Tiểu Tế, đứa trẻ này nghĩ sao nói vậy, cháu đừng chê cười. Chuyện lần trước là lỗi của nhà ông. Ông nội thay mặt nó xin lỗi cháu.” Ông cụ Uất vô cùng thành khẩn xin lỗi Ảnh Tế.
Ảnh Tế lễ phép đứng dậy, cúi đầu nói: “Ông Uất nặng lời rồi, xin lỗi thì không cần nữa, cũng không phải là chuyện gì to tát. Nhưng cô Uất vừa nói bằng lòng lấy thân báo đáp để bù đắp cho cháu, không biết có phải là thật hay không?”
Ông cụ Uất trừng mắt nhìn Thời Sênh, “Hoan Nhi, mau xin lỗi Tiểu Tế đi, chuyện này không được nói lung tung nữa.”
“Cháu không nói lung tung, cháu nói thật đấy.”
Ông cụ Uất trừng mắt.
Khó khăn lắm ông mới nói rõ ràng được với Ảnh Tế, một câu nói của cô đã liền khiến mọi chuyện rối rắm trở lại. Ông cụ Uất suýt nữa thì tức đến phun máu vào đứa cháu gái bất hiếu này.
“Ông cụ Uất, như vậy, thì hôn ước của chúng cháu không hủy bỏ nữa đâu.” Ảnh Tế nhìn Thời Sênh, “Ý cô Uất thế nào?”
“Tôi không có ý kiến.” Thời Sênh khua tay.
Ông cụ Uất: “...” Hả?
Trước đây là ai đã nổi trận lôi đình vì đứa cháu bất hiếu này của ông bỏ trốn không chịu kết hôn hả?
Lần này hai người họ cùng trở về, chẳng lẽ trên đường trở về đã xảy ra phản ứng gì với nhau rồi sao?
“Tiểu Tế... cháu suy nghĩ cho kỹ, nó chỉ nhất thời ham mê cái mới lạ mà thôi.” Ông cụ Uất khuyên Ảnh Tế. Chuyện trước đây nếu còn để xảy ra một lần nữa thì ông không còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa mất.
Thời Sênh: “...” Nói cháu gái nhà mình như vậy, chắc chắn không phải là ruột thịt rồi.
...
Bởi vì hai bên đương sự đều không đồng ý chuyện hủy bỏ hôn ước, ông cụ Uất còn có thể nói được gì nữa?
Ông hoàn toàn không thể hiểu nổi đám thanh niên bây giờ.
Để ngăn chặn chuyện lần trước xảy ra lần nữa, ông cụ Uất không nói hai lời liền đóng gói Thời Sênh tặng cho Ảnh Tế, khí thế đó dường như chỉ muốn Thời Sênh lập tức sinh ra một đứa con, xác định chắc chắn chuyện này sẽ không thay đổi nữa vậy.
Thời Sênh bị đuổi ra khỏi nhà: “...”
Rốt cuộc là ông đây đã tạo nghiệt gì thế này.
Ảnh Tế cúi đầu xuống, khóe miệng hơi cong lên, nhưng khi ngẩng đầu lên đã khôi phục lại gương mặt lạnh lùng.
“Anh cười cái gì?” Thời Sênh ném hành lý cho hắn.
Ảnh Tế đưa hành lý cho người phía sau, “Cô Uất nhìn thấy tôi cười lúc nào nhỉ?”
“Vừa xong.”
“Có chứng cứ không?”
Thời Sênh giơ tay lên véo má hắn, kéo ra một nụ cười, “Bây giờ có rồi đấy thôi.”
Ánh mắt Ảnh Tế trầm xuống nắm lấy cổ tay cô. Hắn dùng sức siết chặt, “Cô Uất, không được tôi cho phép, mong cô đừng có động chân động tay.”
Thời Sênh rụt cổ tay về, hừ lạnh một tiếng, “Anh khảm kim cương hay sao mà không cho người khác chạm vào.”
Ảnh Tế từ chối cho ý kiến, lên chiếc xe bên cạnh.
...
Nơi Ảnh Tế ở nằm ở vị trí sát rìa căn cứ Vinh Quang. Cuộc sống dưới lòng đất thực tế thì cũng không khác gì so với sống trên mặt đất. Đường cái thông suốt bốn phía nối các khu vực lại với nhau, nhưng những khu vực nhỏ cũng chỉ có thể dùng đường đi bộ.
Khu Ảnh Tế ở cao cấp hơn những chỗ khác, ánh sáng và mức độ phủ xanh gần như không khác gì so với bên ngoài.
Ảnh Sinh đang tưới nước trong vườn hoa, thấy Ảnh Tế về, lập tức ném vòi phun nước trong tay, lật đật chạy tới, “Ảnh Tế, anh về rồi... sao anh lại đưa cô ta về đây?”
“Sắp xếp một căn phòng cho cô ta.” Ảnh Tế dặn dò Ảnh Sinh, “Sau này cô ta sẽ sống ở đây.”
“Hả?” Ảnh Sinh ngạc nhiên.
Ảnh Tế dặn dò xong liền đi thẳng vào phòng, để lại Thời Sênh và Ảnh Sinh đang mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.
Khí tức trên người Ảnh Sinh rất nhạt. Đặc biệt là khi Ảnh Tế có mặt, cô gần như không cảm nhận được.
“Sao cô lại phiền phức vậy hả?” Ảnh Sinh phẫn nộ hừ lạnh, “Đã nói với cô là Ảnh Tế không thích cô rồi cơ mà. Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng là cô sống ở đây thì được ngắm nhìn Ảnh Tế nhiều hơn. Anh ấy sẽ không thích cô đâu.”
Thời Sênh: “...” Cô lại trầm luân đến mức phải đi tranh sủng với Phượng Từ thế này hay sao?
Có độc!
Ngoài miệng Ảnh Sinh nói không hoan nghênh Thời Sênh, nhưng khi chuẩn bị phòng cho cô vẫn cực kỳ chu đáo.
Nơi Ảnh Tế ở gần như cấm người ngoài đi vào. Ở đây trừ Ảnh Sinh thì không có những sinh vật sống khác. Mọi việc trong nhà đều do một tay Ảnh Sinh lo liệu, quả thực là ở đâu cũng có người lo.
Đa số thời gian Ảnh Tế đều ở trong phòng, một ngày hai mươi tư giờ đều không nhìn thấy người.
“Ảnh Tế ghét nhất có người làm phiền anh ấy lúc anh ấy làm việc. Tốt nhất cô đừng có qua đó.” Ảnh Sinh lầu bầu nói: “Chi bằng cô thử ăn bánh điểm tâm tôi mới làm xem sao đi.”
Thời Sênh nhìn các loại hộp bày trước mặt, miệng đã thấy ngấy vô cùng, “Cậu không thể làm cái khác được à?”
Toàn là bánh ngọt à!!
Ăn một lần thì còn được, ngày nào cũng ăn, ngày nào cũng ăn, cô sẽ bị ăn đến thành thiểu năng luôn đấy.
“Nhưng Ảnh Tế không thích ăn cái khác.” Ảnh Sinh nhíu mày, “Ảnh Tế thích ăn cái gì thì tôi làm cái đó. Tôi không thể làm thứ anh ấy không thích ăn được.”
Nói đến vế sau, đáy mắt Ảnh Sinh hiện lại sự sợ hãi, tuy chỉ thoáng qua chốc lát nhưng vẫn bị Thời Sênh nắm bắt được.