Chương 1942: Sinh tồn trên sa mạc (20)
“Cô Uất, có thể giúp tôi một việc được không?”
Ảnh Tế không biết đã xuất hiện ở cửa nhà ăn từ lúc nào, vẻ mặt lãnh đạm gọi cô.
Ảnh Sinh đứng một bên, cúi đầu xuống thấp, giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì.
Thời Sênh nghiêng đầu, “Anh không ăn à?”
Ảnh Tế liếc nhìn cô, chần chừ giây lát rồi đi vào phòng ăn. Ảnh Sinh lập tức chuẩn bị bánh điểm tâm đặt lên.
Ảnh Tế dường như đang vội, ăn rất nhanh rồi đứng dậy, “Đi theo tôi, Ảnh Sinh nghỉ ngơi đi, anh không gọi em thì em đừng có ra ngoài.”
“Vâng...”
Ảnh Sinh đứng trong phòng ăn nhìn Thời Sênh và Ảnh Tế rời đi. Hắn hít hít mũi, thu dọn sạch sẽ đồ ăn trên bàn, tâm trạng không thoải mái lắm trở về phòng.
...
Thời Sênh bị đưa đến một căn phòng, ở đây bày các loại nguyên vật liệu, nhìn có vẻ như vô cùng tân tiến.
Trên tường có một chiếc gương lớn, soi được toàn bộ căn phòng.
“Ngồi.” Ảnh Tế chỉ vào chiếc ghế trông có vẻ không được bình thường lắm, bảo Thời Sênh ngồi xuống.
Thời Sênh nuốt nước bọt, “Anh muốn làm gì?”
Trước đây cố nín nhịn không bộc phát, kết quả lại ở đây đợi cô sao?
Cứ thấy người này nhìn có vẻ không giống như người dễ nói chuyện, sao lại đồng ý như vậy được, không ngờ phía sau còn cố giấu đại chiêu thế này!!
Trong tay Ảnh Tế cầm một con dao không biết là để làm gì, “Bây giờ biết sợ rồi à?”
“Buồn cười!” Thời Sênh chỉnh lại thần sắc, “Tôi chưa sợ ai bao giờ, chẳng lẽ lại sợ anh?”
Cô chỉ bị giật mình thôi được chưa nào?
Ảnh Tế vô vị đặt con dao xuống, cầm một chiếc mũ bảo hộ ở bên cạnh lên, “Tôi nghe nói mức độ ăn ý giữa cô và hệ thống cực kỳ cao, giúp tôi thí nghiệm một chút.”
Thời Sênh: “...”
Chỉ là vì cái này à?!
Mẹ kiếp!!
Ông đây không đoán đúng mở đầu, ngay cả đoạn kết cũng đoán trật lất luôn.
Thời Sênh đón lấy chiếc mũ bảo hộ, “Đây là thứ đồ chơi gì?”
Ảnh Tế kéo chiếc ghế ra ngồi xuống, “Cô biết lực tinh thần không? Loại sức mạnh này có thể gọi là niệm lực...”
“Tôi biết, thứ đồ chơi này có tác dụng gì chứ?” Thời Sênh ngắt lời Ảnh Tế.
Đáy mắt Ảnh Tế lướt qua một tia nghi hoặc, hàng loạt lời thoại hắn đã chuẩn bị sẵn đều không cần dùng đến.
Hắn đã từng nói cho những người khác lý luận về lực tinh thần, nhưng không một ai tin, đều cảm thấy hắn bịa đặt.
Ảnh Tế đè nén tâm trạng đang dâng lên cuồn cuộn của mình lại, nói: “Tinh cầu này đã không còn thích hợp để con người sinh tồn nữa, tài nguyên đã bị cạn kiệt. Nếu chúng ta còn tiếp tục ở lại đây thì sớm muộn gì cũng sẽ chết, chúng ta phải rời khỏi thế giới này, đi tìm tinh cầu thích hợp để con người sinh tồn.”
Suy nghĩ của Ảnh Tế đã vượt qua thực tại rất nhiều, chẳng trách không ai muốn tin tưởng hắn.
“Họ nói mức độ ăn ý giữa cô và hệ thống rất cao. Tôi nghi ngờ cô sử dụng lực tinh thần, cho nên bây giờ tôi cần phải nghiệm chứng.” Ngữ khí Ảnh Tế đã tốt hơn nhiều, “Sẽ không có gì nguy hiểm đâu.”
Thời Sênh ném mũ bảo hộ ra, “Không cần thí nghiệm nữa, đúng là lực tinh thần có tồn tại. Tôi có thể nói cho anh biết làm thế nào để tu luyện lực tinh thần, thậm chí có thể giúp anh rời khỏi tinh cầu này. Nhưng... anh phải trả lời một câu hỏi của tôi.”
Đoạn đầu nghe còn có vẻ đáng tin, nhưng đoạn sau nghe có vẻ không đúng lắm.
Ảnh Tế nhíu mày, “Câu hỏi gì?”
“Ảnh Sinh và anh có quan hệ gì?”
Ảnh Tế tưởng rằng cô sẽ hỏi câu hỏi gì trâu bò lắm, ai ngờ cô lại chỉ hỏi một câu hỏi này.
“Chỉ vấn đề này thôi sao?” Ảnh Tế thấy không chắc chắn lắm.
“Ừm.”
Ảnh Tế trầm ngâm giây lát, “Ảnh Sinh là bản sao của tôi. Vốn dĩ là cậu ta sẽ hành động theo trình tự code mà tôi viết ra, nhưng không hiểu tại sao cậu ta lại tự có ý thức.”
Đệt, dùng cách nói huyền huyễn, trong cơ thể của Ảnh Sinh có linh hồn của hắn, đương nhiên là sẽ tự chủ về ý thức.
Thật là không thể ngờ được.
Cơ thể của Ảnh Sinh được tạo thành từ chất liệu đặc thù do hắn phát hiện ra, có thể che đậy võng mạc của con người, dùng cách nói của Ảnh Tế tức là, giống như một loại phóng xạ, nhưng sẽ không có tác dụng phụ gì mà thôi.
Nếu không phải là Ảnh Sinh tự nguyện, thì không ai có thể nhìn thấy cậu ta được. Đương nhiên có người nhìn thấy cũng sẽ chỉ cho rằng đó là Ảnh Tế, không nghĩ ngợi gì nhiều.
Hoặc có lẽ bởi vì bản thân Thời Sênh có lực tinh thần rất mạnh, cho nên phóng xạ đó không có tác dụng đối với cô, cho nên cô mới trực tiếp nhìn thấy được Ảnh Sinh.
Cho nên bây giờ phải làm thế nào?
Nếu giết Ảnh Sinh trước, thì phần thiếu trong cơ thể Ảnh Tế liệu có quay trở lại cơ thể hắn không?
“Từ lần đầu gặp mặt cô đã hỏi tôi vấn đề này, có phải cô rất để ý đến cậu ta không?”
Khi Ảnh Tế hỏi câu hỏi này, bản thân hắn cũng không phát hiện ra giọng nói của hắn còn mang theo một luồng sát khí.
Ban đầu hắn phát hiện ra Ảnh Sinh tự chủ về ý thức đã muốn tiêu diệt cậu ta. Nhưng đến lúc gần ra tay lại chần chừ, cuối cùng đành phải giữ cậu ta ở lại bên mình, coi như là một người máy thông minh để sai khiến.
“...” Câu hỏi này thực sự không dễ trả lời, đều là một người, trên thế giới này liệu có câu hỏi lựa chọn nào như thế không?
Ảnh Tế liếc nhìn cô, cúi đầu xuống sắp xếp linh kiện trên mặt bàn, “Cô ra ngoài đi.”
“Ảnh Tế...”
“Ra ngoài.”
Thời Sênh cũng cảm thấy mình cần suy nghĩ lại cho kỹ càng, nên không nói tiếp nữa, đứng dậy rời phòng.
...
Thời Sênh vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Ảnh Sinh ôm đầu gối ngồi xổm ở góc tường, trên người quanh quẩn một luồng khí áp kỳ lạ.
“Có phải là anh ấy không cần tôi nữa không?” Đôi mắt Ảnh Sinh tràn đầy sương mù, hai chữ buồn bã hiện rõ lên trên mặt.
Nếu Ảnh Tế không cần cậu nữa, thì cậu không còn ý nghĩa để tồn tại tiếp nữa rồi, thì sẽ bị hủy diệt.
Thời Sênh: “...”
Ông không làm nữa!!
Thời Sênh tức giận đùng đùng đi qua người Ảnh Sinh rời đi, câu hỏi lựa chọn này chính là khảo hạch lần này đúng không? Lừa bố à?
“Cô đi nhanh như vậy làm gì chứ, không thể nghe tôi nói một lát được sao?” Ảnh Sinh đuổi theo Thời Sênh, chủ đề bỗng nhiên thay đổi ba trăm sáu mươi độ, “Cô có đói không?”
Thời Sênh loạng choạng. Con hàng này chắc chắn là chỉ được kế thừa một chút trí tuệ của Ảnh Tế, sao lại ngu thế không biết.
“Vừa rồi Ảnh Tế nói tôi có thể làm những thứ khác cho cô.” Ảnh Sinh nói tiếp: “Cô có muốn ăn không?”
“Không ăn.”
Bây giờ cô chỉ muốn chém người để bình tĩnh lại, ăn cái gì mà ăn!
...
Mấy ngày sau đó Ảnh Tế vẫn ở lì trong căn phòng đó suốt. Ảnh Sinh thường xuyên lượn lờ trước mặt Thời Sênh, đa sầu đa cảm như một cô gái, nhưng tâm trạng đến nhanh đi cũng nhanh.
Thời Sênh không để tâm đến hắn, hắn cũng có thể một mình nói luyên thuyên không ngớt được.
Thời gian trôi đi, Ảnh Sinh đã quên mất chuyện Thời Sênh đến là để cướp Ảnh Tế của hắn.
“Tiểu Hoan, tặng cô này.” Ảnh Sinh đặt bông hoa vừa hái cười he he đưa cho Thời Sênh.
Bên cạnh đột nhiên có thêm một bàn tay đón lấy bông hoa, “Hoa trong vườn của anh không phải là để cho em hái chơi.”
Ảnh Sinh nhệch miệng đi, “Hoa trong vườn hoa đều là em trồng cả.”
Ảnh Tế híp mắt lại, bàn tay cầm bông hoa dùng sức siết chặt. Đóa hoa bị bẻ gãy đôi, cái gai sắc nhọn bên trên đâm vào trong tay hắn, máu tươi nhuộm đỏ bông hoa.
Thời Sênh kinh hãi, vội vàng giơ tay ra kéo bông hoa ra khỏi tay hắn, “Anh làm gì vậy?”
Trong lòng Ảnh Tế có thứ cảm giác kỳ lạ không nói được thành lời. Hắn tưởng rằng Thời Sênh lo lắng vì hắn bẻ gãy cành hoa, cho rằng hắn ức hiếp Ảnh Sinh, nên trong lòng không khỏi cười lạnh, thế nhưng đã nhanh chóng kìm lại nụ cười lạnh đó lại. Thời Sênh đang cẩn thận rút những cái gai đâm vào bàn tay hắn ra ngoài.
Ảnh Tế như ngừng thở, hắn kéo Thời Sênh, đưa cô đi ra ngoài.
Ảnh Sinh đứng trong vườn hoa, ánh mắt mơ màng nhìn Ảnh Tế và Thời Sênh rời đi, hai tay chầm chậm buông xuống.