Chương 990: Hệ thống sủng phi (23)
Nghĩ thông rồi, trong lòng Chu quý nhân nhẹ nhõm hơn hẳn, hệ thống chỉ là một hệ thống được lập bởi những dữ liệu, có lúc không tránh khỏi việc sai sót.
Ở chốn hậu cung này khiêm tốn không thể tránh khỏi được hiểm ác, thay vì khiêm tốn tham sống sợ chết, chi bằng cứ đường hoàng mà sống, đố kỵ với những nữ nhân khác làm gì.
Giang sơn này, hậu cung này đều là của Triệu Húc, có chuyện gì mà Triệu Húc không giải quyết được.
Chu quý nhân nhìn Triệu Húc với ánh mắt tình tứ, trong ánh mắt có chút đưa tình, khiến cho người ta nhìn thấy mê đắm lòng người.
“Hoàng thượng, thần thiếp thêu cho người một túi hương, trong túi hương có đựng hoa cỏ có tác dụng điều hòa khí huyết.” Chu quý nhân đứng lên, đến bàn trang điểm của mình lấy ra một chiếc túi.
“Ồ…” Triệu Húc nhận chiếc túi thơm, bên trên có thêu những cành trúc trông rất sống động, thanh tao nho nhã, bên cạnh còn thêu hai câu thơ: “Thâm lâm nhân bất tri, minh nguyệt lai tương chiếu”.
Triệu Húc đọc hai câu thơ này, hơi cau mày: “minh nguyệt lai tương chiếu.”
“Ái phi, ý của nàng là trẫm đang bỏ quên nàng ư?” Triệu Húc hỏi.
“Tần thiếp không có ý này, tần thiếp chỉ muốn Hoàng thượng biết rằng, trong lòng thần thiếp lúc nào cũng hướng về Hoàng thượng, mong nhớ Hoàng thượng.” Chu quý nhân nhìn Triệu Húc với ánh mắt thâm tình.
“Trẫm nhận.” Triệu Húc treo túi hương vào thắt lưng, khiến cho Chu quý nhân cười càng rạng rỡ hơn.
“Trẫm đi trước đây, tối nay trẫm sẽ đến thăm nàng.” Triệu Húc đưa tay ra xoa mặt của Chu quý nhân, cười một cách sảng khoái rồi bước đi.
Triệu Húc vừa đi, Chu quý nhân thở dài một cái, nói với cung nữ: “Mau thu dọn đồ đạc trên bàn đi.”
Cung nữ có phần kinh ngạc hỏi: “Quý nhân, người vẫn chưa dùng bữa sáng?”
“Ta không muốn ăn, bỏ đi.” Chu quý nhân vẫy vẫy tay.
Biểu cảm của cung nữ có phần khó hiểu, vừa thu dọn bát đũa trên bàn vừa nhìn Chu quý nhân, nữ nhân này thật sự là yêu tinh ư? Sao không thấy cô ta ăn gì, có ăn cũng ăn rất ít.
Sau đó trong hậu cung lại đồn đại Chu quý nhân là yêu tinh, không cần ăn cơm, có ăn cũng ăn rất ít, yêu tinh có thể tu luyện, hoàn toàn không cần ăn cơm.
Ninh Thư: …
Ninh Thư không nhịn được cười, xem ra xung quanh Chu quý nhân có không ít thám tử.
Triệu Húc chỉ đến thăm mỗi cung của cô ta, những người khác đều bị Hoàng thượng lạnh nhạt, nữ nhân trong hậu cung đã lập một liên minh, đối phó với Chu quý nhân trước, những chuyện còn lại sau này tính tiếp.
Những lời đồn đại về Chu quý nhân càng ngày càng lan rộng hơn, đó là kết quả công sức của rất nhiều người hợp thành.
Ninh Thư thân là Hoàng hậu nhìn thấy các phi tần kết bè kết cánh, hòa thuận đối phó với một người, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
Tin đồn vừa truyền ra ngoài, Ninh Thư liền ra tay trấn áp.
Triệu Húc hai ngày liền đều đến Ngọc Quỳnh uyển, những nữ nhân khác trong hậu cung tức tối đến mức vặn hỏng vài chiếc khăn rồi.
Căn răng nghiến lợi.
Ninh Thư lại vô cùng khoan dung độ lượng, cho phép Chu quý nhân không cần đến thỉnh an.
Không ít phi tần khóc lóc kể lể với người nhà, kể rằng Hoàng thượng chỉ sủng ái một mình Quý nhân.
Lúc lên triều, có không ít đại thần dâng tấu lên Triệu Húc đòi lại công bằng.
Sắc mặt Triệu Húc rất khó coi, nói thẳng đây là việc riêng của trẫm, còn chưa đến lượt các ngươi bẩm tấu.
Lâm thượng thư, không phải ngươi cũng sủng ái Tứ di nương của ngươi hay sao? Ngươi cũng rất ít khi đến chính thất.
Tống thị lang, hậu trạch của ngươi do một tay tiểu thiếp của ngươi quản lý, hành động này của ngươi là sủng thiếp diệt phi đó sao?
Kinh triệu doãn, nghe nói hiện tại ngươi đang say mê một nữ nhân, đêm không về nhà, đến quan phục đều chuyển tới thanh lâu rồi, sáng sớm có người thấy ngươi bước ra từ Cao thanh lâu.
Triệu Húc tiết lộ rất nhiều chuyện riêng tư của các đại thần: “Bản thân còn chưa lo liệu được cho mình, còn quản trẫm hay sao?”
Các đại thần đều cúi đầu.
“Chuyện gia thất của Hoàng thượng cũng là chuyện quốc gia đại sự, Hoàng thượng nhất định phải nghe lời khuyên can của chúng thần, sớm ngày sinh long tử.” Phụ thân của Hoàng hậu Phó Uyển Tuệ cúi đầu nói.
Triệu Húc hừ một tiếng lạnh lùng, sắc mặt vô cùng khó coi, bãi triều liền mau chóng đến Trường Thu cung, trách móc Ninh Thư: “Hậu cung không được can dự triều chính, chuyện Hoàng hậu nên làm là quản lý hậu cung, không được để cho các phi tần kể lể cùng gia tộc.”
“Hôm nay thượng triều, các đại thần liên tục dâng sớ bức ép trẫm, muốn trẫm phải công bằng với mọi người, trẫm thân là hoàng đế, vậy mà trẫm sủng ái nữ nhân của mình cũng bị các ngươi quản.” Gương mặt Triệu Húc lạnh lùng, đôi mắt díu lại nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư: …
Ninh Thư cảm thấy bản thân thật sự khổ quá, cứ có chuyện gì, Hoàng thượng liền lập tức đến quát mắng cô.
“Là lỗi của thần thiếp, thần thiếp nhất định sẽ quản lý tốt các phi tần trong hậu cung.” Ninh Thư cúi mình hành lễ: “Hoàng thượng sủng ái Chu quý nhân, thần thiếp không hề nói nửa lời, nhưng Hoàng thượng nhất định phải giữ gìn sức khỏe, gần đây ngày nào Hoàng thượng cũng đến Ngọc Quỳnh uyển, thần thiếp lo lắng sức khỏe của Hoàng thượng, gần đây sắc mặt của Hoàng thượng có chút không được tốt, thần thiếp vô cùng lo lắng.”
Khốn kiếp, ngày nào cũng phải nhìn thấy gương mặt đa nghi lại khó coi này của Triệu Húc, Ninh Thư thật sự hy vọng hắn ta nhanh chóng bị chó tha đi.
“Sắc mặt không tốt?” Triệu Húc không nhịn được sờ lên mặt mình: “Thần sắc thật sự không tốt ư?”
“Hoàng thượng, đúng là thần sắc Hoàng thượng có chút không được tốt, quầng thâm dưới mắt cũng đậm hơn.” Ninh Thư gật đầu nói.
Con ngươi của Triệu Húc đảo đi đảo lại, trước mặt Chu quý nhân có cảm giác ham muốn dục vọng, vô cùng sảng khoái, cảm giác này không giống với cảm giác khi hắn ở bên cạnh những nữ nhân khác.
“Thần thiếp không hề cho rằng Chu quý nhân là hồ ly tinh hay yêu tinh chuyên hút sinh khí nam nhân, nhưng Hoàng thượng nhất định phải giữ gìn long thể.” Ninh Thư nói với Triệu Húc.
Triệu Húc suy tư một hồi rồi gật đầu: “Tử Đồng nói đúng.”
Ngoài miệng thì nói là đúng, nhưng trong lòng nghĩ gì thì ai mà biết được?
Triệu Húc chưa bao giờ nói ra tiếng lòng mình với nữ nhân trong hậu cung.
Cứ nhìn xem, buổi sáng còn nói là phải chú ý sức khỏe, nhưng buổi tối Triệu Húc lại đến Ngọc Quỳnh uyển.
Trong lòng Ninh Thư thầm cầu nguyện cho Triệu Húc không tinh tẫn nhân vong, nhưng Triệu Húc đang chơi sướng, những nữ nhân trong hậu cung cũng biến thành lục bình không có rễ, bao gồm cả Hoàng hậu.
Cây đại thụ đã đổ rồi, những con thỏ trèo lên cây chờ đợi thì làm sao mà sống được?
Bi thảm!
Xem ra phải đẩy nhanh tiến trình thôi, Ninh Thư không muốn tay mình dính bùn, cô ta vẫn muốn làm một Hoàng hậu thanh tao không vướng tin đồn.
Ninh Thư không hiểu nổi, tất cả mọi người đều nhìn thấy sức khỏe của Chu quý nhân rất yếu, hành động của cô ta trước mặt mọi người ai cũng đều trông thấy, mọi người cũng đâu phải kẻ ngốc? Triệu Húc cũng chỉ là người thường, tại sao lại không nhìn ra?
Hậu cung đều truyền tin đồn Chu quý nhân là yêu tinh, nhưng một mình Triệu Húc lại cứ đi tìm yêu tinh để ấy ấy.
Dũng khí của Triệu Húc cũng khiến Ninh Thư phải bái phục.
Đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không sủng ái Chu quý nhân này đâu.
Có điều, thái độ của Triệu Húc lại khiến cho Ninh Thư cảm thấy như không vào hang cọp sao bắt được cọp.
Có thể dễ dàng nhẫn nhịn Chu quý nhân như vậy, nhất định hắn đang nghi ngờ trên người Chu quý nhân có giấu thứ gì đó?
Hắn muốn có hệ thống sủng phi ư?
Thôi mặc kệ, dù sao cũng phải làm gì đó, chỉ sợ Triệu Húc vì đam mê tửu sắc mà mờ mắt.
“Nương nương…” Thu Linh gọi Ninh Thư đang ngủ trên giường, Ninh Thư mở mắt: “Có chuyện gì vậy?”
“Phía Ngọc Quỳnh uyển đã xảy ra chuyện.” Thu Linh nói.
“Bây giờ là canh mấy?” Ninh Thư vén chăn lên, bước từ trên giường xuống.
“Giờ Tý.”
Đáng ghét, mới nửa đêm canh ba, phía Ngọc Quỳnh uyển còn xảy ra chuyện, nửa đêm không đi ngủ còn làm cái chuyện gì nữa hả mấy người.