Chương 991: Hệ thống sủng phi (24)
Thu Linh giúp Ninh Thư rửa mặt, chải đầu rồi hai người liền đi tới Ngọc Quỳnh uyển.
"Chuyện này là thế nào?" Trên đường tới Ngọc Quỳnh uyển, Ninh Thư nhịn không được liền quay sang hỏi Thu Linh.
"Cụ thể là gì thì nô tì cũng không rõ lắm, nghe cung nữ tới báo nói thì là do Chu quý nhân mạo phạm đến Hoàng thượng." Thu Linh đi bên cạnh nói.
Ninh Thư nhịn không được liếc mắt một cái, dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của thời cổ đại thì đáng lẽ giờ này nên ngủ được một giấc rồi mới phải. Thế nhưng giờ này vẫn còn náo loạn như vậy, chắc không phải hai người họ vẫn luôn ấy ấy ấy cho tới tận bây giờ chứ? Vậy thì cũng quá liều đi a.
Ninh Thư chỉ còn biết cố gắng kéo chặt vạt áo vào người tiếp tục đi thôi. Đến cung Ánh Nguyệt, Trang phi đang đứng ở ngoài cửa của Ngọc Quỳnh uyển khi nhìn thấy Ninh Thư thì liền vội vàng hành lễ: "Nương nương..."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Ninh Thư hỏi.
Trang phi lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt nói: "Nô tì cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó thì bên này liền náo loạn cả lên." Trang phi vốn ở bên cạnh nên khi nghe được động tĩnh bên này thì liền lập tức chạy luôn sang đây.
Trong phòng lúc này liền truyền đến tiếng gầm gừ của Triệu Húc: "Chu quý nhân, ngươi lại dám mưu hại trẫm?"
"Không phải, Hoàng thượng, thần thiếp thực sự oan uổng mà, thần thiếp chưa bao giờ có ý nghĩ muốn mưu hại Hoàng thượng cả." Chu quý nhân khóc lóc kêu oan.
Ninh Thư híp mắt lại, đi vào bên trong Ngọc Quỳnh uyển, Trang phi thấy vậy liền vội vàng đi theo sau lưng Ninh Thư tiến vào trong.
Ninh Thư vừa bước vào phòng nhìn thấy Triệu Húc thì chỉ mặc một chiếc áo lót bên trong còn Chu quý nhân thì khoác một chiếc áo trong, đầu tóc bù xù quỳ dưới mặt đất. Hiện tại đã qua Trung thu rồi, tuy rằng không khí cuối thu rất dễ chịu nhưng ban đêm thì liền có chút se lạnh, nên lúc này Chu quý nhân đang quỳ dưới đất, thân thể cũng khẽ run lên.
"Nô tì thỉnh an Hoàng thượng." Ninh Thư hành lễ với Triệu Húc rồi quay lại nhìn Chu quý nhân hỏi: "Đây là có chuyện gì vậy?"
Triệu Húc cười lạnh một tiếng chỉ về một cái hầu bao nằm ở dưới đất, cái túi hương này đã bị phá ra, lộ ra một ít loại hoa cỏ ở bên trong.
"Mấy loại hoa cỏ bên trong này đã bị ngâm qua nhựa Độc Tất Đằng." Ánh mắt sắc bén của Triệu Húc nhìn chằm chằm vào Chu quý nhân.
Chu quý nhân vẫn cố gắng liều mạng lắc đầu, vội vàng giải thích: "Thần thiếp không hạ độc, thần thiếp cũng không biết cái gì là Độc Tất Đằng hết. Hoàng thượng, người nhất định phải tin thần thiếp, thần thiếp bị oan, là bị người khác hãm hại."
Ninh Thư nhìn thoáng qua túi hương dưới đất, Độc Tất Đằng này Ninh Thư có biết, đó là một loại cây ba lá, con người một khi đã trực tiếp hoặc gián tiếp tiếp xúc với nhựa của nó thì sẽ gây ra dị ứng và mẩn ngứa.
"Hoàng thượng, người không sao chứ?" Ninh Thư hỏi Triệu Húc.
Triệu Húc cười lạnh một tiếng: "Trẫm bảo sao hôm nay thân thể không thoải mái, hóa ra là họa từ cái túi thơm mà ngươi đưa cho trẫm."
Ninh Thư cảm thấy hơi nghi ngờ, như thế nào mà nửa đêm lại phát hiện ra cái túi thơm này có vấn đề chứ? Hơn nửa đêm không ngủ liền lấy cái túi thơm này ra nghịch sao?
Ninh Thư lẳng lặng đứng ở một bên, yên lặng quan sát mọi chuyện, chuyện này có vẻ như có gì đó không đúng lắm.
"Hoàng thượng, người có muốn truyền thái y tới kiểm tra không?" Ninh Thư hỏi: "Hoàng thượng làm sao biết được đồ trong túi thơm này đã được ngâm qua nhựa Độc Tất Đằng vậy?"
"Khi còn bé trẫm đã từng tiếp xúc qua loại cây này, làn da cũng vì vậy mà bị thối rữa suốt một thời gian dài, nên ấn tượng của trẫm đối với mùi hương của loài cây này tương đối sâu sắc." Triệu Húc nói.
Ninh Thư: →_→
Đến nửa đêm mới phát hiện, chẳng lẽ trước đó vẫn cứ ấy ấy ấy?
Sắc mặt Chu quý nhân trắng bệch, vừa mờ mịt vừa vô lực: "Hoàng thượng, người phải tin tưởng thần thiếp, chuyện này không phải là do thần thiếp làm mà."
Chu quý nhân định quỳ tiến về phía Triệu Húc thì Triệu Húc đã lập tức nói: "Không được tới gần trẫm."
Thân hình Chu quý nhân cứng đờ, nước mắt không ngừng rơi ra, cảm giác như hai viên trân châu đen trong mắt sắp rơi luôn ra vậy, giọng khẩn cầu nói: "Hoàng thượng, xin người tin tưởng thần thiếp, thần thiếp yêu người còn không hết thì làm sao nỡ tổn thương người cơ chứ. Hơn nữa nếu làm hại người thì có lợi gì cho thần thiếp chứ."
"Cái này không hợp lí đâu, Hoàng thượng." Chu quý nhân toàn thân lạnh buốt, hướng về phía Triệu Húc dập đầu không ngừng.
"Không hợp lí? Trẫm còn muốn biết xem tại sao ngươi lại muốn hại trẫm, tiếp cận bên người trẫm vì mục đích gì, hay phải nói là ngươi cùng với vũ nữ kia là cùng một phe?" Âm thanh của Triệu Húc lạnh lùng dị thường: "Trẫm muốn biết sao ngươi lại muốn hại trẫm. Vì cái gì chứ, trẫm đối xử với ngươi không tốt sao?"
Chu quý nhân sửng sốt nhìn Triệu Húc: "Vũ nữ gì? Thần thiếp không có quan hệ gì với những thích khách kia cả."
"Hệ thống, hệ thống, ta nên làm gì bây giờ nha, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?" Trong lòng Chu quý nhân âm thầm cầu khẩn hỏi hệ thống sủng phi.
Cô ta cái gì cũng không biết cứ như vậy bị đem ra định tội hành thích vua. Nếu như cái tội danh này được định rồi vậy thì cô ta còn làm được cái gì mà sủng phi hậu cung chứ. Là ai, rốt cuộc là ai đã hại cô ta chứ?
Túi hương kia đúng là do cô ta tự mình làm, nhưng căn bản là không có ngâm qua nhựa Độc Tất Đằng gì cả. Cô ta là tự mình đem hoa cỏ nhét vào túi thơm, nếu như có chuyện đó xảy ra thì khi cô ta trực tiếp tiếp xúc với hoa cỏ như vậy sao không có vấn đề gì chứ? Nhất định là túi thơm của Hoàng thượng đã bị người khác đánh tráo rồi, nhất định là như vậy.
"Hoàng thượng, nếu như thần thiếp trực tiếp tiếp xúc hoa cỏ, vậy thì tay thần thiếp nhất định sẽ bị ngứa đến thối rữa rồi, nhưng mà hiện tại thần thiếp một chút chuyện cũng đều không có." Chu quý nhân vội vàng giơ tay của mình lên, một đôi tay trơn bóng như ngọc, mềm mại động lòng người.
"Cái hầu bao này không nhất định là do chính ngươi làm?" Triệu Húc mở miệng nói: "Ngươi nói ngươi không hạ độc hại trẫm, vậy thì đưa chứng cứ ra đây."
"Vậy thì mong Hoàng thượng cũng đưa ra chứng cứ là do thần thiếp hãm hại người đi." Chu quý nhân cắn chặt môi nói.
"Hỗn xược." Giọng của Triệu Húc như là tiếng sấm nổ, chỉ vào cái túi hương ở dưới đất: "Đây chính là chứng cứ, trẫm chỉ đeo túi thơm mà ngươi đưa cho trẫm thôi, uổng công trẫm lại tin tưởng ngươi như vậy."
Chu quý nhân thân thể run rẩy, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, dưới ánh nến vẻ tái nhợt đó dường như cũng trở nên trong suốt rồi.
Ninh Thư hé mắt nhìn Triệu Húc rồi lại nhìn Chu quý nhân. Thực sự là vô cùng quỷ dị, theo như những gì cô ta hóng hớt được khi đứng ngoài xem kịch thì Triệu Húc ngay cả cơ hội giải thích cũng không muốn cho Chu quý nhân liền đem tội danh gắn ở trên người Chu quý nhân. Chẳng lẽ là tự biên tự diễn?
"Hoàng thượng, tần thiếp thật sự oan uổng, nô tì bị người khác hãm hại." Chu quý nhân bối rối bi thương mà khóc hô: "Nhất định là có người hãm hại thần thiếp, nhất định là vậy."
Chu quý nhân xoay đầu nhìn Ninh Thư và Trang phi đang đứng bên cạnh xem kịch, nàng ta chỉ vào Ninh Thư cùng Trang phi: "Nhất định là các ngươi hãm hại ta, chính là do nhìn thấy ta được ân sủng vô hạn, nên mới muốn diệt trừ ta chứ gì.""
"Hoàng thượng, mong người tra rõ ràng chân tướng sự việc, thần thiếp thật là oan uổng mà." Chu quý nhân hướng Triệu Húc dập đầu, một bên thê lương kêu oan, khóc như hoa lê đọng sương, thê mỹ lại động lòng người.
"Hệ thống, ngươi cần phải lên tiếng nha." Chu quý nhân lòng nóng như lửa đốt, lúc trước vẫn một mực kêu gọi hệ thống sủng phi hệ thống, thế nhưng mà hệ thống ngay cả một chút gợi ý cũng không cho, để cho một mình cô ta chiến đấu hăng hái như vậy.
Ninh Thư híp mắt, hướng Triệu Húc hành lễ: "Hoàng thượng, trong này có phải là có hiểu lầm gì hay không, Chu quý nhân tại sao phải hạ độc hại Hoàng thượng chứ?"
"Có cái gì hiểu lầm chứ." Triệu Húc cười lạnh, chỉ vào túi thơm bị rách: "Đây chính là chứng cứ."
Ninh Thư không nói lời nào, mơ hồ đã nhận ra được gì đó. Lúc trước còn quấn lấy người ta triền miên, hiện tại lập tức liền trở mặt vô tình, biến hóa này thật sự là quá nhanh đi.
Lúc trước Chu quý nhân vẫn còn độc sủng hậu cung, là sủng phi liên tiếp nhận được thị tẩm mười ngày liền, hiện tại liền trở thành tội nhân hành thích vua. Biến hóa nhanh như vậy quả thực làm cho người ta không kịp trở tay mà.
Quả nhiên là tâm tư nam nhân!