Chương 433
Chương 433: Hiện trường ngược cẩu
“Xảy ra chuyện gì thế… Sao còn chưa đến?” Các khách mời khẽ bàn tán, hơn nữa còn liên tiếp nhìn ra bên ngoài cửa lễ đường.
Chẳng lẽ cô dâu chạy? Hoặc là chú rể từ hôn?
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lý Uyển Oánh, Lý Uyển Oánh cũng nóng nảy đến mức tức giận! Hành Diễm thật đúng là làm loạn! Sau này phải để Trăn Trăn quản lý chặt, không thể nuông chiều anh nữa.
Nhưng lúc này, bà ấy nhất định phải đứng ra chủ trì đại cục.
“Mong mọi người yên tâm… Hành Diễm nhà chúng tôi nhất định sẽ đúng giờ đưa cô dâu đến tổ chức hôn lễ! Còn hơn mười phút nữa, mong mọi người kiên nhẫn chờ…”
Bà ấy nghĩ thầm, con mình thật vất vả mới lấy được Trăn Trăn, nhất định sẽ không bỏ lỡ hôn lễ! Nghĩ như thế, trong lòng bà ấy có thêm lòng tin, sau đó an tâm chờ, ai ngờ 10 phút, năm phút, sau cùng chỉ còn có hai phút nữa, Phong Hành Diễm còn chưa đến.
Những tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, bao gồm cả Lý Uyển Oánh cũng cảm thấy rất tức giận, giờ lành này phải mất bao nhiêu thời gian mới cầu được! Nếu Phong Hành Diễm dám đến muộn, bà ấy sẽ bảo Trăn Trăn cả đời này đều không để ý đến anh!
“Anh thật đáng ghét! Em như thế sao còn kết hôn được nữa, khăn voan cưới hỏng rồi, lại sắp đến giờ lành!”
Thương Trăn qua loa đem váy cưới mặc lên, cầm lấy khăn voan cưới khóc không ra nước mắt, cô tuyệt đối là cô dâu có hình tượng thê thảm nhất, như vậy còn cần thiết kết hôn sao?
Sau khi Phong Hành Diễm ăn uống no đủ, biểu hiện rất vô hại.
“Em yên tâm đi! Chúng ta nhất định có thể đến đúng giờ!”
Làm sao đến kịp? Cô căn bản ngay cả đi cũng không đi nổi? Đây là Phong Hành Diễm đang xem cô như kẻ thù sao?
Càng nghĩ càng giận, sắc mặt Thương Trăn lạnh lùng nói: “Anh tự đến đó đi! Mục sư hỏi, anh trả lời giúp em là được, em một bước cũng không muốn đi nữa!”
Cô nói xong, Phong Hành Diễm cười giảo hoạt: “Chuyện này đơn giản, em chuẩn bị xong chưa? Chồng em chuẩn bị đưa em cất cánh!”
Thương Trăn kêu lên một tiếng liền bị Phong Hành Diễm bế lên, trong lòng cô xuất hiện dự cảm không tốt.
“Chẳng lẽ anh muốn bế em đi kết hôn?”
“Ừ, có gì không thể chứ?” Phong Hành Diễm thế mà da mặt dày trả lời, trực tiếp dùng thang máy đi lên.
Thương Trăn giật mình trong nháy mắt, cô bỗng nhiên nhớ đến son môi của mình đã bị ăn sạch, còn chưa có chỉnh trang, búi tóc của cô bị lỏng, còn chưa búi lại, ngay cả giày cao gót cũng không đi!
“Không! Em không kết hôn! Em cứ như thế đến, nhất định sẽ bị chế giễu!” Hơn nữa còn có nhiều người như thế! Nghĩ như vậy, Thương Trăn liền muốn hủy hôn.
Phong Hành Diễm nhanh chóng đoán ra được suy nghĩ của cô.
Ở trong thang máy, anh thả người xuống, sau đó khẽ vươn tay tháo búi tóc của cô ra, mái tóc dài đen dày xõa xuống, rất mềm mại, rơi xuống trên vai, đúng lúc có thể che khuất những dấu vết mập mờ kia.
Anh giống như là lảm ảo thuật, lấy ra một chiếc vương miện đội đầu bằng đá quý, đội lên trên đỉnh đầu cô, cứ như thế, tạo hình của cô giống như được thiết kế tỉ mỉ, nhìn như một cô công chúa, khôi phục lại dáng vẻ độc đáo.
Được rồi, kiểu tóc không vấn đề gì, vậy son môi thì sao?
Thương Trăn ảo não nói: “Ngay cả son môi cũng không có, có phải mặt của em quá tái nhợt không?”
Phong Hành Diễm sờ lên cằm, sau đó đột nhiên giữ lấy mặt cô, dùng sức mút môi cô!
“Á, đau! Đáng ghét, anh làm gì… Ừm!”
Dưới sự phản kháng không có tác dụng của Thương Trăn, cuối cùng Phong Hành Diễm cũng hoàn thành “son môi cao cấp”.
Quả nhiên sau khi bị anh dùng sức hôn như thế, đôi môi nhỏ nhắn của cô vừa đỏ lại ướt át, trên gò má còn lộ ra màu đỏ ửng chưa tan, vượt qua mọi trang điểm đẹp nhất trên thế giới này.
Thương Trăn thật sự chịu thua anh rồi!
Lúc này, cửa thang máy mở ra, còn một phút đồng hồ! Cô khóc không ra nước mắt nhìn đôi chân trống trơn của mình, trong lòng nghĩ thầm, ở dưới váy, hẳn là không nhìn ra.
Nhưng sao Phong Hành Diễm lại nỡ để cô đi chân trần trong toàn bộ quá trình? Anh lại một lần nữa bế người lên, còn ước lượng: “Ừ, hoàn mỹ, tiếp theo nhìn chồng em thể hiện!”
Thương Trăn sắp phát điên: “Chẳng lẽ anh thật sự muốn bế em đi trong toàn bộ quá trình? Làm sao giao bái? Làm sao đeo nhẫn, anh…”
“Xuỵt!” Phong Hành Diễm vừa đi nhanh, vừa nói: “Em còn có sức nói chuyện như vậy, không bằng tiết kiệm sức lực đến tối, buổi tối chính là đêm tân hôn của chúng ta, em đã nói rồi, mọi tư thế đều theo ý anh.”
Nghĩ đến vừa rồi ở trên giường, bởi vì thời gian quá gấp mà bị ép ký hiệp ước không bình đẳng, Thương Trăn tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng! Vừa mới từ trên người cô xuống chưa được hai phút đồng hồ đã nghĩ đến tư thế buổi tối, người đàn ông này, cả đời không chạm qua phụ nữ à!
Ồ… Hình như thật đúng là không chạm qua.
Đột nhiên được ăn mặn, lại là ở trong độ tuổi có tinh lực dồi dào, muốn cho anh thu liễm, ít nhất cũng phải một năm.
Nghĩ như thế, Thương Trăn tuyệt vọng, đúng lúc này, bọn họ vừa đi đến cửa lễ đường liền nghe thấy tiếng chuông vang lên, còn có người chủ trì buổi lễ đang nói: “Mời cô dâu chú rể vào…”
Trong nháy mắt khi cửa được mở ra, Thương Trăn vội vàng trốn vào trong khuỷu tay của Phong Hành Diễm để giả chết.
Trời ạ! Người khác nhất định sẽ cười cô! Cô tuyệt đối sẽ trở thành trò cười cho thành phố Hải Trung.
Bóng dáng của bọn họ vừa xuất hiện, không thể không nói, tất cả mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, cho dù thế nào, đến là tốt rồi.
Nhưng Lý Uyển Oánh tập trung nhìn vào, thật đúng là tức quá hóa cười, bởi vì Phong Hành Diễm bế Thương Trăn đi vào.
Mái tóc dài xõa xuống, chiếc vương miện ở trên đỉnh đầu rất chói mắt, có người tinh mắt phát hiện ra, trên vương miện này được khảm ngọc thạch, một trong hai viên ngọc thạch tự nhiên lớn nhất trên thế giới, được mệnh danh là “Bản mệnh”.
Bây giờ một viên đang được cất giữ trong viện bảo tàng của nước Y, viên ngọc thạch này được khảm vào giữa quyền trượng của một vị quốc vương nào đó từ hơn 700 năm trước, còn một viên được đấu giá với mức giá trên trời, thì ra sau cùng rơi đến trong tay Phong Hành Diễm, khảm lên vương miện của Thương Trăn, xung quanh dùng kim cương để tô điểm, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng cho dù chiếc vương miện có sáng chói đến đâu cũng không thể che đi hết sự nổi bật của cô dâu.
Cô không buộc tóc, nhưng lại không mang đến cho người ta cảm giác xộc xệch, ngược lại mang đến một vẻ đẹp lười biếng, nhất là một đôi mắt sáng, thật giống như một giải ngân hà thu nhỏ, đẹp hơn bất kỳ một viên đá quý nào, trên làn da trắng nõn, màu đỏ ửng tự nhiên kia càng thêm hồng hào, rất nhiều người đều đang hiếu kỳ rốt cuộc Thương Trăn dùng loại phấn gì, sao màu sắc có thể đẹp như thế, tự nhiên như vậy?
Môi của cô mang theo một màu đỏ rất đặc biệt, màu đỏ của tự nhiên, không một chút bóng nào, cả người giống như vừa mới ngâm trong sữa bò, sau đó bị người ta kéo đi kết hôn, cả người mềm mại không xương trốn trong ngực chú rể, cho dù là loại trường hợp này cũng hoài hòa một cách ngoài ý muốn.
Hình ảnh này thật đẹp, rất muốn tự mình được thay thế!
Rất nhiều đàn ông đều không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần, kết quả là Phong Hành Diễm không vui càn quét! Vẻ mặt Phong Hành Diễm khó coi hơn, khí thế trên người tỏa ra, dáng vẻ người lạ đừng đến gần, nhìn qua không giống như đi kết hôn, mà chính là muốn đi đánh trận! Thật đúng là, có cần nhỏ mọn như thế không? Cô dâu bị nhìn như thế, đâu có thiếu miếng thịt nào!
Chẳng qua không nỡ cũng là bình thường, dù sao cô dâu không có chỗ nào là không hoàn mỹ.
Dưới chiếc váy cưới dài màu trắng như tuyết là một đôi chân trần nhỏ nhắn, nhưng không mang đến cho người ta cảm giác thất lễ, ngược lại bởi vì mỗi một đầu ngón chân đều hồng hào đáng yêu, khiến cho người ta hận không thể nâng trên lòng bàn tay để thưởng thức.
——————–