Chương 436
Chương 436: Hàng ngày phát cẩu lương
(*Cẩu lương: Các cặp đôi yêu nhau thường hay show các hành động thân mật, tình cảm, và các FA thường gọi đó là cẩu lương.)
Một buổi sáng ngày nào đó.
Phong Hành Diễm ôm Thương Trăn, cọ lên cổ cô: “… Anh không muốn rời giường! Vì sao mỗi ngày anh đều phải đi làm, người khác rõ ràng còn có hai ngày nghỉ…”
Thương Trăn bị anh làm cho tỉnh dậy, bất mãn đá anh: “Anh nhanh đi làm! Ai bảo anh là tổng giám đốc?”
Phong Hành Diễm bị đá không cảm thấy ủy khuất, ôm eo Thương Trăn không buông tay.
“Anh không muốn đi! Hôm nay anh muốn đình công! Anh không đi làm, anh muốn cho mình nghỉ ngơi.”
Còi báo động trong lòng Thương Trăn vang lên, vội vàng mở mắt.
“Không được, anh phải đi làm! Ngoan… Đây là trách nhiệm!” Nhưng trong lòng cô thầm nghĩ, Phong Hành Diễm không đi làm, nhất định sẽ quấn lấy cô, hôm nay cô đừng nghĩ đến việc làm gì!
Phong Hành Diễm hừ một tiếng, xem như nhìn rõ cô: “Có phải em mong chờ anh đi làm, như thế em sẽ có tự do, đúng không?”
Tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện này! Nếu cô thừa nhận, Phong Hành Diễm sẽ nhân cơ hội “tức giận”, sau đó lấy tức giận làm cớ, quang minh chính đại ức hiếp cô.
Thương Trăn nhẫn nại dỗ dành anh, cười nói: “Sao lại như thế? Chẳng qua đàn ông chính là trụ cột của gia đình, nhiều người như thế đều trông cậy vào anh, sao anh có thể lười biếng?”
Phong Hành Diễm từ trên giường đứng lên, đôi mắt tím sâu xa nhìn cô: “Em thật sự cảm thấy như thế? Vậy anh là trụ cột của em sao?”
Thương Trăn quả quyết gật đầu: “Đúng thế, anh là quan trọng nhất!”
Phong Hành Diễm nghe thế, quả nhiên rất vui vẻ, anh không có ý tốt cười nói: “Như vậy anh làm trụ cột trong nhà, anh có thể đối với em muốn làm gì thì làm không? Anh mặc kệ, lần này em không thể kêu ngừng, mỗi lần anh đều chưa ăn no!”
Sau khi nói xong, anh liền nhào đến! Thương Trăn đã sớm đề phòng chiêu này của anh, một cái xoay người, rất thành thục nhảy xuống giường, khiến Phong Hành Diễm vồ hụt.
“Anh là cầm thú à? Mỗi ngày một lần anh còn chê ít, chưa ăn no! Khoa học đã thống kê, người bình thường, tốt nhất một tuần chỉ nên sinh hoạt tình dục hai lần, anh đã vượt định mức một cách nghiêm trọng, anh có biết không?”
Hai mắt Phong Hành Diễm trợn lên, lên án nhìn cô: “Em lại còn chạy, anh có còn là trụ cột của em không?”
Sau đó anh lại khinh thường nói: “Một tuần hai lần? Người làm ra thống kê này, hôn nhân của anh ta nhất định không hạnh phúc!”
Thương Trăn hết nói nổi! Cô ôm một cái gối đầu, cảnh giác nhìn anh: “Dù sao bây giờ, anh lập tức đến công ty, hôm qua Bàng Thất nói, buổi sáng anh có một hội nghị rất quan trọng!”
Phong Hành Diễm ôm chăn ngồi dậy, vẻ mặt u oán nhìn cô, người hơn hai mươi lại càng lúc càng biết làm nũng!
“Em không yêu anh nữa rồi… Em không cho anh ăn thịt, còn ép anh đi làm…”
Đây là làm gì? Thương Trăn nhức đầu ôm trán, ra tối hậu thư.
“Tóm lại, cho dù anh nói gì, em đều sẽ không đồng ý! Một ngày một lần đã là tối đa, anh phải nghĩ đến năng lực chịu đựng của em chứ? Kích cỡ của chúng ta căn bản không tương xứng, có phải mỗi ngày anh đều ngóng trông em không xuống được giường?”
Phong Hành Diễm hừ một tiếng: “Vấn đề kích cỡ chỉ cần ma sát nhiều là được! Hơn nữa em đã quá không hiểu rõ chính mình, “linh kiện” của em là cao cấp đó? Sẽ không hỏng được! Em chỉ thiếu cơ hội mài giũa thôi, anh có ý tốt tập luyện cho em, em còn không phối hợp!”
Nghĩ lại đã thấy trong lòng khổ! Sau khi kết hôn còn không thể tùy ý ăn no, cuộc sống thật ủy khuất…
Thương Trăn quả thật không muốn nói với anh những chuyện này, cô nhíu mày, thở hổn hển: “Em đếm đến ba, nếu như anh không rời giường, em sẽ không khách sáo!”
Thấy cô thật sự làm thật, Phong Hành Diễm bất mãn bò dậy, gãi mái tóc ngắn rối bời, ưu thương nói.
“Muốn anh đứng lên cũng được thôi, em… Em giúp anh mặc quần áo, anh liền đứng lên!”
Thương Trăn hơi nhướng mày: “Thật sao?”
Phong Hành Diễm gật đầu, hiện tại nửa người dưới của anh đang ở trong chăn, thoải mái để lộ ra cơ ngực trần, cam đoan nói: “Đúng! Em giúp anh mặc áo sơ mi trắng đi! Vất vả cho em rồi!”
Thương Trăn nghĩ, sau khi anh đi, cô còn có thể tiếp tục ngủ, nghĩ như thế cảm thấy anh thật đáng thương, cho nên mở lòng từ bi đi qua chọn cho anh một chiếc áo sơ mi trắng mà cô thích, nói với Phong Hành Diễm.
“Anh đưa tay ra, em giúp anh mặc.”
Phong Hành Diễm quả nhiên ngoan ngoãn giang hai tay ra, ngồi ở trên giường, tùy ý cô hành động.
Chờ mặc xong tay áo cho anh, Thương Trăn lên giường, dạng chân ngồi lên đùi Phong Hành Diễm, cài cúc áo cho anh. Tuy cách một chiếc chăn, nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên cơ thể của Phong Hành Diễm.
Chiếc váy ngủ của cô khó khăn lắm mới đến bắp đùi, lúc dạng chân ngồi, gần như bị kéo lên đến eo, nhưng cô chuyên tâm cài cúc áo, cho nên không để ý.
Ánh mắt của Phong Hành Diễm dần dần trở nên nóng rực, mà Thương Trăn vẫn không hề hay biết, chuyên tâm cài cúc cho anh, lông mi dài buông xuống, cô mím môi, dáng vẻ nghiêm túc, dáng vẻ vừa mê người lại ngây thơ, vợ của anh quả nhiên là vưu vật trời sinh.
Bàn tay to đặt lên tay đang cài cúc áo của Thương Trăn, cô ngẩng đầu lên nhìn Phong Hành Diễm, hơi nhíu mày, ý tứ chính là, làm sao anh không để em giúp anh mặc vào?
Phong Hành Diễm đột nhiên hỏi: “Em biết vừa rồi, lúc em giúp anh mặc áo, em đã tốn bao nhiêu thời gian không?”
Thương Trăn lắc đầu: “Em không biết, rất lâu à?”
“Ba phút!”
“Đó là do áo anh có quá nhiều cúc, rất khó cài…” Thương Trăn bĩu môi, đổ trách nhiệm cho cúc áo.
Phong Hành Diễm cười một tiếng: “Vậy anh làm ảo thuật cho em xem nhé?”
“Ảo thuật gì?” Thương Trăn có chút mong chờ nhìn anh, đã thấy Phong Hành Diễm cười nói: “Em mất ba phút để mặc xong áo cho anh, anh chỉ dùng một giây liền có thể cởi sạch, em tin không?”
Sau khi nói xong, không đợi Thương Trăn kịp phản ứng, anh liền từ dưới đi lên, cởi áo sơ mi, quả nhiên một giây liền cởi hết!
Trực giác mách bảo Thương Trăn không ổn, co cẳng liền chạy, nhưng lại bị Phong Hành Diễm ôm lấy, một con sói đói bắt lấy con mồi, đưa cô ngã xuống giường.
“Muốn chạy sao? Em chạy đi! Chẳng lẽ anh còn không bắt được em?”
Thương Trăn giãy dụa không có kết quả, hơn nữa cô còn cảm nhận được “hung khí” của anh đang ở giữa hai chân, vận sức chờ phát động, cô trừng mắt lên án anh.
“Sao anh có thể như thế? Anh lại dám lừa em, sau này em sẽ không tin anh nữa!”
Phong Hành Diễm hừ một tiếng: “Anh đâu gạt em! Vốn dĩ anh muốn đợi em giúp anh mặc xong quần áo, anh liền rời giường, nhưng ai bảo em mặc quần áo còn muốn ngồi lên người anh? Em câu dẫn anh lại còn lý luận?”
“Anh! Anh cãi chày cãi cối!”
Thương Trăn dự định dựa vào lý lẽ để tranh luận với anh, nhưng sau đó liền bị anh dùng miệng chặn lại! Ngoại trừ có thể phát ra những tiếng rên rỉ, cô không thể phát ra âm thanh nào khác.
“Bảo bối, em có thời gian dạy dỗ anh, không bằng nắm chắc thời gian làm chuyện quan trọng!” Phong Hành Diễm nói xong, căn phòng nhanh chóng vang lên những âm thanh mập mờ, những tiếng thở dốc khiến cho người ta đỏ mặt tới mang tai, chứng tỏ tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
Bên ngoài trời đã sáng rõ, thế mà hai người vẫn còn không biết xấu hổ, không biết thẹn, ban ngày tuyên dâm! Thật sự là da mặt dày!
Bàng Thất gọi nhiều lần, bên trong không ai để ý đến anh ta, anh ta nhắm mắt nghĩ cũng biết bọn họ đang làm gì… Thật đúng là ngược cẩu! Tại sao lại bắt nạt một FA như anh ta.
Anh ta không phải là không muốn tìm bạn gái, mà là do mỗi ngày đều ăn no cẩu lương, dần dần, thế mà lại bị ngược thành thói quen, bắt đầu cảm thấy không yêu đương cũng tốt, dù sao cẩu lương ăn rất ngon, có phải anh ta điên rồi không?
——————–