Chương 437
Chương 437: Ấm áp thường ngày, ngược cẩu
(Ngược cẩu: Hành động mà các cặp đôi show tình cảm thân mật được coi là hành động ngược đãi đối với cẩu độc thân)
Đêm hôm khuya khoắt, Thương Trăn trở mình, hiển nhiên là không ngủ được.
“Sao thế?” Phong Hành Diễm ôm cô từ phía sau, khàn giọng hỏi.
“Em đánh thức anh rồi à?” Thương Trăn ngượng ngùng nói: “Em không sao… Anh ngủ tiếp đi…”
Nhưng một lúc sau, Thương Trăn đều lén cử động, sau đó bị Phong Hành Diễm ôm chặt, trong bóng tối, Phong Hành Diễm chuẩn xác hôn lên vành tai cô, chậm rãi hỏi: “Em ngủ không được à?”
Thương Trăn lắc đầu: “Không, chỉ là…” Cô sờ lên bụng mình, khóc không ra nước mắt: “Em chỉ hơi đói bụng…”
Lúc tối, cô không có khẩu vị gì, cho nên chỉ uống một chút canh, vừa rồi bị cơn đói làm tỉnh dậy, lúc này đi tìm đồ ăn, hiển nhiên đã không còn món gì ngon, hoặc là gọi người nấu, hoặc là chính mình nấu, nghĩ thôi đã thấy phiền phức…
“Em đói à?” Phong Hành Diễm sờ lên bụng của cô: “Em muốn ăn gì?”
Thương Trăn chẹp miệng nói: “Em muốn ăn thứ gì đó nóng hổi, muốn ăn thịt! Nhưng em không muốn dậy, trời sắp sáng rồi, đứng lên vừa phiền phức người khác, lại phiền phức chính mình… Nhịn thêm một tiếng là được…”
Dáng vẻ muốn lười biếng của cô khiến cho Phong Hành Diễm cảm thấy buồn cười, cô nhóc này, tình nguyện chịu đói cũng không đứng dậy, thật sự là… Người nào nuông chiều?
Anh nhéo mũi Thương Trăn: “Để anh đi nấu cho em có được không?”
Hai mắt Thương Trăn sáng lên.
“Thật ư?”
Phong Hành Diễm hừ một tiếng: “Rất chờ mong sao? Vừa rồi là ai nói không muốn làm phiền người khác?”
“Nhưng anh không phải người khác.” Trong bóng tối, Thương Trăn nói rất thuận miệng.
Đột nhiên được cho ăn một viên kẹo ngọt ngào, trong nháy mắt, tinh thần của Phong Hành Diễm tăng lên một trăm lần! Ôm cô, ngọt ngào hôn một cái!
“Được thôi, nói cho anh biết, em muốn ăn gì?”
Thương Trăn ra vẻ ngượng ngùng nói: “Bánh rán nhân thịt…”
“Em đó!” Làm mấy món bánh này đều rất tốn thời gian, khó trách cô không muốn dậy.
Phong Hành Diễm ngồi dậy, sờ lên tóc của cô: “Vậy để anh đi nấu, ngoan ngoãn chờ anh!”
“Dạ!” Trong bóng tối, đôi mắt Thương Trăn sáng lấp lánh, giống như một chú mèo đòi ăn, khiến cho Phong Hành Diễm cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng cảm thấy được trong lòng dịu dàng.
Trăn Trăn của anh càng ngày càng không muốn xa rời anh, như thế rất tốt, anh muốn làm cho cô trở thành cô công chúa hạnh phúc nhất trên thế giới này, mãi cho đến khi cô không thể rời bỏ anh mới thôi.
Chờ Phong Hành Diễm tốn rất nhiều công sức mới làm ra được bánh nhân thịt vỡ nát trở về, Thương Trăn đã chờ đến mức ngủ thiếp đi.
Phong Hành Diễm bật đèn ngủ lên, Thương Trăn không có tỉnh dậy, nằm ở trên giường, hướng về phía cửa, say sưa ngủ, khóe miệng còn hơi vểnh lên, giống như mơ thấy một giấc mộng đẹp, chẳng lẽ trong mơ, cô đã ăn được bánh nhân thịt rồi?
Phong Hành Diễm muốn gọi cô dậy, nhưng nghĩ đến đợi một lúc nữa trời sẽ sáng, người làm nấu bữa sáng ngon hơn anh nhiều, chiếc bánh này vỡ nát… Anh nên tự mình ăn thì hơn!
Nhưng Phong Hành Diễm không nghĩ đến, chờ đến khi anh “tiêu diệt” gần hết đống bánh mình tự làm, Thương Trăn thế mà tỉnh dậy! Kết quả vừa thức dậy liền nhìn thấy Phong Hành Diễm đang chuẩn bị cho một miếng bánh nhỏ cuối cùng vào trong miệng, cô ngây người, sau khi lấy lại tinh thần liền cảm thấy ủy khuất…
“Đây không phải là bánh rán nhân thịt của em à…”
Cô ngồi ở trên giường, ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm Phong Hành Diễm, dáng vẻ kia khiến cho Phong Hành Diễm cảm thấy mình giống như làm ra chuyện gì không có tính người!
Anh vội vàng đưa miếng bánh cuối cùng đút vào trong miệng cô, xin lỗi: “Anh thấy em ngủ, cho nên không gọi em dậy, nhưng sao em lại dậy?”
Anh dở khóc dở cười.
Thương Trăn hừ một tiếng, vừa nhai, vừa bất mãn nhìn anh, đã nói làm bánh rán cho cô ăn, kết quả sau cùng, cô chỉ được ăn một miếng.
Sau khi ăn xong, cô liếm môi nói: “Ăn ngon!”
Còn muốn ăn nữa thì phải làm sao? Phong Hành Diễm đã đi nấu một lần, hơn nữa chính cô ngủ thiếp đi, bỏ lỡ, bây giờ để anh lại đi nấu, hình như có hơi ngượng ngùng.
Cho nên cô không nói chuyện, chỉ đáng thương nhìn anh, Phong Hành Diễm nhanh chóng hiểu được ý của cô, anh cười, nhéo mặt cô: “Chú mèo ham ăn, còn muốn ăn nữa sao? Ngon như vậy ư?”
“Ăn ngon!” Thương Trăn suy nghĩ một lúc, sau đó bổ sung: “Ngon hơn đầu bếp nhà chúng ta nấu!”
Rõ ràng có hơi cháy khét, con nhóc này thật đúng là nói mò!
Nhưng Phong Hành Diễm nghe xong, trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào, anh hơi nhướng mày nói: “Thì ra anh giỏi như thế? Vậy ngày mai anh sẽ đem đầu bếp sa thải, để em mỗi ngày đều thưởng thức những món anh nấu, sao nào?”
Vốn dĩ anh chỉ muốn dọa một chút, ai ngờ cô lại dùng sức gật đầu: “Em sẵn lòng ăn đồ do anh nấu mỗi ngày! Tuy có hơi khét, nhạt, hơn nữa còn có chút cứng, nhưng món anh nấu, có hương vị mà em không cảm nhận được ở nơi khác! Em rất thích!”
Phong Hành Diễm dùng trán mình cọ lên trán cô, nhỏ giọng hỏi: “Hương vị gì?”
Thương Trăn lén cười: “Ừ… Đại khái là hương vị của mẹ!”
Phong Hành Diễm làm ra vẻ tức giận, xắn tay áo lên, trừng mắt nhìn cô: “Em đang chê cười anh đúng không? Nhìn xem anh có xử lý em không!”
Sau đó liền đi đến làm bộ muốn đánh, lại bị Thương Trăn ôm lấy tay, Phong Hành Diễm cúi đầu liền nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của cô đang ngửa đầu nhìn mình.
“Nấu thêm một lần nữa có được không? Em thật sự muốn ăn! Em thề, lần này em nhất định không ngủ nữa!”
Phong Hành Diễm không chịu được ánh mắt mong chờ này của cô, khi đó, anh chỉ hận không thể đem tất cả mọi thứ đến trước mặt cô, để cô chọn lựa, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.
“Sợ em rồi!” Anh thật không giận nổi cô: “Lần này em còn ngủ nữa, nhìn xem anh có xử lý em hay không!”
Sau khi nói xong, anh lại một lần nữa đứng dậy đi đến nhà bếp, nhìn thấy anh nhanh chóng đi xuống bếp, ánh đèn chiếu lên bóng lưng kia, mang đến cảm giác thật an toàn! Nếu anh đã có thể vì cô gánh vác toàn bộ thế giới, lại còn có thể nửa đêm đi làm cho cô bánh rán nhân thịt… Cô quyết định, cho dù lúc nữa hương vị có như thế nào, cô đều nỗ lực khen anh!
Phong Hành Diễm rất thông minh, cho nên làm gì cũng có thiên phú, vừa rồi lúc lần đầu tiên làm bánh rán nhân thịt, anh làm thất bại, nhưng lần này anh làm thành công hơn nhiều, hơn nữa vì nhào mì, anh đã tốn không ít thời gian, nhưng nhìn thấy thành quả là chiếc bánh rán nhân thịt vàng kia, mọi thứ đều đáng giá.
Nhưng tiếc nuối chính là, lúc anh trở về, Thương Trăn lại ngủ thiếp đi, cô duy trì tư thế ngồi, nhưng cơ thể nghiêng sang một bên, cái đầu nhỏ gật gù, rất đáng yêu.
Làm sao bây giờ, Phong Hành Diễm có loại cảm giác chính mình đang nuôi một bảo bối thú cưng đáng yêu, chỉ cần nhìn thấy từng hành động nhỏ của cô, anh đều cảm thấy đáng yêu, lúc nào cũng muốn ôm hôn cô, đây là bệnh sao?
Anh đặt đĩa ở bên giường, sờ lên tóc của cô, cô không có tỉnh, hơi cọ lên lòng bàn tay anh!
Là bởi vì quen với hương vị của anh, cho nên cảm thấy an toàn?
Nghĩ như thế, Phong Hành Diễm cong môi cười, cẩn thận bế người lên giường rồi đặt xuống, để cho cô ngủ ngon, sau đó đắp chăn lên, lúc này chân trời hơi hiện ra, giày vò lâu như thế, anh hơi mệt mỏi, nằm lên giường ôm cô, ngửi mùi thơm của bánh rán nhân thịt, ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi Thương Trăn thức dậy nhìn thấy đĩa bánh rán nhân thịt được đặt ở bên tủ đầu giường, cô cười ngọt ngào, nhưng bởi vì Phong Hành Diễm ôm cô còn chưa dậy, cô sợ mình khẽ động sẽ làm anh thức giấc, hôm qua giày vò anh lâu như thế, bây giờ nên để anh ngủ thêm một lúc, cô chịu đựng cơn đói, không nhúc nhích chút nào, chỉ nhìn đĩa bánh kia rồi suy nghĩ… Đợi lát nữa sẽ đem đi làm nóng, xem như bữa sáng! Nhìn qua có vẻ rất ngon miệng.
Có hơi lớn? Không sao, bọn có thể mỗi người ăn một nửa!
——————–