Cô Vợ Tái Sinh Chương 478



Chương 478






Chương 478: Mommy dẫn theo cục cưng chạy

Một đứa nhỏ vô cùng đáng yêu xuất hiện ở sân bay, cậu bé đeo kính đen, mái tóc tự nhiên, quần áo trên người rất hợp thời trang, vừa xuất hiện liền dẫn đến một đám các cô, dì, bà bùng nổ mẫu tính (*bản năng của người mẹ), vô số người muốn chụp ảnh chung với cậu bé. Sau khi chụp xong, cậu bé còn ngọt ngào dùng tiếng nước Y để nói “tạm biệt”, càng đừng nói có bao nhiêu đáng yêu!

Lúc này một người phụ nữ đã sinh con nhưng vóc dáng vẫn rất nóng bỏng, trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp mang theo hành lý đến, nghe thấy con trai lại dùng tiếng nước Y để nói chuyện, cô ta không khỏi nói: “Cục cưng, mẹ đã nói nhiều lần rồi, sau khi về nước phải dùng tiếng mẹ đẻ, có biết không?”

Đứa nhỏ đáng yêu nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Con biết rồi, mẹ lấy hành lý xong chưa, đừng vứt bừa bãi nữa…”

Cậu bé nói xong liền tháo kính râm xuống, một đôi mắt màu tím chớp chớp, khiến cho cậu bé đáng yêu như thiên sứ.

Nhìn thấy đôi mắt của con trai, Văn Hi giật mình, không khỏi nghĩ đến người đàn ông kia… Con trai và anh, thật đúng là càng lớn càng giống… Lúc nghĩ đến anh, ánh mắt Văn Hi tối sầm lại, thôi… Anh đã kết hôn rồi, nghe nói anh rất hạnh phúc, cô ta còn muốn gì thế?

Bé trai thấy mẹ mình sững sờ liền biết cô ta đang nghĩ gì: “Mẹ lại đang nghĩ đến cha rồi sao?”

Văn Hi vội vàng lắc đầu: “Đâu có! Không cho phép con nói lung tung, chúng ta về nhà thôi!”

Bé trai nghiêng đầu nhìn, không buông tha: “Đây là mẹ xấu hổ à? Mẹ đừng sợ, mẹ cứ giao người phụ nữ xấu xa đã cướp đi cha cho con, mẹ chỉ cần phụ trách bên cha là được!”

Sắc mặt Văn Hi không khỏi đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn thoáng qua cậu bé: “Mẹ đã bảo con đừng nói lung tung rồi…” Cô ta cúi đầu, nghiêm túc nhìn bé trai: “Chỉ có mẹ, chẳng lẽ không tốt ư?”

Bé trai thở dài như ông cụ non: “Con thì không sao, nhưng mà mẹ, mỗi ngày mẹ đều nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của cha, mẹ thật sự cam lòng cả đời không nhìn thấy cha con sao?”

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Văn Hi trở nên vô cùng đau khổ, cô ta ngồi xổm xuống, ôm bé trai vào trong ngực, rầu rĩ nói: “Mẹ có con là được rồi…”

Bé trai không nói gì, nhưng trong đôi mắt tím của cậu bé hiện lên một chút tính kế, nếu mẹ đã không dám chủ động nói ra, như vậy để cậu bé giúp mẹ!

Nếu như tin tức lấy được không sai, người kia sẽ về nước vào hôm nay…

Thương Trăn và Phong Hành Diễm đã về nước, chẳng qua chưa vội vàng rời khỏi sân bay, bởi vì còn muốn gặp một người, hai bên đều bận rộn, cho nên hẹn gặp ở sân bay, chờ bọn họ đi ra đã là hơn bốn giờ chiều.

“Buổi tối trở về nhà ăn sao?” Phong Hành Diễm hỏi Thương Trăn: “Hay là chúng ta ra ngoài ăn? Anh biết một nhà hàng mới mở khá ngon, nghe người ta nói bầu không khí rất lãng mạn, thích hợp nhất cho vợ chồng hoặc các cặp đôi.”

Thương Trăn hơi muốn đi, chẳng qua sau cùng lại lắc đầu: “Không được, hôm nay ở nhà, mẹ nhất định nấu rất nhiều đồ ăn, chúng ta vẫn nên trở về nhà ăn.”

Phong Hành Diễm không có ý kiến gì: “Được, vậy lần sau chúng ta lại đến!”

Thương Trăn gật đầu, ánh mắt cô bỗng nhiên dừng lại một nơi, hơn nữa sắc mặt trở nên rất khó coi.

“Sao thế?” Phong Hành Diễm kỳ quái quay đầu, nhìn theo tầm mắt của cô liền nhìn thấy một bé trai khoảng 5 tuổi đang ngồi xổm ở đó nhìn bọn họ, Phong Hành Diễm giật mình, Bàng Thất ở phía sau anh đã ngạc nhiên kêu lên.

“Cậu chủ, dáng dấp của đứa bé kia giống hệt anh lúc còn nhỏ.”

Bàng Thất nói xong liền hận không thể dán kín miệng mình lại, trong lòng Phong Hành Diễm lộp bộp! Sau đó cười gượng: “Thật đúng là duyên phận, làm sao đứa bé này lại có dáng dấp giống anh thế nhỉ?”

Trong lòng anh hiện lên cảm giác không ổn, vì thế lôi kéo Thương Trăn rời đi, nhưng đứa bé trai này, thế mà lại chạy về phía anh.

“Cha!”

Phong Hành Diễm giật mình! Anh cảm thấy lạnh lẽo, lông tơ trên người đều dựng thẳng lên, bởi vì một tiếng gọi cha của đứa nhỏ.

Anh bình tĩnh lại, trầm mặc nói: “Cháu nhận lầm rồi, chú không phải là cha của cháu.”

Nào ngờ, đứa bé trai này lại không nghe, giữ lấy quần anh, nói: “Con biết cha là Phong Hành Diễm, con còn biết cha có một phần tư là hỗn huyết, bà nội của cha là người nước F, trong nhà chỉ có mình cha là mắt tím.”

Mỗi một câu nói của bé trai liền khiến sắc mặt Phong Hành Diễm đen thêm một tầng: “Rốt cuộc cháu là ai, ai phái cháu đến đây, rốt cuộc có âm mưu gì?”

Bé trai hừ một tiếng, hai tay chống nạnh: “Không có âm mưu, con chỉ hỏi cha một câu, cha có nhớ Văn Hi, bạn học cùng trường cấp ba với cha không, con chính là đứa nhỏ được sinh ra sau kết quả của mối tình một đêm giữa cha và mẹ!”

Một câu nói của cậu bé liền khiến cho tất cả mọi người ở hiện trường đều sợ ngây người, Phong Hành Diễm càng bị tin tức này làm cho khiếp sợ, thật lâu không nói nên lời.

Văn Hi? Người bạn đột nhiên bỏ học vào năm lớp 12, cô gái rất hướng nội kia? Nhưng cô ta và anh có quan hệ cọng lông gì? Rốt cuộc đứa nhỏ này ở đâu ra?

Sắc mặt Thương Trăn trầm xuống, cô liếc thoáng qua bé trai, sau cùng nhìn Phong Hành Diễm.

Phong Hành Diễm bị tầm mắt cô nhìn đến, cả người đều không bình tĩnh được.

“Trăn Trăn, em phải tin tưởng anh! Ngoại trừ em ra, anh chưa chạm qua ai, anh thề!”

Nào ngờ, bé trai kia lại sâu xa nói: “Năm lớp 12, vào ngày sinh nhật của cha, bạn học cùng nhau tổ chức tiệc sinh nhật cho cha, buổi tối cha uống rất nhiều rượu, được sắp xếp ngủ trong một khách sạn, con hỏi cha, tối hôm đó xảy ra chuyện gì, cha nhớ chứ?”

Phong Hành Diễm bị câu hỏi của cậu bé làm cho rét lạnh.

“Chú uống say rồi còn có thể xảy ra chuyện gì?”

Giọng điệu của anh không tốt.

Bé trai hừ một tiếng: “Chẳng lẽ cha không biết cái gọi là say rượu mất lý trí à? Văn Hi, mẹ của con có lòng tốt mang canh giải rượu đến cho cha, kết quả cha lại… Bởi vì mẹ con yêu thầm cha, cũng bởi vì cha có vị hôn thê, cho nên chịu đựng không nói, về sau mẹ con phát hiện ra mình mang thai, không nỡ bỏ đi đứa nhỏ của hai người, lúc này mới bỏ học ra nước ngoài, một lần chờ đợi chính là hơn năm năm, cha còn muốn phủ nhận ư?”

Phong Hành Diễm khiếp sợ nhìn bé trai trước mặt, mà bé trai cũng đang dùng đôi mắt màu tím nhìn anh, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, thật lâu không nói nên lời.

Sau cùng vẫn là Bàng Thất lấy cùi chỏ đẩy Phong Hành Diễm: “Cậu chủ… Bây giờ nên làm sao?”

Anh ta nhìn sắc mặt mợ chủ, tuy trên mặt mợ chủ không có biểu tình gì, nhưng anh ta cảm nhận được rất nhiều sát khí, thật đáng sợ! Sao lại xảy ra chuyện như thế!

Lúc này Phong Hành Diễm mới lấy lại tinh thần, lôi kéo tay Thương Trăn, nghiêm túc nói: “Trăn Trăn, trong này nhất định là có hiểu lầm… Em nhất định phải tin tưởng anh!”

Thương Trăn liếc nhìn anh, sau đó nói với bé trai: “Mẹ cháu đâu?”

Bé trai không thích Thương Trăn, sắc mặt rất không vui: “Mẹ đi lạc rồi.”

Thương Trăn nheo mắt, lạnh lùng nói: “Nếu như thế, Bàng Thất, anh ở lại, chúng tôi đưa đứa nhỏ này về trước, chờ anh tìm thấy mẹ thằng bé thì đưa đến khu nhà cũ của họ Phong gặp tôi.”

Sống lưng Bàng Thất tê rần, vội vàng đứng nghiêm.

“Vâng!”

Sau khi nói xong, Thương Trăn không tiếp tục để ý một lớn một nhỏ này, đi trước.

Phong Hành Diễm cảm thấy khủng hoảng, vội vàng đuổi theo, bé trai không chịu thua kém, cậu bé đã hạ quyết tâm giúp mẹ giành lại cha, người phụ nữ xấu xa, chờ tiếp chiêu đi!

——————–



Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện