Cô Vợ Tái Sinh Chương 479



Chương 479






Chương 479: Đây là con ai

Ở nhà, Lý Uyển Oánh quả nhiên tự mình xuống bếp, làm cả một bàn đồ ăn ngon, vừa mới chuẩn bị xong liền nghe thấy người hầu trong nhà nói Hành Diễm và Trăn Trăn đã trở về rồi!

Vẻ mặt bà ấy tươi cười ra đón, lại phát hiện sắc mặt Thương Trăn và Phong Hành Diễm đều kỳ lạ, hơn nữa giữa hai người còn có một đứa nhỏ? Đứa nhỏ?

Đứa bé trai không chớp mắt nhìn Lý Uyển Oánh, sau đó mỉm cười, ngọt ngào nói: “Cháu chào bà nội.”

Sau khi nói xong liền nhào về phía Lý Uyển Oánh.

Lý Uyển Oánh sợ ngây người! Bà ấy vô thức đón lấy, gần như không thể khống chế được, nói: “Trăn Trăn… Hai đứa đi ra ngoài một chuyến, làm sao lại có đứa con lớn như vậy?”

Bà ấy hoàn toàn không nghĩ đến khả năng đứa nhỏ này không phải do Thương Trăn sinh ra, trong đầu còn không ngừng nghĩ, bây giờ, khoa học kỹ thuật đã phát triển như thế ư?

Bé trai nghe thấy thế, ngẩng đầu lộ ra nụ cười ác ma.

“Bà nội, mẹ của cháu không phải là người phụ nữ này đâu! Mẹ cháu tên là Văn Hi, một lát nữa mẹ cháu sẽ đến!”

Trong nháy mắt, Lý Uyển Oánh giống như bị sét đánh, ngạc nhiên mở to mắt nhìn cậu bé, miệng há to đến mức gần như có thể nhét được một quả trứng vịt.

“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

Toàn bộ căn nhà đều bị một tiếng kêu sợ hãi của bà ấy làm cho chấn động, Phong Tứ Hải nghe được động tĩnh, vội vàng từ trong phòng làm việc đi ra: “Sao thế? Tay của bà bị bỏng à?”

Lý Uyển Oánh vội vàng giữ lấy cánh tay ông ấy, chỉ về phía bé trai trong nhà ăn, lắp bắp nói: “Ông, ông, ông… Tự mình nhìn đi…”

Phong Tứ Hải nhìn chằm chằm, sau đó cũng sửng sốt, tiếp theo, ông ấy lộ ra vẻ mặt không đồng ý, nói với Phong Hành Diễm: “Hành Diễm, sao con và Trăn Trăn có đứa nhỏ lớn như thế? Hay là nói, lúc Trăn Trăn còn ở độ tuổi vị thành niên, con liền…” Này nọ ở tuổi vị thành niên là phạm pháp đấy!

Phong Hành Diễm ôm trán, không có sức nói: “Đừng nói nữa… Xin mọi người đừng nói nữa! Ông Nghiêm đâu? Nhanh bảo ông ấy đến xét nghiệm máu, con muốn chứng minh trong sạch của mình!”

Phong Tứ Hải không hiểu rõ tình hình, buồn bực nói: “Rốt cuộc là như thế nào?”

Vẻ mặt Lý Uyển Oánh giống như đưa đám: “Đứa nhỏ này… Không, không phải là của Trăn Trăn!”

Bà ấy vừa nói xong, Phong Tứ Hải cũng ngây người.

Ông ấy mở to mắt nhìn bé trai, mà bé trai cũng hướng về phía ông ấy, nở nụ cười ngọt ngào: “Cháu chào ông nội!”

Trong nháy mắt, Phong Tứ Hải mất bình tĩnh, ông ấy trừng mắt nhìn Phong Hành Diễm, gần như gầm lên: “Tên nhóc thối tha, con giỏi lắm!!! Trăn Trăn đối xử với con tốt như vậy! Thế mà con lại dám ở sau lưng con bé, làm ra loại chuyện này? Trong mắt con có còn người cha này hay không?”

Phong Hành Diễm chỉ còn thiếu nước quỳ xuống trước mặt bọn họ… Anh cảm thấy, trong cuộc đời anh chưa từng trải qua khủng hoảng như thế, điều này quả thực còn đang sợ hơn việc bị cảm nhiễm virus!

“Nhanh gọi ông Nghiêm đến đây! Con không tin lời nói một phía của thằng nhóc này!” Phong Hành Diễm nhìn về phía bé trai, cắn răng nghiến lợi nói: “Hiện tại con muốn xét nghiệm máu!”

Bé trai cười nói: “Đàn ông con trai, dám làm thì dám nhận! Cha à, lúc đó cha say rượu, say rượu mất lý trí, đây vốn dĩ không phải lỗi của cha, nhưng hiện tại cha trốn tránh hiện thực, quả thật đáng xấu hổ!”

Thương Trăn ở một bên nhìn anh, sâu xa nói: “Đúng là rất đáng xấu hổ.”

Phong Hành Diễm nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Thương Trăn.

“Trăn Trăn…” Em đừng như thế…”

Thương Trăn không để ý đến anh, quay đầu nhìn sang một bên, điều này khiến Phong Hành Diễm tan nát cõi lòng, đồng thời cũng rơi vào trong hoài nghi, chẳng lẽ anh thật sự có một ngày như thế, say rượu mất lý trí, ngay cả chính mình cũng không rõ? Sẽ không xui xẻo như thế chứ?

Qua một lúc lâu, người nhà họ Phong mới làm rõ đầu đuôi câu chuyện.

“Vì thế đứa nhỏ này có thể thật sự là của con?” Phong Tứ Hải sờ lên cằm, ra vẻ trầm tư.

Lý Uyển Oánh nói: “Ông Nghiêm xin nghỉ phép mấy ngày để ra ngoài, ngày mai đi đến bệnh viện làm xét nghiệm DNA…”

Chẳng qua khi bọn họ nhìn thấy bé trai và Phong Hành Diễm ngồi cùng một chỗ, trong đầu không khỏi hiện lên một ý nghĩ, giống như thế, đều có mắt màu tím, kết quả cuối cùng, chỉ sợ tám, chín phần mười thật sự là người nhà họ Phong! Vậy thì nguy rồi!

Phong Hành Diễm sờ lên gương mặt đã chết lặng của mình, thông suốt đứng dậy: “Không được! Bây giờ đến bệnh viện.” Anh nhất định phải chứng minh cho chính mình, sao anh có thể say rượu mất lý trí, ngay cả chính mình cũng không biết?

Bé trai cũng đứng lên, không chút sợ hãi nào, nói: “Đi thì đi, sớm làm rõ tình hình, cha sớm chịu trách nhiệm với mẹ con! Một mình mẹ vất vả dẫn theo con hơn năm năm! Năm năm qua, mỗi ngày mẹ đều ôm ảnh cha ngủ, cha nhất định phải cho mẹ con một công đạo!”

Phong Hành Diễm khẩn trương nhìn thoáng qua Thương Trăn, vội vàng phản bác: “Đừng vội vàng kết luận sớm như thế, chú vừa nhìn liền cảm thấy cháu không phải con trai mình! Con trai của chú sẽ không đáng ghét như thế!”

Bé trai cũng chống nạnh trừng anh: “Con cũng không muốn có một người cha vô trách nhiệm như thế đâu!”

Mắt thấy một lớn một nhỏ hận không thể ầm ĩ lên, Thương Trăn ngồi trên ghế sofa, dứt khoát giải quyết: “Được rồi, Bàng Thất đã gửi tin nhắn cho em, mẹ của đứa nhỏ sẽ lập tức đến đây, chờ cô ta đến, mọi chuyện tự nhiên sẽ rõ ràng.”

Trong lòng Phong Hành Diễm vẫn cảm thấy bất an: “Anh cảm thấy vẫn nên đi làm giám định DNA sẽ tương đối rõ ràng hơn.”

Bé trai phồng má lên nói: “Làm thì làm, đúng lúc để cho cha hết hy vọng!”

Phong Hành Diễm nhìn cậu bé, tay ngứa ngáy, siết chặt thành nắm đấm, đứa nhỏ của anh, không có khả năng muốn ăn đòn như thế, đây nhất định là con nhà người khác!

Trong lòng bé trai kia nghĩ thầm, người nhà họ Phong này, hình như đều rất thích người phụ nữ xấu xa kia, mẹ muốn gả vào đây là rất khó!

Kế sách tạm thời chính là để mọi người thích cậu bé, ghét người phụ nữ xấu xa kia, cậu bé nhất định phải nghĩ chút biện pháp mới được.

Không bao lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng gọi, một người phụ nữ chạy nhanh như bay vào, ôm chặt bé trai vào trong lòng.

“Cục cưng! Sao con lại chạy loạn khắp nơi như thế! Con biết mẹ có bao nhiêu lo lắng không? Con làm mẹ sợ muốn chết! Con làm mẹ sợ muốn chết.”

Vẻ mặt của cô ta không giống như diễn trò, khàn giọng nói, mắt đỏ ngầu, nhìn qua là dáng vẻ khóc thật.

Xem ra việc hôm nay, không phải do cô ta chỉ điểm, có lẽ là do đứa nhỏ này tự mình chủ trương.

Phong Hành Diễm giật cà vạt, nhìn người phụ nữ có chút xa lạ với anh.

Được rồi, chính chủ đã tới, rốt cuộc đứa nhỏ này là chuyện gì, mọi người nói cho rõ ràng đi!

Văn Hi ôm bé trai vừa hôn lại vừa khóc, bé trai hiểu chuyện lau nước mắt cho cô ta, cười nói: “Mẹ ơi, con không chạy loạn, con nhìn thấy cha, cho nên cùng cha đi đến đây, con còn gặp được ông bà nội, bọn họ cho con rất nhiều đồ ăn ngon…”

Lý Uyển Oánh và Phong Tứ Hải liếc thoáng qua nhau, cả hai đều cười ngượng ngùng, bọn họ có thể rời khỏi đây không? Ngồi ở đây thật lúng túng!

Văn Hi giật mình, lúc này mới phát hiện ra cô ta đến nhà họ Phong! Mà người đàn ông trước mắt này…

Cô ta hoảng sợ nhìn Phong Hành Diễm, so với trong trí nhớ của cô ta, anh càng thêm thành thục, gương mặt anh tuấn. Trong nháy mắt, mặt cô ta đỏ lên.

Mỗi ngày đều ôm ảnh của anh ngủ, làm sao cô ta có thể không biết người này là ai? Không nghĩ tới, cô ta có thể nhanh chóng gặp được anh như thế…

Hơn nữa lại nhanh chóng… Để lộ thân phận của cục cưng!

Phong Hành Diễm ngồi xuống, chỉ vào bé trai, hỏi: “Cô giải thích đi!”

“Đây là con ai?”

——————–



Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện