Cô Vợ Tái Sinh Chương 480

 


Chương 480






Chương 480: Quá khứ nói không rõ

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Văn Hi, bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy! Văn Hi ôm đứa nhỏ, sợ hãi lùi lại một bước, liền đụng phải ghế sofa của Thương Trăn.

“Cô… Văn.” Thương Trăn cố gắng làm cho vẻ mặt của mình hòa hoãn, bình tĩnh nói với cô ta: “Rốt cuộc đứa nhỏ này là chuyện gì, cô nói rõ ràng đi.”

Cô sâu xa nhìn thoáng qua Phong Hành Diễm: “Người nên chịu trách nhiệm, nhất định sẽ chịu trách nhiệm, điểm này, tôi và cô có chung lập trường.”

“Trăn Trăn…” Trong lòng Phong Hành Diễm nước mắt rơi đầy mặt, trong sạch của anh! Anh không hồ đồ! Anh rõ ràng chuyện gì cũng không làm!

Văn Hi nhìn Thương Trăn, nuốt một ngụm nước miếng, khí thế của Thương Trăn quá mạnh, điều này khiến cho cô ta rất sợ hãi, vì thế, ở trước mặt Thương Trăn, cô ta có chút rụt đầu, co chân về, người không biết, còn cho rằng Thương Trăn bắt nạt cô ta.

Bé trai nhìn thấy thế, vội vàng dùng hai tay bảo vệ mẹ của mình, trừng mắt nhìn Thương Trăn: “Mọi chuyện cháu đã nói rất rõ ràng! Tình một đêm mà thôi, cháu cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, dĩ nhiên là biết có ý gì, hiện tại, quan trọng nhất vẫn là các người nghĩ xem nên chịu trách nhiệm như thế nào! Mẹ cháu không thể vẫn luôn làm mẹ đơn thân như vậy được!”

“Cục cưng!” Văn Hi không đồng ý trừng mắt nhìn cậu bé, nhưng cậu bé không chút sợ hãi nào: “Mẹ, mẹ chính là quá mềm lòng, vì thế cha mới cưới người khác, nếu như lúc trước mẹ không chạy, vì đứa nhỏ này, cha nên cưới mẹ mới đúng!”

Lời cậu bé nói khiến cho Thương Trăn nhớ đến một số chuyện không vui lúc trước, khi đó Phong Hành Diễm không thích cô, nói không chừng sẽ thật sự vì bất ngờ có con với người khác liền kết hôn. Dù sao khi đó, suy nghĩ của anh chính là, bất kỳ người phụ nữ nào đều được, chỉ cần không phải là Thương Trăn đều có thể…

Nói như thế, thật đúng là châm chọc!

Thương Trăn đột nhiên đứng lên, đi lên lầu!

Cô vừa đứng lên, Phong Hành Diễm đã cảm thấy hoảng hốt, thấy cô không nhìn anh lấy một cái liền đi lên lầu, anh không cần suy nghĩ nhiều liền đứng lên kéo cô, nhưng bàn tay vừa vươn ra, bỗng nhiên liền thu lại, trên mu bàn tay đột nhiên có cắm một cây châm.

Thương Trăn nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng rất lãnh đạm: “Anh ở lại đây, đem mọi chuyện làm cho rõ ràng.”

Phong Hành Diễm sợ nhất là nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh không cần nghĩ cũng đoán ra được vì sao Trăn Trăn lại không vui, nói tới nói lui đều là quá khứ của anh gây nghiệt, hiện tại đến lúc trả nợ…

Anh giả bộ đáng thương nói: “Trăn Trăn, lúc trước cho dù anh biết cô ta mang thai, anh cũng sẽ không cưới cô ta, thật đó!”

Thương Trăn hơi nhướng mày, chậm rãi nói: “Vậy anh muốn cưới ai? Nhạc Mộng Như ư?”

Lần này, nhiệt độ trong phòng xuống đến âm độ, trong lòng tất cả mọi người đều hiện lên một suy nghĩ, xong, báo ứng đến rồi!

Phong Hành Diễm há to miệng, một lúc lâu cũng không nói ra lời, Thương Trăn khẽ cười một tiếng, đưa tay sửa lại cổ áo và cà vạt cho anh.

Chẳng qua hành động này của cô rơi vào trong mắt người khác, dường như bất kỳ lúc nào cô đều có thể sắc mặt không đổi, bóp chết anh.

“Không sao, không cần phải nóng nảy, anh có thể chậm rãi giải quyết chuyện này.”

Sau khi nói xong, cô quay người đi lên lầu: “Tối nay, đừng để cho em nhìn thấy anh!”

Đây xem như là tối hậu thư rồi! Mỗi khi Thương Trăn nói như thế liền không có chỗ thương lượng, nếu như Phong Hành Diễm dám giống như bình thường có ý đồ lăn lộn, kết cục sẽ rất thê thảm!

Phong Hành Diễm nhìn thấy Thương Trăn lên lầu, trong tim như thiếu đi thứ gì đó, từng chút trầm xuống, trong lòng anh có 101 lần ảo não, vì sao anh không yêu thích Trăn Trăn ngay từ nhỏ?

Thật ra khi đó là thích, ít nhất là có ấn tượng tốt, đều là do Nhạc Mộng Như, tất cả chuyện này đều là do Nhạc Mộng Như hại anh!

Lý Uyển Oánh cứng ngắc nói: “… Hành Diễm, mẹ thấy con vẫn nên giải quyết chuyện này trước, sau đó đi tìm Trăn Trăn? Mẹ nghĩ… Con bé sẽ nghe con giải thích…”

Nếu không được, mẹ sẽ giúp con, nói tốt cho con trai!

Phong Hành Diễm quay đầu, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, anh lạnh lùng liếc Văn Hi, dọa cho cô ta đến mức run lên!

“Còn có cái gì để nói, hiện tại đi bệnh viện làm giám định DNA!”

Văn Hi ôm đứa nhỏ, sợ hãi nói: “Xin lỗi… Tôi, tôi không muốn quấy rầy mọi người…”

Phong Hành Diễm lười nói nhiều với cô ta, đối với anh mà nói, người phụ nữ này chỉ là xa lạ, thế nhưng sự xuất hiện của cô ta đã đảo loạn cuộc sống hạnh phúc, phong phú của anh, quả thật là không xong!

Lý Uyển Oánh khuyên anh: “Có nên để ngày mai không? Hôm nay đã muộn như thế rồi…” Bà ấy nhìn Văn Hi và đứa nhỏ, trong lòng có chút không đành lòng, bởi vì nhìn qua, bọn họ không giống như cố ý.

“Hôm nay để bọn họ ở lại nhà chúng ta một đêm, ngày mai rồi nói sau?”

“Không được!” Phong Hành Diễm là người đầu tiên phản đối, nếu giữ bọn họ lại, Trăn Trăn nhất định càng thêm không vui: “Phải đi! Hiện tại đi ngay!”

Phong Hành Diễm tuyệt tình và lạnh lùng khiến cho trong lòng Văn Hi cảm thấy chua xót, cô ta về nước, nói không có hy vọng với Phong Hành Diễm, đây tuyệt đối là lừa mình dối người, thế nhưng nghe thấy anh tàn nhẫn như thế nghi vấn chính mình nói dối, cô ta tức giận, buồn bực, đồng thời cũng cảm thấy chua xót khó tả, trong nháy mắt, mắt rưng rưng…

Cô ta dùng sức lau sạch nước mắt: “Không cần!”

Cô ta nói như thế, người nhà họ Phong đều nhìn chằm chằm cô ta.

Văn Hi nhìn Phong Hành Diễm, hết sức nghiêm túc, kiên định nói: “Đứa bé này là con anh!”

Một câu của cô ta khiến cho sắc mặt của mọi người khác nhau, vẻ mặt Phong Hành Diễm càng đen như đít nồi!

Sống lưng Văn Hi thẳng tắp, rưng rưng nói: “Hôm đó, vào ngày sinh nhật của anh, em họ của anh đã bao toàn bộ quán rượu vì để chúc mừng sinh nhật anh, anh uống rất nhiều rượu, vì thế liền đi về phòng nghỉ ngơi, tối đó không về, tôi nhìn thấy trước khi anh đi vào trong phòng có nói đầu rất đau, cho nên đã đi nấu một bát canh giải rượu, đưa đến cho anh, nào ngờ anh…”

Nói đến đây, cô ta không nói được nữa, gương mặt đỏ bừng!

Tuy đã sinh một đứa nhỏ, nhưng cô ta lớn như thế lại chưa từng một lần yêu đương, ngây thơ như một nữ sinh.

Thấy tất cả mọi người đều nhìn cô ta, cô ta dừng một lúc, sau đó tiếp tục nói: “Xảy ra chuyện như thế, tôi cũng rất sợ hãi…Tôi biết anh có vị hôn thê, tuy nghe nói… Anh rất ghét cô ta, nhưng tôi vẫn không chen chân vào hai người, vì thế sau khi chuyện xảy ra, tôi đã trở về nhà ngay trong đêm… Hơn nữa ngày hôm sau, tôi phát hiện ra anh không nhớ gì, tuy trong lòng cảm thấy khó chịu… Nhưng cũng muốn xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ là không ngờ…”

Cô ta nhìn con trai bảo bối trong ngực: “Thế nhưng không ngờ, tôi mang thai!”

Phong Hành Diễm không nói gì, bởi vì đối với ký ức ngày hôm đó, anh hoàn toàn không nhớ gì, lông mày anh nhíu chặt, chẳng lẽ là thật…

Văn Hi lau sạch nước mắt, cố gắng cười nói: “Chẳng qua chuyện này không sao cả, đều đã qua rồi, con của tôi, tôi tự nuôi, đứa nhỏ này… Thằng bé và nhà họ Phong không hề có quan hệ gì, vì thế không cần làm giám định DNA, tôi sẽ dẫn thằng bé đi, các người xem như chưa từng gặp qua mẹ con tôi.”

“Mẹ!”

Bé trai giữ lấy cổ áo của cô ta, chần chờ nói.

“Không cho nói!” Vành mắt Văn Hi đỏ lên, hung dữ mắng cậu bé một câu: “Hôm nay con biết mình gây ra bao nhiêu tai họa không? Nhanh về nhà với mẹ!”

——————–

Các bạn đang đọc truyện  thuộc thể loại 

 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện