Chương 487
Chương 487: Mạch hoạt
Anh nói với Phong Hàn Võ, “Chuyện này em thật sự làm sai rồi, em nhất thời hồ đồ, hủy hoại cuộc sống của cô gái này, bây giờ, tới lúc em gánh vác trách nhiệm rồi.”
Tuy anh không giúp Phong Hàn Võ thoát tội, nhưng có thể giúp sẽ giúp, chỉ là Phong Hành Võ muốn có gì đó với Văn Hi, xem ra không thể rồi.
Văn Hi nhìn bọn họ cười mỉa, cô ta cảm thấy mình đúng là buồn cười, cho dù tố cáo Phong Hàn Võ lên tòa án, cho dù khiến Phong Hàn Võ ngồi tù thì thế nào?
Cô ta vẫn bẩn, cô ta nuôi con trai của tên tội phạm cưỡng bức năm năm! Cô ta muốn quên đi câu chuyện cười này hoàn toàn!
Thương Trăn rất đồng tình với cô ta, bởi vì nếu không có Phong Hàn Võ, có lẽ nhân sinh của cô ta hiện giờ đã khác, nhưng… Bây giờ đều không có, chỉ dựa vào điểm này, Phong Hàn Võ nên ngồi tù.
Thấy thái độ của cô ta kiên quyết như vậy, Phong Hàn Võ không còn lời gì để nói, anh ta chậm rãi đứng thẳng người, nhìn Văn Hi nói, “Em muốn tố cáo anh, có thể… Đây vốn là lỗi của anh, bây giờ cũng tới lúc nên gánh lấy hậu quả…”
Nói đến đây, anh ta đột nhiên cười khổ, “Nói thật, trước khi anh tới, thực sự không ngờ sẽ có kết cục này, cùng lắm là em không chấp nhận anh, chỉ là… Em đưa ra yêu cầu như vậy anh không còn lời nào để nói, anh chỉ có một thỉnh cầu, trước khi anh đến tòa án, anh có thể ôm con anh một cái được không?”
“Không thể!” Văn Hi hét lên, cũng bảo vệ đứa bé ở sau người, lời nói sắc bén! “Thằng bé không phải con anh, anh không có tư cách ôm con của tôi!”
Đôi mắt Phong Hàn Võ tối sầm lại, không cưỡng cầu nữa, anh ta nói với Phong Hàn Diễm, “Anh họ, thật xin lỗi vì gây ra phiền phức lớn như vậy cho anh… Còn có chị dâu, thực xin lỗi, hại tâm tình của chị không tốt rồi…”
Thương Trăn lắc đầu, sau đó, Phong Hàn Võ liền cáo từ rời đi.
Văn Hi không còn dũng khí nói một câu với Phong Hành Diễm, đứa bé trai cũng không hài lòng, nhìn có vẻ trắng xanh.
Tất cả mọi người rời đi, vở kịch náo loạn này mới chấm hết.
Lý Uyển Oánh hơi khó xử nói, “Chuyện này làm sao cho phải đây, mẹ thấy đứa bé Tiểu Võ kia, nhất định sẽ nói hết mọi chuyện năm đó ra, xem ra ngồi tù là chắc chắn rồi, cha thằng bé biết, không đánh chết thằng bé mới lạ.”
Phong Hành Diễm nói, “Cậu ấy thành thật một chút cũng tốt, có thể quan tòa sẽ xem xét thái độ nhận sai của cậu ấy, xử lý nhẹ hơn, nhưng mà, cho dù sau này cậu ấy không ngồi tù, chỉ sợ sẽ không vui vẻ gì, dù sao lúc trước cậu ấy kỳ vọng rất cao đối với người phụ nữ kia, nhìn ra được cậu ấy rất thích cô ta.”
Cuối cùng Phong Tứ Hải nói, “Được rồi, chỉ cần cái chuôi này không đốt tới nhà chúng ta là được, không phải tôi ích kỷ, nhưng chuyện này thật sự khiến người ta đau đầu!”
Vẻ mặt Lý Uyển Oánh nghĩ lại mà sợ gật đầu, “May mà không phải của con.”
Bà ấy im lặng một lát, lại nghiêm túc nói với Phong Hành Diễm, “Hành Diễm, con thành thật nói cho mẹ, trước khi kết hôn với Trăn Trăn, con có làm chuyện gì hồ đồ hay không? Nếu có, bây giờ thừa nhận vẫn chưa muộn!”
“Mẹ!” Phong Hành Diễm liếc mắt nhìn Thương Trăn một cái, không khách sáo nói, “Đúng thật là, sao con có thể phạm sai lầm được?”
Anh là người anh minh như thế, cho dù bị người ta tìm tới cửa, phạm sai lầm cũng là người khác mà!
Thương Trăn khẽ nhíu mày, theo lý mà nói, chuyện này được giải quyết, cô nên thở phào nhẹ nhõm mới đúng, nhưng nghĩ tới người phụ nữ kia biết được chân tướng xong sắc mặt thay đổi, cô liền có chút… Không thoải mái.
Có phải cô nên cẩn thận hơn hay không?
Thực ra Phong Hành Diễm cũng có cảm giác sống sót sau tai nạn, may mà trước đây anh bận rộn nhiều việc, hơn nữa không có hứng thú với người phụ nữ khác, giữ mình trong sạch, nếu không việc hôm nay là thật, vậy giữa anh và Trăn Trăn, sẽ sản sinh ra ngăn cách cỡ nào!
Sau này, Phong Hành Diễm nhận được tin, cuối cùng Văn Hi không đi tố cáo Phong Hàn Võ, cụ thể là tình huống gì, bọn họ không biết, sau đó Văn Hi cưới chui với một người nước C luôn theo đuổi cô ta ở nước ngoài, từ đó về sau, không có một chút tin tức.
Hôm nay, Phong Hành Diễm và Thương Trăn đi dạo phố, không ngờ, gặp được một cố nhân đã lâu không gặp…
Trên đường cái, Nhạc Mộng Như kéo tay một người đàn ông chất vấn, “Không phải là anh nói chỉ yêu mình tôi sao? Người phụ nữ này là ai? Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy!”
Mới đầu người đàn ông kia còn giải thích, cuối cùng không kiên nhẫn, hất mạnh cô ta ra!
“Cô có thể biết chút đạo lý được không? Tôi đã nói rồi, lần đó giữa tôi và Tiểu Điệp là ngoài ý muốn! Nhưng nếu tôi lấy đi trong sạch của cô ấy, nên chịu trách nhiệm với cô ấy, cô không thể hào phóng một chút được sao? Có mấy người đàn ông có tiền có thế không chơi đùa bên ngoài? Cô gây sự cái gì!”
Nhạc Mộng Như không ngờ người này lại cặn bã tới vậy, cô ta tức giận tới mức toàn thân phát run!
“Cô ta tới nhục nhã tôi, anh còn ép tôi nhịn sao? Súc sinh! Chúng ta ly hôn!”
“Ly hôn? A, đây là cô nói đấy! Cô đừng hối hận!”
Thương Trăn và Phong Hành Diễm liếc nhau, im lặng rời đi, tính cách con người quyết định mình sẽ đi tới mức nào, nhất là lúc nhân sinh không thuận lợi, càng có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt.
Mà Nhạc Mộng Như đã không có quan hệ gì với bọn họ, bọn họ đối với cảnh ngộ cô ta gặp phải bây giờ, cũng không có cảm xúc gì, giống như người qua đường, nhìn rồi đi qua.
Đi dạo phố một lát hơi mệt, hai người giống như đôi vợ chồng bình thường ngồi bên cạnh suối phun ở quảng trường.
Phong Hành Diễm ngửa đầu cảm khái, “Lười biếng thật thoải mái, nhất là lúc lười biếng có người bên cạnh.”
Thương Trăn liếm môi, nói, “Em đột nhiên muốn uống nước ô mai ở Dương Thành Ký, anh có thể đi mua một ít cho em không?”
“Tuân lệnh!” Phong Hành Diễm vội vàng đứng dậy, tinh thần phấn chấn rời đi, đây là điểm Thương Trăn bội phục nhất, cho dù là lúc nào, Phong Hành Diễm đều vô cùng nhiệt tình, tràn ngập sức sống, ở bên cạnh anh, sẽ không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Thương Trăn cười khẽ, đột nhiên cảm thấy bụng có chút không thoải mái, cô nhíu mày, xoa bóp huyệt vị một lúc lâu cũng không đỡ hơn, cảm thấy kỳ lạ bắt mạch cho mình một lát.
Kỹ thuật bắt mạch của Thương Trăn chỉ có thể tính là tạm được, nhưng loại mạch tượng phổ biến như mạch hoạt này, cô vẫn có thể kiểm tra ra được, tính thời gian, kỳ sinh lý của cô đã chậm hai ngày rồi, xem ra cô thật sự mang thai.
Không thể nói nên lời là cảm giác gì, ý nghĩ đầu tiên của Thương Trăn là, cô sắp sinh một đứa bé mắt tím rồi.
Phong Hành Diễm nhanh chóng chạy trở về, anh cũng mua cho mình một chai nước, đưa nước ô mai cho Thương Trăn.
Anh mở nắp chai ra uống nước, nhưng thấy Thương Trăn không uống, mà để nước ô mai lạnh sang một bên, cảm thấy hơi lạ hỏi, “Sao em không uống đi?”
Anh uống nước ừng ực, lại nghe Thương Trăn bình tĩnh nói, “A… Em mang thai, không uống được lạnh.”
Một giây, Phong Hành Diễm còn chưa phản ứng kịp, sau một giây, Phong Hành Diễm trực tiếp phun ra! !
Đây là lần đầu tiên anh thất thố như thế, ở bên đường làm ra hành động thất lễ như vậy, nhưng hiện giờ là lúc để ý những chuyện này sao? Anh đứng bật dậy như giật mình, biểu cảm khó có thể tin nhìn Thương Trăn giống như thấy được người ngoài hành tinh!
“Em mới nói gì cơ?”
Thương Trăn nâng mắt nhìn anh, hơi nghiêng đầu, “Em nói, em mang thai, anh không hiểu sao? Mang thai, chỗ này, có con của anh rồi.”