Chương 488
Chương 488: Không có anh không ngủ được
Thương Trăn bình tĩnh chỉ bụng mình, mà hai tay của Phong Hành Diễm luồn vào trong tóc mình, nhìn chỗ ngón tay cô chỉ, cả người như sắp điên lên!
Chỗ đó có con của anh sao?
Nhanh như vậy đã có một đứa nhóc tranh giành tình cảm với anh rồi sao?
Anh sắp làm ba rồi?
Anh còn chưa mua tã!
Trời ạ! Thứ đó phải dùng thế nào?
Không không không! Những thứ này không phải là trọng điểm! Trọng điểm là Trăn Trăn mang thai rồi? Vậy mà cô mang thai rồi!
“Em em em không lừa anh đấy chứ?”
Phong Hành Diễm đột nhiên tỉnh táo lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô hỏi.
Thương Trăn mím môi cười, đôi mắt sáng lấp lánh nói, “Không có, anh sắp lên làm cha rồi, kích thích ngoài ý muốn hay không?”
Phong Hành Diễm nói 101 lần với mình phải bình tĩnh!
Anh đã sớm nghĩ tới tình huống này, còn từng học hỏi rồi, một khi thật sự xảy ra, anh tuyệt đối có thể giả bộ rất ổn trọng rất có lý luận kinh nghiệm!
Nhưng sự thật là, toàn bộ những cuốn sách anh từng đọc lúc trước trong đầu biến thành sách trắng! Anh không nghĩ ra một chữ!
Anh phải bình tĩnh, không thể nổi điên! Mẹ kiếp! Lúc này còn bình tĩnh thế nào?
Phong Hành Diễm đột nhiên ngẩng đầu, la to, “Tôi sắp làm cha rồi! !”
Tiếng la này có thể nói là long trời lở đất, đinh tai nhức óc!
Tất cả mọi người ở quảng trường nhìn tới, nhưng Phong Hành Diễm giống như chưa tỉnh táo lại, hưng phấn la to lần nữa!
“Tôi sắp làm cha rồi! Tôi sắp làm cha rồi!”
Thậm chí có người đi qua anh, anh đều níu chặt vai người ta nói, “Tôi sắp làm cha rồi! !”
Người thanh niên bị nắm lấy sợ tới mức sửng sốt, “Chúc… Chúc mừng…”
Phong Hành Diễm nghe vậy vô cùng vui vẻ, dùng sức hôn lên mặt anh ta một cái! Dọa đối phương kêu một tiếng, chạy mất dép!
Mà Thương Trăn, lẳng lặng nâng mặt nhìn anh, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người bọn họ, mỗi một tầng sáng đều vui sướng, giống như nốt nhạc.
Đợi Phong Hành Diễm lấy lại bình tĩnh, Thương Trăn nắm tay anh nói, “Đi thôi, về nhà, em đói bụng rồi.”
Phong Hành Diễm gật đầu liên tục, có trời mới biết bây giờ anh cung phụng Thương Trăn cỡ nào! Đi đường? Không đúng, sao cô có thể đi đường? Đi đường sẽ không đau chân chứ? Anh có cần ôm cô lên không?
Thương Trăn thấy tầm mắt anh di chuyển khả nghi trên chân cô, có chút không thể nhịn được nữa, cười trừng mắt với anh một cái, “Đi thôi! Muốn khẩn trương, thì về nhà lại khẩn trương.”
Nói xong, liền một mình đi trước, Phong Hành Diễm sợ tới mức không ngừng nói ở phía sau, “Trăn Trăn em đi chậm một chút! Đợi đã! Trăn Trăn trước mặt em có bậc thang…”
Hai người cứ khẩn trương như vậy trở về.
Thương Trăn vốn tưởng rằng, có Lý Uyển Oánh khuyên bảo, Phong Hành Diễm sẽ bình thường một chút, ai ngờ Lý Uyển Oánh nghe nói cô mang thai xong, vui tới mức thiếu chút nữa lên cơn sốc!
Không dễ dàng gì mới hoàn hồn, Lý Uyển Oánh liền lấy đồ ăn đi một nửa! Món này không được ăn, món kia cũng không được ăn… Mà Phong Hành Diễm đứng ở một bên nhớ kỹ, hóa ra mang thai cần kiêng nhiều thứ như thế, tối nay nhất định phải nhớ kỹ!
Thương Trăn bị hành động của bọn họ dọa sợ, may mà Phong Tứ Hải vẫn bình thường, Thương Trăn nói khẽ với Phong Tứ Hải, “Cha, hay là chúng ta ăn trước đi?” Bởi vì nhìn bọn họ chỉ sợ tạm thời làm chưa xong đâu.
Mà cơ thể Phong Tứ Hải giật bắn lên, giống như đột nhiên lấy lại tinh thần, sau đó cười ha ha!
“Ha ha ha, mình đã nói mình nhất định sẽ là người đầu tiên được làm ông nội rồi! Mình phải gọi điện thoại khoe với bọn họ!”
Nói xong, liền đứng dậy đi gọi điện thoại cho hai anh em của ông ấy, Thương Trăn ngồi trước bàn ăn hơi thất thần, chẳng lẽ phản ứng của cô mới không bình thường, phản ứng của Phong Hành Diễm mới bình thường? Nếu không giải thích thế nào việc cô khác với bọn họ?
Buổi tối, Thương Trăn bị ép chia phòng.
Cô vốn tưởng rằng Phong Hành Diễm sẽ phản đối, ai ngờ anh vội vàng gật đầu, chủ động lấy đồ của mình trong phòng ngủ ra, tặng phòng ngủ chính cho cô.
Thương Trăn nhìn anh muốn nói lại thôi, mà bây giờ đứa ngốc này còn có chút lâng lâng, cười nói, “Buổi tối anh ngủ với em, nói không chừng sẽ đè phải em. Nhỡ đâu không nhịn được muốn, em lại không thể từ chối anh, vẫn nên tách nhau ra, nhưng mà anh sẽ rất nhớ em!”
Một câu của anh, khiến những lời Thương Trăn muốn nói đều nghẹn ở yết hầu, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Buổi tối, cô một mình nằm trên chiếc giường ba mét, còn có chút hoảng hốt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mà phòng bên cạnh, không ngừng truyền ra động tĩnh kỳ lạ, điều này khiến Thương Trăn hoài nghi, rốt cuộc là Phong Hành Diễm đang làm gì ở bên kia?
Náo loạn tới hơn nửa đêm, cuối cùng bên cạnh cũng yên tĩnh, Thương Trăn dán sát vào tường nghe ngóng một phen, suy đoán có lẽ Phong Hành Diễm ngủ thiếp đi rồi.
Người này… Vậy mà không có cô cũng có thể ngủ được?
Trong lòng Thương Trăn hơi khó chịu, nghĩ một lát, đột nhiên xuống giường ra ngoài.
Cô đi tới trước cửa phòng bên cạnh, khẽ xoay tay nắm cửa, bình thường ngủ cùng cô, Phong Hành Diễm ngủ rất say, nhưng lúc này anh rất tỉnh táo, “Ai đấy?”
Khi anh nhìn thấy Thương Trăn, biểu cảm trên mặt nhu hòa hơn, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng đáng sợ!
Anh gần như dùng tốc độ tia chớp, ôm Thương Trăn lên giường, còn che hai chân cô trong ngực, cau mày nói, “Sao em không đi dép đã chạy tới đây? Cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”
Thương Trăn rầu rĩ nói, “Vậy anh làm ấm cho em là được.”
Phong Hành Diễm phát hiện cô chỉ mặc áo ngủ tới đây, phần lớn áo ngủ anh mua cho cô đều rất… Cho nên ánh mắt anh liền trở nên nguy hiểm, nhưng anh lắc đầu thật mạnh! Sau khi che kín chân Thương Trăn xong, liền đứng dậy chuẩn bị ôm cô.
“Anh đưa em về đi ngủ!”
Ai ngờ Thương Trăn đột nhiên ôm cột giường, không nói một lời, cứ thế nhìn anh.
Điều này khiến Phong Hành Diễm hơi đau đầu, anh bất đắc dĩ nói, “Trăn Trăn… Đừng quậy, tình hình của em hiện giờ, anh ngủ với em, em không an toàn…”
Nhưng Thương Trăn vẫn ngồi yên, quật cường ôm lấy cột giường.
Phong Hành Diễm hạ quyết tâm, xoay người lại ôm cô, mà Thương Trăn cũng sử dụng sát chiêu! Hai tay của cô ôm lấy cổ Phong Hành Diễm, mềm mại, nhỏ giọng nói.
“Không có anh ở bên, em không ngủ được.”
Mặt Phong Hành Diễm đỏ một cách khả nghi, đôi mắt anh lóe sáng nhìn Thương Trăn, ngọn đèn ấm áp giống như hòa tan người ta, khiến anh không còn sức lực kiên trì.
Thương Trăn cọ xát vào giữa cổ anh, thở dài.
“Vẫn là được anh ôm thoải mái nhất…”
Đầu quả tim của Phong Hành Diễm run lên, ý chí lung lay sắp đổ.
“Nhưng mà… Anh sợ anh… Anh không có lực khống chế gì với em.” Hơn nữa cô ăn mặc gợi cảm như thế, đây không phải là ép người ta phạm tội sao?
Thương Trăn cười khẽ, ghé vào tai anh nói, “Em tin anh có thể, ngủ đi.”
Vì thế, cứng rắn lôi kéo Phong Hành Diễm lên giường, cuối cùng, khi Thương Trăn rúc vào trong lòng Phong Hành Diễm, mới cảm thấy toàn bộ đều bình thường, an tâm nhắm mắt lại.
Tay của Phong Hành Diễm vỗ nhẹ cô từng cái, nghĩ tới anh ôm không chỉ vợ anh, còn có con của anh, chỉ trong chớp mắt, anh cảm thấy mình ôm cả thế giới!