Chương 492
Chương 492: Thích mới có thể chia sẻ
Đứa bé suy nghĩ một lát, lúc này mới gật đầu, giống như ông cụ non thở dài, đáng yêu nói.
“Haizz, đúng là bại bởi mẹ rồi! Được rồi, cho phép mẹ đi, nhưng nếu mẹ nhớ con…”
Lúc này Phong Hành Diễm ôm ngực hừ một tiếng, có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không cho Thương Trăn cơ hội nhớ thằng nhóc con này!
Đứa bé lộ ra hàm răng trắng nói, “Con sẽ gọi điện cho mẹ mỗi ngày!”
Phong Hành Diễm nghiến răng, kẻ địch đúng là giảo hoạt!
Đứa bé lại nói với Phong Hành Diễm, “Này, người đàn ông kia, phải bảo vệ mẹ thật tốt đấy, biết không? Con chỉ cho mượn mẹ một ngày thôi!”
Phong Hành Diễm vừa nghe thấy vậy định oán hận lại, trước đây anh có tiếng là độc miệng, còn sợ thằng oắt con này sao?
Anh còn chưa mở miệng, đã bị Thương Trăn che miệng kéo đi.
“Đã biết, chúng ta đi, tạm biệt!”
Nói xong, liền mang Phong Hành Diễm còn không phục nghênh ngang rời đi, đứa bé nam vẫy tay, nở nụ cười đắc ý, hừ, cha chỉ sinh sớm hơn cậu bé vài chục năm mà thôi, đợi cậu bé trưởng thành, mẹ chính là của mình cậu bé rồi!
Cuối cùng cũng thoát khỏi con trai, Phong Hành Diễm chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét to.
Thương Trăn thấy anh vui như vậy, không khỏi cười bất đắc dĩ, “Đừng vậy mà, tốt xấu gì thằng bé cũng là con anh…”
Phong Hành Diễm u oán nhìn cô, “Em biết không? Sinh thằng bé sớm như vậy, tuyệt đối là quyết định không sáng suốt nhất của anh!”
Làm hại thời gian du lịch của bọn họ muộn như vậy, chỉ vì đợi đứa bé lớn hơn một chút.
Thương Trăn cười khổ, “Đâu khoa trương như anh nói, em thấy bình thường hai người ở chung rất tốt mà… Anh còn có thể ăn đồ ăn vặt với đứa bé, cùng chơi game, em thấy tình cảm của hai người rất tốt.”
Khóe miệng Phong Hành Diễm giật giật, anh không thể nói, lúc mà Trăn Trăn không nhìn thấy, anh và thằng nhóc con kia thiếu chút nữa thành kẻ thù được.
Anh là người nghiêm túc, chơi game cố ý thua để con trai thắng sao? Thật có lỗi, không tồn tại!
Nếu anh chơi nhất định phải thắng có được không? Mỗi lần nhìn thằng nhóc con tức nhưng không làm gì được, khỏi phải nói anh vui tới mức nào!
Còn cùng ăn vặt sao? Đồ ăn của Trăn Trăn làm vì sao lại cho đứa bé? Đứa bé ăn đồ ăn mua không được sao?
Cho nên lúc Trăn Trăn không ở đấy, hai cha con đều cướp ăn, lúc đứa bé hai tuổi, còn có thể vừa níu chặt đồ ăn mẹ làm, vừa khóc, đợi người cha vô lương tâm của mình mềm lồng, nhưng lúc ba tuổi, cậu bé hiểu rõ một đạo lý, phàm là thứ liên quan tới mẹ, yếu thế thì tuyệt đối không đạt được thắng lợi, chỉ có dùng trí và cướp đoạt!
Đương nhiên, lúc Thương Trăn ở đấy, vẫn rất hòa hợp…
Cho nên lúc Thương Trăn nói như vậy, khóe miệng Phong Hành Diễm giật giật, rất không biết xấu hổ nói.
“Đương nhiên, ở chung với đứa bé anh rất có lòng, vừa rồi là nói đùa, tình cảm giữa anh và con rất tốt, hai cha con bọn anh đều thuộc loại yêu ở trong lòng khó mở miệng, cho nên anh chỉ nói mát thôi, ha ha…”
Thương Trăn gật đầu phụ họa, “Em biết tình cảm giữa hai người rất tốt, như vậy đi, lần sau đi du lịch sẽ đưa bảo bối đi cùng?”
Phong Hành Diễm hoảng sợ, gian nan nói, “Không tốt lắm đâu?”
“Không tốt chỗ nào?” Thương Trăn cười tít mắt hỏi, “Một nhà ba người chúng ta, chẳng lẽ không phải là một tổ hợp hoàn chỉnh?”
Phong Hành Diễm kéo Thương Trăn rời đi, nói mơ hồ, “A… Chuyện này sau này hãy nói! Ngoài ra, chúng ta đã ra ngoài rồi, cho nên em đừng nghĩ tới đứa bé nữa, nhớ kỹ, em chỉ có mình đại bảo bối là anh! Không có tiểu bảo bối!”
Thương Trăn vô cùng bất đắc dĩ, vì sao Phong Hành Diễm càng nhiều tuổi càng trẻ con thế này? Làm hại cô cũng trẻ hơn, cả ngày đều muốn đi chơi…
Nhưng như vậy cũng được!
Hai vợ chồng bắt đầu tuần trăng mật dài tới nửa năm, mà trong nhà, đứa bé trai thông qua máy nghe trộm, nghe được lời nói không biết xấu hổ của cha mình, tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Không được, cậu bé phải nhịn, không thể để lộ mình…
Mà bạn của Lý Uyển Oánh tới nhà, bà ấy cũng mới lên chức bà nội, trong lòng là một đứa bé gái hơn một tuổi, vô cùng đáng yêu.
Lý Uyển Oánh vừa thấy liền không nhịn được, bà ấy luôn muốn có con gái… Có thể mặc váy, chải tóc cho đứa bé.
Hơn nữa cô bé kia rất nhu thuận đáng yêu, khiến Lý Uyển Oánh vừa nhìn liền tâm ngứa không nhịn được, đột nhiên bà ấy nghĩ tới gì đó, kéo đứa bé trai dang ngồi một bên nghe tới, nói, “Bé cưng, đây là em gái, ngoan, gọi em gái đi.”
Đứa bé trai trợn trừng mắt trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói “Em gái”.
Về điểm này, khác hoàn toàn với Phong Hành Diễm và Thương Trăn, đứa nhỏ này là thuộc tính xấu xa bên trong, nhưng tính chất đặc biệt, trước mắt chỉ có Phong Hành Diễm phát hiện ra.
Bạn của Lý Uyển Oánh thấy đứa bé trai cũng coi như bảo bối, nói thẳng sao lại có đứa bé đáng yêu như thế? Giống như là tiểu thiên sứ!
Đứa bé trai chịu đựng bà ấy xoa mặt mình, trong lòng không kiên nhẫn, nhưng miệng rất ngọt, “Dì cũng thật đẹp… Như nữ chính trên tivi!”
Đối phương vừa nghe cười nở hoa, “Đứa nhỏ này, miệng thực ngọt, nhưng cháu không thể gọi là dì, bà cùng vai vế với bà nội cháu!”
Đứa bé trai coi như mình nghe không hiểu, ngây thơ nói, “Vậy sao? Nhưng trẻ con luôn không nói dối, dì thật sự rất trẻ tuổi!”
Nói mấy câu, khiến đối phương ước gì có thể ôm đứa bé trai về nhà nuôi, sao bà ấy lại không có đứa cháu nội ngoan như vậy?
Lúc này, đứa bé trai mới nhìn về phía cô bé trong tay bà ấy.
“Dì, dì nói chuyện với bà nội ôm đứa bé sẽ mệt chết mất? Dì đặt em ấy lên ghế sofa, cháu trông cho dì, còn có chị giúp việc ở đây, không sao đâu, dì và bà nội cứ nói chuyện với nhau, mỗi ngày bà nội đều trông cháu quá vất vả rồi.”
Một câu khiến Lý Uyển Oánh vô cùng cảm động, ôm cậu bé hôn một lát, cuối cùng nghe lời cậu bé nói, để cô bé sang một bên, đứa bé trai ở bên chơi, người giúp việc ở bên cạnh sẽ trông coi.
Đứa bé trai nhẹ nhàng thở ra, dựa vào đứa bé, tiếp tục nghe trộm, nếu cậu bé không tìm chút việc cho mình, bà nội kéo cậu bé nói chuyện với người khác cậu bé sẽ không tập trung được, vẫn nên im lặng ngồi ở đây, dù sao có người giúp việc, một đứa nhóc cũng không vướng bận.
Ai ngờ, cô bé giống như nhận thức chuẩn cậu bé, cố gắng bò lên, leo tới trước mặt cậu bé, cười với cậu bé.
Vẻ mặt đứa bé trai không đổi, lúc này bộ dạng cậu bé rất giống Thương Trăn, ở góc độ mọi người không nhìn thấy, cậu bé lộ ra biểu cảm cảnh cáo với cô bé kia, sau đó dịch sang một bên.
Cô bé giống như bị cậu bé dọa sợ, sửng sốt một lát giống như sắp khóc, nhưng thấy anh trai nhỏ không nhìn mình, càng kìm nén nước mắt trở về, lại bò về phía cậu bé!
Đứa bé trai có chút không kiên nhẫn, vừa định cho cô bé một sắc mặt, cô bé vươn tay ra, quơ quơ.
Chỉ thấy cô bé mở tay ra, một viên kẹo nằm trong tay cô bé, đứa bé trai nhìn cô bé, cô bé đang nở nụ cười ngây ngốc, cô bé ngốc như vậy, cũng biết hối lộ sao?
Cậu bé không biết rằng, thích, sẽ chia sẻ, điểm này, không liên quan tới tuổi tác.