Chương 512
Chương 512: Thù của cô là chuyện của anh
Thương Trăn muốn phản kháng nhưng hai tay của cô đều bị chăn vây chặn, cô muốn quay đầu đi, nhưng hai tay Phong Hành Diễm giữ chặt, khiến cho cô không có biện pháp nào.
Lúc Lý Uyển Oánh đi vào, bà ấy nhìn thấy chính là hình ảnh tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn xung quanh, trong lúc nhất thời tịt ngòi, không biết nên làm gì cho phải.
Chẳng lẽ Trăn Trăn còn thích Hành Diễm, hiện tại Hành Diễm cũng thích Trăn Trăn. Ban ngày ban mặt, hai người ầm ĩ đến mức lăn giường, bà ấy còn cần tìm đối tượng hẹn hò cho Trăn Trăn nữa không?
Phong Hành Diễm nhìn thấy mục đích của mình đã đạt được, không để ý đến Thương Trăn phát ra âm thanh kháng nghị, che lấy miệng cô, nói với Lý Uyển Oánh.
“Mẹ à, mẹ cũng thấy rồi đó, Trăn Trăn chỉ nói năng chua ngoa thế thôi, thật ra trong lòng cô ấy vẫn thích con, mẹ không cần tham dự vào chuyện của chúng con, mẹ ra ngoài đi.”
Lý Uyển Oánh ngượng ngùng gật đầu, vẻ mặt mờ mịt ra ngoài, lúc đi còn thuận tay đóng cửa giúp bọn họ, cuối cùng hai tay của Thương Trăn cũng được tự do, cô kéo bàn tay đang che miệng mình ra ngoài.
“Sao anh có thể như vậy được?”
Má cô đỏ lên, một nửa là xấu hổ, một nửa là tức giận.
Phong Hành Diễm đè lên người cô, thấy được đôi mắt sáng của Thương Trăn, trong đó tràn ngập sức sống, khẽ cười.
“Như thế sẽ không ai có thể quấy rầy đến chúng ta nữa…”
Thương Trăn lập tức cảnh giác.
“Anh còn muốn làm gì?”
Phong Hành Diễm nhướng mày, hù dọa cô.
“Chuyện anh muốn làm… Còn có rất nhiều, ví dụ như cởi quần áo của em ra? Ví dụ như hôn sâu thêm một lần?”
Thương Trăn sắp phát điên rồi, hiện tại thái độ đối xử của Phong Hành Diễm đối với cô khác biệt quá lớn, khiến cho cô quả thật không tiếp nhận được!
“Phong Hành Diễm!” Cô không thể không làm giọng điệu của mình dịu đi…
“Anh đừng như thế… Tôi hơi…” Sợ.
Cô thật vất vả mới có thể buông tình cảm với anh xuống, sao anh có thể bá đạo quấy rầy cô như thế?
Phong Hành Diễm thấy cô yếu ớt, khẽ thở dài, hôn lên trán cô một cái.
Tiếng hôn rõ ràng truyền đến tai cô, Thương Trăn nghe xong liền cảm thấy, dường như trong đáy lòng cô cũng được anh dịu dàng hôn lên.
“Anh chỉ muốn em nghỉ ngơi với anh một lúc.” Gần đây anh rất bận rộn, hơn nữa là vì báo thù cho Trăn Trăn, mấy ngày nay anh đều không nghỉ ngơi tốt, lúc này thật vất vả mới đem người ôm vào trong ngực, không thỏa thích chiếm chỗ tốt, không phải là anh nữa rồi.
Phong Hành Diễm nói xong, thật đúng là ôm cô trở mình, cứ như thế ngủ.
Sau khi xoay người, chăn vẫn vòng quanh, hai tay Thương Trăn ghé sát vào ngực Phong Hành Diễm, muốn tránh thoát lại không tránh thoát được, không khỏi có chút nhụt chí.
Chẳng qua Phong Hành Diễm cảm thấy thỏa mãn, ôm cô như thế, chỉ một lúc sau đã thiếp đi. Cho dù là thấy ma, cho dù là ngủ thiếp đi, cánh tay đang ôm cô vẫn rất chặt, chỉ cần cô muốn chạy liền siết chặt.
Không còn cách nào khác, Thương Trăn chỉ có thể ghé vào trong ngực anh, bắt đầu ngủ, chẳng qua cô còn lâu mới vì Phong Hành Diễm giúp cô báo thù, lại một lần nữa thích anh, có những thứ một khi mất đi, tuyệt đối sẽ không thể nào quay lại, tuyệt đối không!
Chờ đến khi Thương Trăn thức dậy đã là buổi tối, ngồi trước bàn ăn, cô cảm thấy ánh mắt Lý Uyển Oánh nhìn cô có gì đó là lạ.
Mặt Thương Trăn đỏ lên, sau đó Lý Uyển Oánh càng thêm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng lúc càng kỳ lạ.
Bữa cơm hôm nay là lần Phong Hành Diễm cảm thấy hài lòng nhất, sau khi ăn xong, anh ra ngoài nghe điện thoại.
Lý Uyển Oánh vội vàng hỏi: “Trăn Trăn! Chẳng lẽ cháu và Hành Diễm…”
Mặt Thương Trăn đỏ lên.
“Không đâu bác gái, giữa cháu và Phong Hành Diễm không có gì.”
Lý Uyển Oánh lộ ra ánh mắt nghi ngờ, ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ của Thương Trăn, sau cùng thở dài.
“Trăn Trăn… Cháu chính là một lòng một dạ với một người, thôi, hai đứa hạnh phúc là được…”
Thương Trăn mở to hai mắt ra nhìn, cô muốn giải thích lại không cách nào giải thích được, chẳng lẽ cứ để Lý Uyển Oánh tiếp tục hiểu lầm này?
Mang theo loại tâm trạng phức tạp này, Thương Trăn trốn Phong Hành Diễm suốt mấy ngày, may mắn mấy ngày nay, hình như Phong Hành Diễm có việc bận, không chặn cô lại.
Chẳng lẽ ngày đó, Phong Hành Diễm nói những lời kia, làm những hành động đó đều chỉ là nhất thời nổi hứng? Thương Trăn nghĩ đến chuyện này, có chút không vui nhíu mày.
Rất nhanh, phiên tòa xét xử của Vạn Thanh Thanh liền có kết quả.
Vạn Thanh Thanh không nghĩ đến, cô ta chỉ trộm đồ của Thương Trăn, thế mà cũng bị phán tù chung thân.
Nếu sớm biết, cô ta chết cũng không chịu thừa nhận những chuyện đó, không đính chính lại cho Thương Trăn.
Nhưng cô ta không biết, bởi vì một số tội đó, cô ta mới bị trừng phạt như vậy, hơn nữa còn không có quyền được chống án nữa, nhà tù này, cô ta nhất định phải vào!
Vạn Hằng không cách nào để ý đến tin tức này nữa, hiện tại ông ta bốn phía đều là địch, hơn nữa ông ta đã ý thức được, Phong Hành Diễm đang chỉnh ông ta, ông ta muốn phản kích, nhưng đã không còn cơ hội.
Chuyện Vạn Thanh Thanh bị tuyên án, người bị tổn thương nhất không phải là bản thân Vạn Thanh Thanh mà chính là Lâm Tuyết Hàm!
Lâm Tuyết Hàm dựa vào Vạn Thanh Thanh mới có thể đạp rơi người đàn ông mà bà ta vẫn luôn không thích, ngầm trở thành vợ của Vạn Hằng, hoàn thành mộng đẹp bà chủ hào môn, đang là lúc nở mày nở mặt nhất.
Nếu không phải Vạn Thanh Thanh nổi danh có thể mang đến lợi ích, Vạn Hằng sẽ không nhận bọn họ, nhưng hiện tại Vạn Thanh Thanh đã bị hủy, bà ta cũng bị Vạn Hằng đuổi ra khỏi nhà họ Vạn, nghĩ đến ngọn nguồn, đây đều là do Thương Trăn sai!
Không thể để cho Vạn Thanh Thanh cứ như thế bị hủy được!
Vì cứu Vạn Thanh Thanh, dẫn dắt hướng đi của dư luận, Lâm Tuyết Hàm và anh trai của bà ta cấu kết với nhau, ở bên ngoài tung tin đồn nhảm, nói bản thân Thương Trăn cũng không phải người tốt lành gì, cô thậm chí còn giết cha của mình!
Hai người nói rất có bài bản, nói khi đó Thương Trăn rơi vào cảnh khốn cùng, đã ép cha của mình đi bán một bên thận, vì thế Thương Bách Tề mới chết.
Lúc Thương Trăn nghe được tin tức này, sắc mặt Thương Trăn tái nhợt.
Tuy tình cảm của cô đối với Thương Bách Tề, qua nhiều năm ông luôn thiên vị như thế, đã bị hao mòn gần hết, nhưng sau cùng, Thương Bách Tề dùng cái chết của mình để trả giá cho tất cả nghiệp chướng của ông, ông hẳn là nên yên nghỉ như thế, mà không phải một lần nữa bị người ta lợi dụng.
Còn có Lâm Tuyết Hàm, làm sao bà ta có thể ác như vậy? Thương Bách Tề không có chỗ nào là không tốt với bà ta, thế nhưng Thương Bách Tề chết rồi, không nói đến việc bà ta không chút khổ sở, bà ta còn cảm thấy may mắn vì đã ném đi được một người như ông.
Đáng thương cho Thương Bách Tề, đến tận lúc chết mới hối hận vì chuyện đã làm. Hơn nữa, trước khi chết còn biết Vạn Thanh Thanh không phải là con mình, trong lúc tuyệt vọng, ông đi tìm nhà họ Vạn để đòi công đạo, kết quả bị đánh đập, đây cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết sau này của ông.
Thương Trăn càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, khi cô chuẩn bị phản kích, lại nghe Bàng Thất truyền tin tức đến.
“Cô Thương, cậu chủ bảo cô chuẩn bị một chút, anh ấy quyết định ba ngày sau sẽ tổ chức cuộc họp báo, chủ yếu về chuyện dư luận xã hội do nhà họ Lâm gây ra trong thời gian này, hai bên đối chất, trả lại trong sạch cho cô.”
Thấy Thương Trăn giật mình, Bàng Thất còn cười nói: “Hơn nữa cô không cần lo lắng, cậu chủ đã làm tốt chuẩn bị, chỉ cần nhà họ Lâm đến sẽ khiến cho lời nói dối của bọn họ tan thành mây khói, bọn họ không có khả năng phủ nhận chuyện này, bởi vì cậu chủ đã nắm trong tay chứng cứ bọn họ dẫn dắt hướng đi của dư luận.”
Trên mặt Thương Trăn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại khiếp sợ, chẳng lẽ Phong Hành Diễm muốn đem thù của cô xem như chuyện của mình, giúp cô báo thù?
Dựa vào cái gì? Đây là chuyện của cô!
——————–