Cũng không biết trải qua bao lâu, Dương Thần ôn hòa cười thoải mái.
Mây khói tan hết, trong tiếng cười này, dường như đã qua đi thiên sơn vạn thủy, thế sự xoay vần, cũng đã không nói lời nào.
Trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Athena, dường như cũng có nụ cười như vậy, nhưng rất nhỏ không thể thấy, lộ ra trong lúc lơ đãng.
Dương Thần mấp máy môi dưới, hít sâu một cái, mở miệng hỏi:
Thu vũ khí rồi, thu lá chắn rồi, ý là không đánh nữa sao?
Athena lắc đầu:
Thực lực của ta và Zeus tương đương nhau, thậm chí trong tình huống không thể nào sử dụng được Đại dự ngôn thuật với ngươi, cũng không bằng Zeus. Ngươi có thể dễ dàng giết chết anh ta, có nghĩa ngươi có thể dễ dàng giết chết tôi.
Nếu như tiếp tục đánh, cũng chi là tự rước lấy nhục nhã mà thôi, không đánh nữa... Nhưng, mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Dương Thần cười chua xót nói:
Xem ra, cho dù tôi hủy Đại địa chi thụ, giết tất cả mọi người trong này, cô cũng vẫn không bỏ qua ý niệm phục hưng Thần tộc, đúng không?
Đúng vậy.
Athena không chút do dự gật đầu, chắc như đinh đóng cột nói.
Vì sao?
Nụ cười của Dương Thần biến mất, thay vào đó là sự buồn phiền mơ hồ.
Athena cũng thản nhiên cười, giống như nụ hoa dần nở, đẹp không sao tả xiết.
Anh chắc hẳn là người hiểu tôi nhất, chẳng phải sao... Anh đến nơi này, giằng co với tôi, cũng không phải vì anh căm hận Thần tộc chúng tôi, cũng không phải vì anh muốn bảo vệ nhân loại trên trái đất, là một đại anh hùng.
Đây chỉ là số mệnh mà anh phải nghênh đón, không có nguyên nhân, đó chính là anh chọn làm một con người, một con người có thể thay đồi được vận mệnh của nhân loại, cho nên chịu số phận.
Đối với anh mà nói, anh không thể nào khoanh tay đứng nhìn sự diệt vong của nhân loại, đồng thời, đối với tôi mà nói, Đại địa chi thụ, mới là mẹ của chúng tôi, Thần tộc được Thần cách nuôi dường sinh ra, mới là Tộc người của tôi.
Tất cả những hành động tôi làm trong hai vạn năm nay, không việc nào không phải là vì sự phục hưng Thần tộc ngày hôm nay, bất luận thành hay bại, đó đều là vận mệnh mà tôi phải nhận, tôi không thể nào dừng lại được, hơn nữa không cần bất kỳ lý do nào để thuyết phục mình.
Athena nói rất bình tình, nhưng những lời này lọt vào tai Chư Thần, lại khiến bọn họ không chút xúc động, lẳng lặng chìm vào trong sự suy tưởng của chính mình. - A...
Dương Thần gật đầu, tự giễu cười nói:
Cô nói không sai, phải... rất nhiều chuyện, quà thực không cần lý do, đó là số
mệnh.
Vừa nói như vậy, hiện trường lại chìm vào trong sự tình lặng.
Được một lúc, Athena lại trầm giọng nói: ikienthuc.org
Bây giờ quyền lựa chọn nằm trong tay anh, nếu như anh muốn Thần tộc chúng tôi không thể nào phục hưng được nữa, thì chọn lựa duy nhất của anh chính là giết tôi, nếu không, cho dù những Tộc người khác có chết hết rồi, cho dù Đại địa chi thụ có chết héo, e rằng vạn kiếp bất phục, tôi cũng sẽ không bao giờ buông tay, nếu như... anh không hạ thủ được, thì chi có thể chứng minh, đại dự ngôn thuật của tôi, cuối cùng vẫn sẽ thành công, đó sẽ là tương lai mà Thần tộc chúng tôi hướng tới.
Dương Thần đau đầu bóp bóp trán, trề môi, bất lực than thở:
Tôi khổ sở hơn nửa ngày, kết quả lại vẫn là cô chết tôi sống sao...
Athena lộ vẻ cười thoải mái:
Nếu như anh có cách, thì tách linh hồn của Lâm Nhược Khê và Thập Thất từ linh hồn của tôi ra, hoặc là đơn độc tiêu diệt một mình linh hồn của tôi, thì có lẽ còn có kết cục khác.
Đừng có đùa...
Dương Thần khua khua tay, cười trừ nói:
Nếu như tôi có thể thật, sớm đã làm như vậy rồi, tôi cũng không phải ngày đầu tiên biết, cô đang thầm giở trò...
Athena đương nhiên cũng chỉ là thuận miệng nói, trên thực tế, trừ phi bản thân cô muốn tách Thần cách ra, hoặc là trả lại quyền chủ động của linh hồn Lâm Nhược Khê, nếu không, đừng nói là Dương Thần, cho dù là Mông Tiêu Dao đích thân đến, cũng không làm nổi chuyện tách linh hồn như này.
Dù sao Athena cũng không phải là con người, linh hồn của cô có lực tinh thần đầy đủ của Thần cách bảo hộ, cứng như bàn thạch, không đợi linh hồn của Athena cố gắng tách ra, thì sớm đã giết chết Lâm Nhược Khê và Thập Thất rồi.
Dương Thần đương nhiên cũng biết đó là chuyện không thể nào, cho nên cũng không suy nghĩ theo cách khác.
Lẳng lặng nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Athena một cái, Dương Thần khôi phục lại sự lạnh lùng nghiêm nghị.
Nếu như vậy, lấy thanh tường mâu Paras của cô ra, dùng trận chiến đấu cuối cùng giữa chúng ta để tuyên bố sống chết đi.
Lông mi Athena hơn run, nghe thấy Dương Thần quyết định như vậy, cũng không khỏi lộ ra nụ cười ung dung trầm tình, khẽ gật đầu.
Cây trường mâu màu yêu lam, lại lần nữa bị Athena gọi ra ngoài, trực tiếp giơ lên,
nhắm về phía Dương Thần.
Chư Thần phía dưới nhìn thấy cảnh này, cho dù là Hera và Hermes cùng với các chủ thần, cũng không khỏi chảy nước mắt vui mừng.
Ai cũng biết rõ, trong tinh huống pháp tắc không gian vô hiệu, Athena chi làm chút động tác đẹp mà thôi, Dương Thần chỉ cần trong tích tắc, là có thể dùng Ngọc thanh thần lôi làm cho cô thần hồn câu diệt...
Trong không gian, Mông Tiêu Dao nhìn thấy cảnh này, cuối cùng chuyển âm thành tình, lộ nụ cười hài lòng.
Tên tiểu tử này, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, không uổng công mình chờ đợi năm vạn năm.
Ngọc Tuyết Ngưng thì lại có chút thương cảm thở dài:
Người con gái Thần tộc này, thực sự cũng không thông suốt, làm gì nhất định phải đi đến bước cực đoan như này, lúc này lùi một bước, có cái gì mà không được. Hại người hại mình, thật đúng như câu nói ngày xưa “hồng nhan bạc phận”.
Tuyết Nhi, có lúc, vì thành tích đại đạo, cần phải hi sinh tất cả, hành động của Dương Thần hôm nay, sẽ khiến hắn cách đại môn kia, càng tiến gần một bước, đối với hắn mà nói, là chuyện tốt. Từ xưa tới nay khó đôi đường, cô không cần đau buồn oán trách.
Mông Tiêu Dao cười nói.
- Phì!
Ngọc Tuyết Ngưng không khách khí lườm lão một cái, nói:
Đừng đánh đồng tất cả mọi người giống như anh, biết cảnh giới của anh cao, nhưng tôi nhìn anh cũng chướng mắt! Tên tiểu tử Dương Thần này vốn dĩ tốt đẹp, không ngờ bị anh hại đến nỗi chỉ có thể giết chết người con gái mà hắn yêu thương nhất, thế này anh đã hài lòng chưa?
Mông Tiêu Dao xoi mói:
Nếu như cô không muốn, thì có thể đến cản lại mà.
Ngọc Tuyết Ngưng vừa nghe thấy vậy lại càng tức giận:
Tôi chặn lại thì có tác dụng sao? Người con gái Thần tộc đó ngu ngốc, rõ ràng là
chết cũng chưa chắc đã lùi nửa bước!
Dương Nguyên Túc và Lý Tuyết Mai đứng bên cạnh nhìn thấy sư tôn và đại tiền bối cãi nhau như vậy, không khỏi liên tục cười trừ.
Nhưng lại đứng bên nhìn hình ảnh bên trong kính tượng đó, nói không rõ là cảm giác gì, nhưng lại mờ hồ bất an...
Hai người trong lúc giằng co, sau một lúc yên tình, cuối cùng, vẫn là Dương Thần có động tình trước.
Ngọc thanh lôi thần màu đen, bắt đầu vờn quanh trên tay Dương Thần, lại ngưng tụ thành thanh kiếm dài khoảng sáu bảy thước màu đen.
Mặc dù thoạt nhìn có chút nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng ai cũng sẽ không hoài nghi, thanh kiếm dài Ngọc thanh thần lôi này, rơi lên người Athena, sẽ có kết cục như nào.
Dương Thần nện bước chân, chậm rãi đi về phía Athena, mỗi một bước, đều gõ vào suy nghĩ trong đầu Chư Thần, khiến tinh thần bọn họ dường như gần tan vỡ.
Athena sắp chết, cũng có nghĩa Thần tộc sẽ bị sụp đồ hoàn toàn.
Venus và Artemis, lại càng khóc như mưa, khó có thể kìm chế được tiếng khóc trong lòng.
Trái lại, Athena lại rất bình tình, nhìn Dương Thần càng lúc càng tiến gần, cây trường mâu trên tay vẫn bình tình chĩa vào người đàn ông, không nhúc nhích tí nào.
Trong nháy mắt, thân hình Dương Thần dường như nhanh hơn!
Dương Thần giống như một con sư tử mạnh mẽ tấn công về phía con mồi, phát ra sát khí đằng đằng, nhảy vọt một cái, trường kiếm Thần lôi trong tay giống như chùm tia sáng màu đen, trực tiếp đâm thẳng vào đầu Athena!
Athena cảm thấy sức mạnh không thể nào chống cự nồi đang tiến lại gần, sớm đã nhắm chặt đôi mắt đẹp, ai cũng sẽ không chú ý đến khóe mắt, hiện lên một giọt nước trong suốt...
Khóe miệng nữ thần, lại hiện lên một nụ cười giải thoát.
Phập!
Máu tươi, từ trong không trung lả tả rơi xuống.
Chư Thần ở phía dưới, nhìn thấy sắc đỏ phiêu linh, lại từ đau thương, chuyển thành vẻ kinh sợ, kinh ngạc, thậm chí là đầu óc trống rỗng!
Athena trong khoảnh khắc đó, ngạc nhiên cảm giác, sức mạnh khiến mình chí mạng, đột nhiên trong khoảnh khắc sáp lại khuôn mặt mình, lại biến mất?
Mà ngay sau đó, lại có một bàn tay lớn ấm áp, cẩn thận, che chở, áp lên má trái của mình.
Athena thở ra thật mạnh, mở đôi mắt đẹp, trong nháy mắt, thân thể liền cứng ngắc như băng điêu khắc vậy.
Chỉ thấy, thân thể của Dương Thần, chẳng biết từ lúc nào đã bị cây trường mâu Paras xuyên qua, vị trí xuyên qua, không ngờ là tìm của hắn.
Cây trường mâu bá đạo xuyên qua lồng ngực, đâm xuyên thấu tim, đâm ra sau lưng hắn, dính đầy máu tươi của hắn...
Còn Dương Thần, giống như điềm nhiên không biết gì, dừng lại thân hình, vẻ mặt ôn hòa tươi cười, đưa con mắt gợi tinh của mình...
Bàn tay vốn dĩ mang cái chết đến của hắn, lúc này, lại chi khiến mắt mũi của người con gái dâng lên cảm giác chua cay và ấm áp, cùng một chút run rẩy...