Ngay cả Mông Tiêu Dao cùng Ngọc Tuyết Ngưng cũng ngơ ngác đứng bật dậy nhìn Dương Thần tự tử; vô cùng kinh ngạc.
- Cậu ta... Cậu ta, rốt cuộc cậu ta nghĩ cái gì...
Mông Tiêu Dao không biết là tức giận hay mê muội, những tình cảm lẫn lộn; ông ta nắm chặt tay, tâm thần không thể bình ổn.
Trong mắt Ngọc Tuyết Ngưng nước mắt nóng tràn mi, nhưng nụ cười lại vui vẻ, thoải
mái:
- Tiểu tử thối, sao có thể ngu như vậy...
Jane đã không còn chút sức lực nào quỳ rạp xuống mặt đất, mặt trắng bệch, đôi mắt bi ai nhắm lại, hai hàng nước mắt tuôn trào, cắn chặt môi, liên tục lắc đầu. - Em biết mà... Em biết mà...
Giây phút này có nói điều gì cũng đã chậm.
Sự lựa chọn của Dương Thần nằm ngoài dự đoán của mọi người.
-Vì... Vì sao. Cơn gió lạnh buốt thổi qua, Athena si ngốc nhẹ giọng hỏi, đôi mắt long lanh ngấn nước, vẫn không thể tin sự thật này.
Bây giờ, Athena cảm thấy toàn thân không còn sức lực, như bị thứ gì hút lấy, ngoại trừ thì thào tự hỏi không làm được gì khác. Tâm thần cô rối loạn vô cùng.
Khi Đại Dự Ngôn Thuật không thể cho cô biết trước tương lai thế nào; mà cảnh tượng tương lai cô rất muốn biết, lại mang đến cho cô cơn chấn động vô cùng mạnh mẽ,, cô rốt cục lâm vào cảnh không biết phải làm sao nữa.
Không biết vì sao, Athena không dám nhìn tới ánh mắt Dương Thần, không dám nhìn vết thương trí mạng trên ngực Dương Thần kia, càng không hiểu vì sao nước mắt lại rơi...
Một giọt nước mắt như ngọc trai tràn ra từ hốc mắt Athena, liền bị ngón tay Dương Thần nhẹ nhàng lau đi...
- Sao vậy, vì sao em khóc...
Dương Thần thoải mái nở nụ cười ấm áp, tuy ngực không ngừng chảy ra máu tươi nhưng hắn không lo sợ, không kinh hoàng mà ngược lại rất bình thản.
- Hỏi tôi sao, tại sao lại thế ư? Không phải đã nói sao đây là số mệnh... Anh đã không có biện pháp ngăn lại, tôi không thể trừng mắt nhìn anh, mặc kệ anh... - Vì thế, ngoại trừ việc giết chết anh chi còn cách là tôi chết...
- Tôi chết đi, trên lưng sẽ không cần gánh trách nhiệm nào nữa, sẽ không phải xin lỗi
bất kỳ ai, cũng như không cần quan tâm tới những việc này, cũng không cần giãy dụa giành dật, mà đối với anh... còn anh, có thể sống thật tốt....
Athena ngửa đầu, gắng sức để nước mắt ngừng chảy nhưng nước mắt vẫn rơi.
Trường mâu Paras trong tay mất đi sức lực, trong nháy mắt run run cắm xuống.
Athena buông tay, thân thể Dương Thần cùng trường mâu từ trên không rơi xuống.
Athena kinh hoàng thét lên, vội vàng dùng lực không gian đờ lấy Dương Thần.
Athena nhìn sắc mặt Dương Thần ngày càng kém, hiểu ra, thì ra Dương Thần cố ý để thân thể của mình không khôi phục.
“Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” không vận chuyển nữa, mà Dương Thần cố ý không hề phòng bị đơn giản để cây thương đâm qua thân thể mình.
Dù sao trường mâu Paras muốn xuyên qua thân thể Dương Thần khi không chủ động phòng ngự là rất dễ dàng.
Tiếp theo, không bao lâu nữa cho dù sức khỏe của Dương Thần có mạnh hơn người thường cũng chết vì mất máu quá nhiều.
Thực ra, khi trái tìm đã bị vỡ ra mà còn có thể trò truyện đó đã là kỳ tích.
Mà Dương Thần tận lực không sử dụng tu vi khiến nguyên thần của hắn cũng không thể sống sót. Hắn chết, não ngừng hoạt động nguyên thần khi không có tu vi chống đờ sẽ dần dần tiêu tán.
Tự tử đối với bất kỳ cao thủ ở cảnh giới nào cũng không phải việc gì khó khăn cả.
Dù “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” có năng lực khởi tử hồi sinh nhưng Dương Thần muốn chết không ai có thể cứu được.
- Anh thật sự muốn chết.. .Vì tôi, đáng sao?
Athena nghẹn ngào, không ngừng lắc đầu:
- Chẳng lẽ anh không hận tôi? Tôi không phải Lâm Nhược Khê cũng không phải Thập Nhất... Một tay tôi sắp xếp anh cùng Lâm Nhược Khê, lợi dụng tình cảm của anh với Lâm Nhược Khê, với Thập Thất, tại sao anh phải làm như vậy...
Hô hấp của Dương Thần yếu dần, cười nói:
- Cho dù, em không phải Lâm Nhược Khê, cũng không phải Thập Thất nhưng em cũng bảo vệ và sinh con gái của anh, không phải sao... Mặc kệ em có vì anh hay không, - Anh không thể để bất kỳ người vợ nào của anh chết đi, càng không thể ra tay giết mẹ của con mình...
- Nếu để em giết anh, em sẽ không có cách nào đối mặt với con gái, đó không phải là điều anh hi vọng, vì thế... Anh lựa chọn tự sát là cách hoàn mỹ nhất.
Athena cảm nhận được sinh mệnh Dương Thần đang từ từ trôi đi, thân thể mềm mại không ngừng run lên, sâu trong linh hồn bị kích động mãnh liệt bắt đầu không ồn định...
Một loại tình cảm đặc biệt ở sâu trong lòng mà cô chưa bao giờ để ý tới, khiến cô bối rối, khiến cô không thể tập trung.
Người đàn ông này chưa từng hận mình!
Anh ấy cảm kích mình!
Dương Thần nhìn cô thật sâu; ánh mắt bắt đầu mờ dần, mờ dần.
Khuôn mặt Athena nước mắt như mưa khiến hắn lộ ra một tia vui sướng thỏa mãn. -Nhược Khê...
Dương Thần khẽ gọi một tiếng, giống như thấy Lâm Nhược Khê đang mỉm cười trước mặt mình.
Mây khói tan đi, giây phút này, như có một bức họa tuyệt mỹ được vén lên trước mắt
hắn.
Thân thể mềm mại của Athena giật mình, một tay day day huyệt thái dương, rất đau đớn thống khổ...
Đúng vậy, người hắn yêu là Lâm Nhược Khê, thậm chí là Thập Thất, tuyệt đối không phải mình, không có quan hệ gì với mình cả...
Thế nhưng, tại sao mình lại đau khổ vì cái chết của anh ta, vì anh ta mà rơi nước mắt, lẽ nào bởi vì mình âm thầm theo anh ta trải qua hết thảy...
Không đúng, đây không phải là kết cục mình muốn ư, tương lai không phải như vậy sao? Hai vạn năm chờ đợi, không phải chỉ để có ngày hôm nay.
Nhưng... Tim đau quá.
Dương Thần cũng không biết, sâu trong linh hồn Athena lúc này đang bị tấn công chưa từng có.
Ba linh hồn, bởi vì trước kia bị đè nén, trạng thái tình cảm cũng rơi vào trạng thái ngủ đông; bây giờ chúng bắt đầu dung hợp lẫn nhau; bạo phát cùng vùng vẫy, trấn áp cùng thoát ly, đủ loại tình cảm không ngừng giằng co với nhau...
Thêm nữa, Dương Thần lại nhẹ giọng thì thào, dù người phụ nữ trước mặt này cũng không còn quan trọng nữa. Khuôn mặt hắn vẫn vui vẻ thỏa mãn.
- Nhược Khê... Kiếp này ngắn ngủi nhưng xảy ra không ít chuyện, có tốt, có xấu nhưng anh đã không còn nhớ nhiều nữa rồi...
- Nhưng anh có thể vững tin, có vài chuyện đẹp nhất trong đời anh, ak không... Là chuyện đẹp duy nhất, là gặp được em, Lâm Nhược Khê, dù bây giờ em có muốn giết anh... Nhưng em vẫn là những kỷ niệm đẹp nhất của anh. - Hôm nay tất cả đều là anh tự chọn không liên quan gì tới em cả... Đừng vì anh mà cuộc sống trong tương lai em cảm thấy day dứt, đau lòng.... Bởi vì anh biết, so với chết sống càng thêm đau khổ...
Đầu Athena như muốn nứt ra, từng lời của Dương Thần như con dao nhọn đâm vào óc cô khiến cô không chịu nổi nữa...
Cô cố nén đau đớn, vừa khóc vừa nói:
- Vì sao không ngăn cản tôi... Anh sớm biết mục đích của tôi... Anh đã sớm biết rõ mà... Nếu như anh nói lựa chọn của anh hôm nay... Cho dù, vừa nãy anh nói lựa chọn của mình, tôi có lẽ cũng sẽ dao động... Có lẽ, tôi sẽ mềm lòng...
Hai cánh tay Dương Thần đờ lấy trường mâu; mất máu quá nhiều khiến ý thức của hắn bắt đầu mơ màng, thân thể không chịu sự điều khiển của não nữa...
- Bởi vì anh không thể...
Dương Thần khép hờ mi mắt, thấp giọng cười nói:
- Không phải là em không thể dừng được sao?
- Không phải em nói tương lai là không thể thay đồi đó sao...
- Em giữ vững sứ mệnh hai vạn năm của mình làm sao có thể vì một câu nói của anh mà buông bỏ; thà anh bỏ cái mạng hai mươi mấy năm này đánh đồi lấy sự kiên trì hai vạn năm của em, vẫn còn rất có lời đó... - Không cần biết em là ai, là ai cũng được, nhưng anh tự nguyện làm như vậy... Đó cũng là việc cuối cùng trong khả năng anh có thể làm cho em...
- Không!
Cô gái ra sức ôm lấy đầu không ngừng lắc, tiếng khóc như vỡ òa cả không gian.
Những Chủ Thần thấy cảnh này đều không khỏi bi thương, mặc niệm.
Giọng nói Dương Thần càng lúc càng nhỏ, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười, trấn an
cô:
- Sau khi anh đi... Đừng gây khó dễ mấy người anh thương yêu, nói cho các cô ấy biết là anh vô dụng, anh xin lỗi các cô ấy...
- Quan trọng hơn là đừng để Lam Lam là đứa con mồ côi mẹ... Trước khi đi, anh đã
nói cho con nó là mẹ sắp trở về.
- Đừng nói nữa... Đừng nói nữa.
Cô gái khấn cầu, từ trên không hạ xuống, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Dương Thần, hai tay không kìm được ôm lấy hông Dương Thần.
Dương Thần không còn sức lực để đứng nữa, cúi người xuống yếu ớt; máu đỏ nhỏ vào khuôn mặt cô nhưng cô vẫn không hề phát hiện, mà tiếng khóc ngày càng lớn hơn.
Dương Thần nhắm hai mắt lại, giọng nói rất nhỏ không thể nghe thấy...
- Nhược Khê... Em biết không, anh đã từng nghĩ nếu có một ngày ai có thể chân chính giết chết anh thì chỉ có chính bản thân anh...
- Anh không bị bất kỳ ai đánh bại, cũng không bại bởi em, anh thua bởi chính mình, bởi vì, Nhược Khê, anh không làm được, anh không thể làm em bị thương...
Đang nói đến đó thì dừng lại, giống như con diều đứt dây bay đi mất, không biết ở nơi xa xôi nào nữa.
Giây phút ấy, cô gái lại hít một ngụm khí lạnh, mở to đôi mắt, ngẩng mạnh đầu, cố sức ôm lấy thân thể lạnh như băng của Dương Thần.
Nhìn khuôn mặt không chút sinh cơ kia của người đàn ông thật lâu, khuôn mặt tràn ngập nước mắt dán tới trước mặt, ôn nhu hôn lên đôi mô lạnh lẽo kia.
Cô gái trong tuyệt vọng lộ ra một tia ôn nhu, cô nở nụ cười tối nghĩa, u thanh nói:
- Không phải tôi đã sớm nói sao... ở cùng với tôi, tôi sẽ hại chết anh... Tôi làm ra cơn
ác mộng đó, anh cũng không chịu tin lời tôi.
- Bây giờ, tất cả đã muộn, ác mộng biến thành sự thật, anh lại nói không muốn tôi áy náy... Ông xã... Anh làm sao có thể đối xử với em như vậy, có phải anh cố ý làm mình bị thương để đùa giỡn em không? Van anh, đừng đùa nữa, em sợ rồi, anh tình lại đi có được không, em là Nhược Khê đây... (DG: Ở đây có sự chuyển đổi linh hồn Nhược Khê và Athena)
Cô gái khóc lóc điên cuồng, tiếng khóc bị gió rét xé thành mảnh nhỏ.
Nhưng mặc kệ cô có khóc lóc, kêu gọi ra sao cũng chi có thi thể người đàn ông lạnh lẽo, không một lời đáp lại...