Cửu Đỉnh Ký Chương 47: Bốn năm sau

Mùa xuân trôi qua mùa thu lại đến, bốn năm thời gian đã trôi qua.

Đại Duyên sơn từ cổ chí kim đã sừng sững đứng ở trên đại địa, từng gốc cây đại thụ cứng cáp, từng bụi gại cỏ dại mọc chen lấn, từng chiếc lá khô mục nát rơi đầy đất và vô số dã thú sinh sống ở trong ngọn núi này so với bốn năm trước dường như không có gì thay đổi.

Hiện giờ đã là thời điểm đầu hạ, trong núi rừng Đại Duyên sơn dần dần bốc lên từng luồng khí ẩm ướt.

Không hề có một cơn gió, không khí của núi rừng ẩm ướt khiến người ta khó chịu.

“Sàn sạt ~~” Trong núi rừng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng lá cây khua khoắng nhè nhẹ, thanh âm càng ngày càng lớn.

“Phù!” Một bóng người xuất hiện ở phía xa xa trong núi khiến mặt đất hơi rung động, bóng người đã xuyên qua khoảng cách hơn mười trượng.

Đây là một thanh niên chỉ mặc vẻn vẹn một chiếc quần ngắn, thân hình ở trần, chân đất, điều khiến người khác kinh ngạc nhất chính là thanh niên này không ngờ lại có thể nâng được một khối đá to lớn gấp vài lần so với cỡ người hắn, hai cánh tay rắn chắc của người thanh niên hệt như hai bắp đùi trẻ con, cơ bắp trên hai tay hắn phảng phảng như hai cây sắt phát ra khí lực rất mạnh vững vàng nâng khối cự thạch này lên.

Đồng thời, đôi chân mạnh mẽ của thanh niên kia cũng rất mạnh mẽ, mỗi một chân đạp xuống đều có khí lực hơn ngàn cân, đôi chân giẫm lên mặt đất khiến cho một vùng, cứ như thế hắn chạy như bay vào trong rừng.

Chân đạp nát cành khô và nhảy qua cành cây trên mặt đất, thanh niên nâng cao cự thạch linh hoạt như viên hầu, đôi chân trần nhẹ nhàng chạy như bay không ngừng.

Rất lâu sau…

“Phù!” Người thanh niên hệt như quái thú thời tiền sử rốt cuộc đã dừng bước, hắn mạnh mẽ quăng khối cự thạch sang bên cạnh.

“Rầm!” Khối cự thạch vẽ lên một đường vòng cung, rơi bình bịch sang một bên, cành khô cỏ dại bên cạnh bị đập nát bấy hoàn toàn, sức rơi đó phá đất tạo thành một cái hố lớn.

Kỳ quái nhất chính là…

Hai tay và hai chân của người thanh niên cơ bắp cuồn cuộn, rất rắn chắc kia không ngờ lại xảy ra biến hóa. Đôi tay đôi chân của hắn rút nhỏ lại, nhỏ đến mức của người giống như có thân thể bình thường không hề dữ dội như vừa rồi, ngay cả cơ bắp cuồn cuộn cũng ẩn đi.

Chỉ từ bên ngoài quan sát không thể phát giác được, cơ bắp được ẩn dưới làn da ở chân tay khiến người khác trong lòng không khỏi rét run.

“Chạy việt dã một canh giờ, đến đây chấm dứt.” Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn hai đỉnh núi, bốn năm trôi qua ngày nào cũng như vậy Đằng Thanh Sơn mỗi ngày đều tập luyện đến mức cực hạn, đồng thời với cảnh giới tông sư hắn cũng cảm nhận rõ ràng mỗi nơi trên cơ thể, Đằng Thanh Sơn cũng chưa từng vượt qua phạm vi chịu đựng tạo nên sự tổn thương cho thân thể.

Chạy việt dã là việc Đằng Thanh Sơn mỗi ngày bắt buộc phải làm.

Sức chịu đựng là một phương diện hết sức quan trọng đối với tố chất thân thể, hơn nữa chạy việt dã trong núi rừng cũng có thể rèn luyện tính linh hoạt. Cơ bắp trên thân thể con người thực sự rất nhiều, nếu chỉ dựa vào dụng cụ huấn luyện thì không thể huấn luyện cho riêng mỗi khối cơ bắp. Thậm chí cường hóa một bộ phận nó sẽ áp chế cơ bắp khác phát triển.

Những điều này đều không thể.

Tính linh hoạt, tốc độ vốn là những điều Thanh Sơn cực kỳ coi trọng.

Khối cự thạch vừa rồi nặng chừng một vạn cân. Tại kiếp trước Đằng Thanh Sơn khi đạt tới cảnh giới tông sư mới có thể nâng được. Nhưng hiện tại nâng cự thạch một vạn cân hắn còn có thể chạy một canh giờ trong rừng núi. Sức chịu đựng đó của hắn e rằng ngay cả chiến đấu một ngày một đêm giữa thiên quân vạn mã cũng sẽ không xảy ra việc gì.

Hơn nữa nâng vạn cân cự thạch mà vẫn có thể linh hoạt như viên hầu. Nếu bỏ cự thạch ra, sự linh hoạt và tốc độ của hắn chỉ nghĩ tới liền biết ngay.

“Phù!”

Đằng Thanh Sơn nhảy lên phía trên, mỗi bước nhảy cao tới vài trượng, rồi sau đó hai tay liên tiếp vùng vẫy, hai chân vào nhau khiến cả người như bay rất nhanh lao đến đỉnh Song Đầu sơn. Đám thợ săn trong tộc muốn leo lên Song Đầu sơn bắt buộc phải men theo đường nhỏ đi vòng quanh thân núi mất rất nhiều thời gian.

Nhưng Đằng Thanh Sơn chỉ vẻn vẹn chỉ trong chốc lát đã tới được đỉnh núi.

Trên đỉnh núi này có hàng đống loạn thạch.

Đằng Thanh Sơn vung tay đánh về phía một khối đá cao chừng mấy trượng, khi tới gần khối cự thạch tốc độ cánh tay Thanh Sơn dần dần tăng vọt, từng khối cơ bắp cuồn cuộn tựa như gân trâu nổi lên, “Ầm!” Cánh tay đập lên khối đá tựa như roi quất vào tảng đá.

Bỗng nhiên trên khối đá cao sừng sững trên đỉnh núi không biết bao nhiêu năm qua xuất hiện một vết nứt.

“Ầm!” “Ầm!” “Ầm!”

Đằng Thanh Sơn bước từng nhịp trông rất linh hoạt, hắn đi vòng quanh khối đá không ngừng di chuyển, đồng thời hai tay liên tiếp nện lên khối đá. Mỗi một lần nện đều khiến đá xuất hiện vết nứt, không biết hắn đã đánh vào đó bao nhiêu lần rồi.

“Bồng!” “Bồng!”

Thanh âm thay đổi, bởi Đằng Thanh Sơn hiện tại đã dùng chân công kích.

Đằng Thanh Sơn lúc thì đá, lúc thì quét, bóng chân liên tiếp rơi trên tảng đá, mỗi lần đều khiến khối đá rung rinh, trên đó xuất hiện từng vết nứt rất sâu, hàng tá đá vụn rơi xuống.

Đằng Thanh Sơn đột nhiên quát to một tiếng, nắm tay phải mạnh mẽ nện vào giữa khối đá, “Rầm!” một tiếng, nắm tay hắn hạ xuống lập tức xuất hiện hàng loạt khe nứt, đồng thời nắm tay phải thành chưởng kề vào mặt ngoài cự thạch, tay trái nắm lại nện vào lòng bàn tay phải. Mang theo một cỗ chấn kình truyền vào bên trong, khiến cự thạch đầy vết rạn nứt ‘Rầm’ một tiếng rồi sụp đổ.

“Rào”, hàng đống đá vụn lăn xuống tứ phía.

Quyền cước đánh nát tảng đá, đối với Đằng Thanh Sơn hiện giờ mà nói đã không còn khó khăn gì cả. Phá hủy một tòa cự thạch cao bằng mấy người sợ rằng ngay cả hơn trăm người luân phiên dùng búa sắt đập vào thì so với tốc độ phá hủy cũng không nhanh bằng Thanh Sơn. Chỉ nói về lực thì lực phá của quyền cước Thanh Sơn đã vượt qua hẳn búa sắt.

“Cũng phải nghỉ ngơi một chút.” Đằng Thanh Sơn cười, trực tiếp từ trên đỉnh núi nhảy xuống dưới.

Cả người rất nhanh từ trên cao rơi xuống.

“Cách!” “Cách!”

Trong quá trình rơi Đằng Thanh Sơn lúc thì dùng hai tay vỗ vào núi đá, lúc thì dùng chân chạm, khiến cho tốc độ rơi xuống luôn ở trong phạm vị chịu được. Loại tốc độ xuống núi này, thực sự quá nhanh.

Đằng Thanh Sơn đột nhiên đạp vào vách núi, cả người như một con cá nhỏ, mạnh mẽ nhảy lên, lướt xuống mặt nước phía dưới lưng chừng núi.

“Tùm!” Một tiếng, Đằng Thanh Sơn rơi vào trong nước, bọt nước văng tung tóe, rồi sau đó Đằng Thanh Sơn bơi trên mặt hồ.

“A, thật thoải mái.” Cơn lạnh thấu xương khiến cơ nhục toàn thân Thanh Sơn đột nhiên run rẩy, cả người thoải mái nằm trên mặt hồ, không ngờ lại không chìm xuống.

Khổ luyện trên Đại Duyên Sơn, Bích Hàn đầm này chính là một nơi Đằng Thanh Sơn ở tạm thời, túi đồ cùng quần áo của hắn đều cất ở một bên của Bích Hàn đầm. Dù sao trong khi khổ luyện, với cường độ huấn luyện của Thanh Sơn mà mặc quần áo, e rằng mỗi ngày đều phải thay một bộ quần áo mới. Không cách nào khác, Đằng Thanh Sơn đành phải mặc quần đùi huấn luyện.

“Bích Hàn đầm này thực kì lạ.” Đằng Thanh Sơn nhìn đầm nước, cảm thán một tiếng, “Mật độ không ngờ so với mật độ cơ thể người còn cao hơn chút, trên mặt nước này, người vẫn không chìm. Cứ như Biển Chết của thế giới kiếp trước vậy.”

Đầm nước Bích Hàn đàm đích xác rất kì lạ.

Người ở trong đó nổi tự nhiên, mật độ đầm nước rõ ràng dày hơn mật độ cơ thể người.

Tiếp nữa, hàng năm luôn duy trì nhiệt độ cực thấp, với kinh nghiệm kiếp trước của Thanh Sơn, nơi này phải đạt đến âm năm sáu chục độ. Xung quanh Bích Hàn đàm, đều bốc lên sương băng. Đặc biệt bây giờ vừa bước vào đầu hè, những nơi khác trong Đại Duyên Sơn vẫn nóng ẩm, nhưng nơi này lại lạnh đến cùng cực. Khiến cho xung quanh Bích Hàn đàm tự nhiên bốc lên từng đợt sương mờ.

Nhiệt độ thấp như thế mà đầm nước vẫn không đóng băng, càng khiến người ta tấm tắc khen ngợi.

Bình thường lúc huấn luyện toàn thân sẽ chảy mồ hôi, rất nóng.

Dưới tình huống nóng hết cả người này, trực tiếp nhảy vào đầm nước âm năm sáu chục độ thì cho dù là Thanh Sơn, cũng chỉ năm trước mới dám làm như vậy. Dù sao dưới sự kích thích của loại cực nóng và cực lạnh này, người bình thường trong nháy mắt toàn thân sẽ co giật, quả tim không chịu nổi áp lực rồi mất mạng ngay đương trường.

Lúc Đằng Thanh Sơn mười tuổi, tố chất thân thể đã cực tốt, lại có nội kình hộ thể, nếu lúc đó, cả người đầy mồ hôi nóng thoáng cái đột nhiên nhảy vào Bích Hàn đàm, mặc dù không đến mức chết đột ngột nhưng rụt gân, thân thể chịu ảnh hưởng, vẫn có thể.

“Loại kích thích đối nghịch nóng lạnh này, cũng tác động vào cả da toàn thân, sâu trong cơ nhục, tăng thêm tốc độ đề cao thân thể mình.” Đằng Thanh Sơn nằm trên mặt nước, nhiệt độ âm mấy chục độ, hắn vốn không cần dùng nội kình, chỉ riêng cơ nhục, da đã có thể dễ dàng chống cự với nhiệt độ này, “Có điều, hiện tại rõ ràng đã qua giai đoạn tốt nhất, tốc độ đề cao thân thể đã mau chóng chậm lại.”

Tiến hành ‘tối cường kế hoạch’ đã bốn năm.

Có thể nói, ‘tối cường kế hoạch’ đã kết thúc.

Bởi vì thời kỳ phát dục của cơ thể con người khoảng ba năm đầu tiên là ba năm tiến bộ kinh người nhất. Về sau, mặc dù vẫn sẽ tiếp tục duy trì phát dục hoàn thiện nhưng bất kể tốc độ trưởng thành thế nào thì vẫn sẽ khác, đều sẽ bắt đầu giảm mạnh.

“Có điều mức độ tiến bộ bốn năm này so với dự liệu của mình còn cao hơn chút.” Đằng Thanh Sơn nhớ lại tiến bộ trong bốn năm, trong tâm trí tràn đầy hớn hở.

Khổ tu bốn năm, thành quả cũng rất kinh nhân.

Tố chất thân thể của Thanh Sơn hiện giờ với với cảnh giới tông sư ở kiếp trước đều mạnh hơn rất nhiều. Hắn hiện tại, giết liền hai người ‘Thấp Bì’, ‘Thấp Nô’ có lẽ chỉ cần hai chiêu. Thân thể hắn có thể nói là ‘Gân thép xương sắt’ ‘Lực mạnh vô cùng’, có thể nói là một con quái thú hình người. Cho dù là đạn kiếp trước cũng đừng mong bắn rách lớp da hắn.

Nâng cự thạch mấy vạn cân, đều không phải chuyện khó. Đương nhiên nâng cự thạch mấy vạn cân, Đằng Thanh Sơn cất bước cũng khó. Cho nên hắn huấn luyện chạy việt dã mới lựa chọn dùng cự thạch vạn cân.

Tay chân hắn cứng hơn cả sắt thép.

Kiếp trước, hai tay Đằng Thanh Sơn đều có thể chống đỡ trực tiếp bộ quyền sáo kim loại của ‘Toái thể cơ’ Dole Goaterolf, mà hiện tại, quyền cước của hắn càng thêm hung hiểm.

Trở lại kiếp trước, Đằng Thanh Sơn hiện tại tuyệt đối là vô địch.

Nhưng ở trên Cửu Châu đại địa thì sao?

Loại quái thú hình người như Đằng Thanh Sơn, lại tính là cấp bậc gì chứ?

“Sống trong thế giới thiên địa linh khí sung túc thế này, thành tựu quả nhiên cao hơn kiếp trước quá nhiều. Kinh mạch của mình hiện tại cũng chỉ sót lại kinh mạch rất nhỏ trên mặt chưa đả thông.” Đằng Thanh Sơn thầm nhủ, bốn năm nay, tất cả tinh lực của Đằng Thanh Sơn gần như rót vào việc đề cao thân thể, tốc độ đả thông kinh mạch cũng vì thế chậm lại.

“Chờ khi kinh mạch đả thông, ta lập tức có thể tu luyện ‘Hổ Hình Thông Thần Thuật’, lại một lần nữa đề cao thân thể. Tại kiếp trước, ‘Hổ Hình Thông Thần Thuật’ trong thời gian ngắn liền đề cao tố chất thân thể mình gần gấp đôi, không biết ở thế giới thiên địa linh khí sung túc thế này, hiệu quả của ‘Hổ Hình Thông Thần Thuật’ sẽ đạt tới mức nào?”

Mặc dù hiện giờ tốc độ đề cao của Thanh Sơn đã giảm mạnh, nhưng…

Hắn còn có ‘Hổ Hình Thông Thần Thuât’!

Kinh mạch toàn thân đều thông suốt mới có thể tu luyện ‘Hổ Hình Thông Thần Thuật’.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện