Chương 1179 : Khách Đến Thăm
Chương 1179: Khách Đến Thăm
Nếu Tiễn Vệ Ninh biết gia chủ muốn lợi dụng gia tộc Normand sau lưng Mai Qua này, có đánh chết hắn cũng không báo việc này lên. Hắn nguyện ý chiến đầu vì danh dự của Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn chứ đâu có nguyện ý chịu chết a...
Mai Qua vừa trở về, Tiễn Vệ Ninh đã nhận được thông báo. Bình dân phổ thông trong thương đội có thể tự quay về Yorkshire, thế nhưng Tiễn Vệ Ninh và người của Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn phải hộ tống Mai Qua đến lãnh địa của Normand.
Dọc theo con đường này, bọn họ có phải tránh kỵ binh điều tra của Tudor, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi về phía bắc.
Tiễn Vệ Ninh nghĩ tới nguy hiểm ẩn dấu trong đó thì da đầu từng hồi run lên.
Đêm đã khuya, một thân ảnh nhỏ nhắn nhưng tráng kiện âm thầm rời đi. Người này như thạch sùng bám vào tường nhà, động tác nước chảy mây trôi không chút trở ngại.
Lúc này, từng góc hẻo lánh trong dịch trạm đều có người của Tiễn Vệ Ninh đóng giữ. Thế nhưng những binh lính này lại không phát hiện ra dị động. Y phục trên người đối phương được chế tác tỉ mỉ, như hòa vào bóng đêm.
Người đi đêm len lỏi qua các bóng đen của vách tường, nắm rõ hành động của binh sĩ đóng giữ.
Có binh sĩ quét mắt nhìn tới chỗ của người đi đêm. Lúc này đối phương lập tức cuộn tròn núp trong bóng tối, đợi ánh mắt binh sĩ chuyển đi, người này lập tức nhảy về phía trước 5~6 mét.
Người đi đêm lặng yên không tiếng động tới trước một cánh cửa sổ, dùng một sợi dây có cột móc mở then cài cửa sổ.
Trong nháy mắt khi người đi đêm nhảy vào phòng, cổ nàng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo như bị thứ gì đó sắc bén dán vào.
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng cười nói:
"Đừng động, động sẽ chết."
"Ngươi sẽ giết ta?"
Trần Tĩnh Xu cười quyến rũ nói.
"Bớt bớt lại đi… "
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
"Kỵ Sĩ Trung Thổ quang minh lỗi lạc, sao tới phiên các ngươi lại dùng những thứ như sắc dụ này chứ?”
Sắc mặt Trần Tĩnh Xu lạnh xuống:
"Vinh quang của thích khách là không tiếc tất cả mọi giá tiêu diệt mục tiêu. Mọi thứ còn lại đều có thể xem như công cụ."
Nhâm Tiểu Túc chậm rãi thu Hắc đao, đi vào giữa phòng, mãi tới khi cách Trần Tĩnh Xu chừng ba mét mới dừng lại:
"Tìm ta có chuyện gì? Hiện nay trong dịch trạm không quá an toàn, lá gan ngươi khá lớn đó."
Trần Tĩnh Xu đứng bên cửa sổ, ánh trăng bên ngoài rọi vào từ sau lưng nàng, phác họa dáng người uyển chuyển của nữ nhân.
Trước kia Nhâm Tiểu Túc cho rằng, nàng là một phụ nhân trung niên hơi mập, không ngờ hôm nay mới nhìn ra đó chỉ là một loại ngụy trang của đối phương.
Chung quy ai sẽ nghĩ tới một phu nhân trung niên mập mạp lại là thích khách đâu chứ?
"Đẹp mắt không?"
Trần Tĩnh Xu cười nhẹ, hỏi.
"Coi như cũng được… "
Ánh mắt Nhâm Tiểu Túc vẫn thản nhiên như cũ:
"Bất quá không thể nhìn nhiều."
"Vì sao, có gì phải sợ?"
Trần Tĩnh Xu hỏi.
"Không phải sợ, là ta tự có nguyên tắc của mình… "
Nhâm Tiểu Túc thu hồi Hắc đao:
"Ngươi cũng đừng nói hơn nửa đêm chạy tới đây là vì muốn cho ta xem thân hình của ngươi?"
"Ngươi cách ta xa như vậy làm gì?"
Trần Tĩnh Xu nhướng mày.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, đạo lý này mà ngươi không hiểu sao… "
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
"Ta đã có người trong lòng, nói không chừng lần này về Trung Thổ sẽ kết hôn."
Trần Tĩnh Xu hiếu kỳ:
"Không phải nam nhân là loài động vật đứng núi này trông núi nọ à, xúc động là bản năng của các ngươi mà."
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
"Bởi vì nam nhân có xúc động cùng dục vọng bản năng nên tính chung thủy mới càng thêm đáng quý. Cả đời này trong ngàn vạn người chỉ có một người thuộc về ngươi. Mệnh của ta không tốt, đã gặp được phải biết quý trọng."
"Được rồi không đùa ngươi nữa…. "
Trần Tĩnh Xu cảm thấy không thú vị nữa bèn nói:
"Ta biết hôm nay Mai Qua bị gia chủ Berkeley gọi tới thánh đường Winston. Michelle. Berkeley muốn làm cái gì?"
"Hắn muốn Mai Qua truyền tin cho Normand, về phần tin tức gì thì trước hết không thể nói cho ngươi… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ngày mai thương đội sẽ để các ngươi tự túc quay về Yorkshire. Đến lúc đó chúng ta gặp lại ở Căn Đặc thành là được."
Trần Tĩnh Xu nhíu mày:
"Không được, chúng ta phải theo ngươi và Mai Qua cùng đi về phía bắc. Phía trên đã ra chỉ thị mới, phải bảo đảm an toàn của ngươi."
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, Trần Tĩnh Xu nói bảo đảm an toàn của hắn nhưng không nhắc đến Mai Qua.
Cho nên Trương Hạo Vân hẳn đã truyền đạt nội dung nói chuyện phiếm đêm hôm đó ra ngoài. Tổ chức Thánh Đường cho rằng hắn là người cần được bảo vệ.
Tin tức tốt như, tuy Nhâm Tiểu Túc không cần ai bảo hộ nhưng tổ chức Thánh Đường đã đưa ra thông điệp rõ ràng.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
"Các ngươi không cần tới bảo hộ ta. Đầu tiên, các ngươi không có lý do tiếp tục đi theo thương đội. Tiếp theo, lấy thực lực của các ngươi cũng không bảo vệ được ta, cứ để ta tự xử là được.”
Trần Tĩnh Xu nghe thế thì tức tới hít thở không thông:
"Đừng có khinh thường người khác."
"Ta nói trắng ra cho ngươi biết, mấy hôm trước chuyện xảy ra ở nội thành Winston là do ta làm. 62 Vu Sư đã chết kia cũng là một mình ta giết, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội để tổ chức lại kế hoạch của mình… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Trần Tĩnh Xu chỉ suy tư một giây liền gọn gàng mà linh hoạt đáp:
"Gặp lại tại Căn Đặc thành."
Giờ này khắc này, rốt cục Trần Tĩnh Xu đã hiểu rõ thực lực của thiếu niên trước mặt mình.
Nói thật, vài ngày nữa dù có người nói nàng biết gia chủ Normand đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Trần Tĩnh Xu cũng không thấy có gì kỳ quái.
Nàng thầm nghĩ, e rằng dù là người sáng lập tổ chức Thánh Đường cũng chưa chắc có được năng lực này?! Đây rốt cục là quái vật gì a.
"Ta đến Căn Đặc thành rồi thì liên lạc với các ngươi kiểu gì…"
Nhâm Tiểu Túc nói.
Trần Tĩnh Xu trả lời:
"Đến lúc đó ngươi tới tiệm rèn ở phố Baker sẽ có người tiếp ứng ngươi."
Nói xong, nữ thích khách chuẩn bị rời đi. Kết quả thời điểm này bỗng nhiên có người gõ cửa:
"Nhâm Tiểu Túc mở cửa, ta là Mai Qua."
Trần Tĩnh Xu hướng về phía bên ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, thấy được một đội binh sĩ đang tuần tra đi ngang qua, bây giờ nàng không thể rời đi.
"Trốn phía sau bức màn kia đi… "
Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ nói.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc mở cửa cho Mai Qua:
"Làm sao vậy?"
"Ta vẫn có chút sợ a… "
Mai Qua lo lắng nói:
"Ngươi nghĩ đi, ngày mai chúng ta vừa lên đường sẽ có hơn sáu trăm Kỵ Sĩ canh chừng chúng ta. Đến lúc đó chúng ta chạy trốn kiểu gì? Cho nên ta nghĩ, hay là nhân lúc hiện tại là buổi tối chạy trốn luôn?!”
Nhâm Tiểu Túc tức giận:
"Sao suốt ngày ngươi chỉ nghĩ tới việc chạy trốn thôi thế.”
Vừa dứt lời, tiếng đập cửa lần nữa truyền tới, tiếng của Tiễn Vệ Ninh vang lên:
"Ngài đã ngủ chưa, ta muốn nói chuyện riêng với ngài."
Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên, hơn nửa đêm sao tự nhiên một tá người tới tìm hắn vậy, điên cả rồi à?