Chương 1182 : Hạnh Phúc Khác Nhau
Chương 1182: Hạnh Phúc Khác Nhau
Dường như gia tộc Berkeley đã sớm chuẩn bị xong hết thảy cho nghi thức tế điện hôm nay. Khi gia chủ hạ lệnh điều tra hung thủ, đám người bên ngoài lập tức bao vây dòng người.
Những binh lính kia cầm trường thương trong tay, chia thành trăm tiểu đội, phong tỏa toàn xung quanh thánh đường.
Thuộc dân tới tham gia nghi thức tế điện có chừng mấy vạn người. Quy mô cực kỳ khổng lồ, đoàn người khoác áo đỏ dài tới cuối đường.
Mọi người chen chúc nhau, có chút hốt hoảng nhìn đám Kỵ Sĩ đó phóng ngựa bao vây.
Điều khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Kỵ Sĩ bao vây thuộc dân còn dẫn theo một nhóm các quan hộ tịch.
Bọn họ bố trí đồ cản đường ở bốn phương tám hướng, không cho phép bất kỳ người nào ra vào.
Bất kỳ ai muốn rời đi đều phải thông qua quá trình xét duyệt.
Tuy khoa học kỹ thuật của vương quốc Vu Sư không theo kịp thời đại nhưng dù chế độ hịch lại vô cùng nghiêm khắc. Đây là một trong những cơ sở để quản lý dân chúng.
Tỷ như thương đội đi về phía bắc, cần phải có giấy tờ được quan hộ tịch ký tên. Như vậy họ mới được vào ở trạm dịch hoặc khách sạn.
Đương nhiên, quy củ là thế, nhưng người phía dưới chưa chắc chấp hành nghiêm khắc được như vậy.
Vào lúc chế độ hộ tịch vừa được hoàn thiện, mấy năm đầu mọi người còn rất tỉ mỉ, qua vài chục năm sau không ai kiểm soát, mọi người dần nhắm một mắt mở một mắt, dù sao cũng đâu bị gì.
"Tên, địa chỉ, số hiệu thuộc dân!"
Quan hộ tịch lần lượt kiểm tra, sau khi thuộc dân báo tin xong, phía sau lập tức có quan viên kiểm tra.
Nhưng mà lý tưởng tốt đẹp như thế, còn thực tế lại khác. Gia chủ Berkeley muốn dùng đám quan viên này để sàng lọc những người có nguy cơ.
Kết quả thì sao, nhóm quan hộ tịch xấu hổ phát hiện, những năm gần đây công tác hộ tịch của họ có quá nhiều sơ hở. Trong 10 thuộc dân thì có 6 người không có trong danh sách đăng ký rồi.
Một quốc gia suy bại, không đơn thuần vì khoa học kỹ thuật rớt lại phía sau. Tỷ như vấn đề ở vương quốc Vu Sư là: Hệ thống quan liêu phức tạp, chính quyền lười biếng, cơ chế sản xuất lạc hậu, hệ thống giám sát địa phương lạc hậu…
Gia chủ Berkeley phát hiện vấn đề này thì cưới lạnh, nói với gia chủ Winston:
"Trước giờ ta cảm thấy ngươi có thể một mình đảm đương một phía. Nhưng hôm nay lại phát hiện, ngươi chỉ là bao cỏ chẳng làm được gì. Khó trách sức chiến đấu của Thánh Ca Kỵ Sĩ Đoàn của Winston lại cùi như vậy. Ta thấy ngươi không chỉ chính vụ mà ngay cả quân vụ cũng chẳng ra hồn.”
Không nói đến những cái khác, gia tộc Berkeley quản lý sáu quận phía nam xác thực tốt hơn chỗ khác nhiều. Ít nhất việc hộ tịch cũng khá là rõ ràng!
Gia chủ Winston vừa khóc vừa nói:
"Gia chủ, sau này ta nhất định cải thiện quân vụ và chính vụ thật tốt…”
Gia chủ Berkeley nghe đối phương khóc lóc mà vô cùng bực bội, hắn lạnh lùng nói:
"Đường đường là gia chủ Winston, bị tán có một cái đã khóc thành như vậy, ta dùng ngươi kiểu gì nữa?”
"Gia chủ, ta cũng không muốn a… "
Gia chủ Winston thương tâm nói.
Gia chủ Berkeley tức tới mức phì cười:
"Nam nhân sống trên đời này sao có thể yếu ớt như thế? Đường đường chi chủ một nhà, khóc lóc sướt mướt còn ra cái bộ dáng gì nữa. Thánh Ca Kỵ Sĩ dưới trướng còn mạnh hơn ngươi!"
Nói xong, gia chủ Berkeley gọi một Thánh Ca Kỵ Sĩ của Winston tới, lấy mũ giáp của Kỵ Sĩ xuống, bạt tai đối phương mội cái, Thánh Ca Kỵ Sĩ khóc rống lên…
Gia chủ Berkeley:
"? ? ?"
Gia chủ Winston:
"..."
Giờ khắc này, hai mắt sáng ngời có thần của Nhâm Tiểu Túc nhìn chằm chằm gia chủ Berkeley, chuẩn xác mà nói là nhìn chằm chằm bàn tay của đối phương, chỉ cần đối phương tán ai, hắn sẽ chúc người đó hạnh phúc!
Quá trình hạnh phúc có lẽ khác nhưng kết quả chỉ có một!
Gia chủ Winston nhìn Thánh Ca Kỵ Sĩ lệ rơi đầy mặt, trong lòng có chút an ủi, ít nhất hắn cũng không khóc một mình.
Gia chủ Berkeley xanh mặt nhìn người đối diện:
"Phế vật, một so với một càng thêm phế vật! Ngươi, tới đây.”
Gia chủ Berkeley nhìn về Hỏa Diễm Kỵ Sĩ nhà mình, muốn lấy họ ra làm gương.
Một Kỵ Sĩ bị điểm mặt đi về phía trước một bước. Hắn nhìn gia chủ Winston và Thánh Ca Kỵ Sĩ bằng ánh mắt xem thường. Dường như vô cùng khinh bỉ việc làm đồng liêu với người yếu ớt này.
Gia chủ Berkeley thấy một màn này thì trong lòng như được trấn an, hắn nói với gia chủ Winston:
"Xem Hỏa Diễm Kỵ Sĩ dưới trướng ta này.”
Nói xong, gia chủ Berkeley vung một bạt tai qua. Ngay sau đó, vị Hỏa Diễm Kỵ Sĩ này cũng khóc rống lên…
Gia chủ Berkeley:
"? ? ?"
Gia chủ Winston:
"..."
Lúc này gia chủ Winston ngẩng đầu, vụng trộm nhìn vị Hỏa Diễm Kỵ Sĩ đang lệ rơi đầy mặt kia, phảng phất như đang nói: Đây là... ?
Thuộc dân đứng cách đó không xa vừa lo lắng cho an nguy của mình vừa lén cửa giáo đường.
Thậm chí có còn âm thanh nhỏ vang lên:
"Lực tay vị gia chủ Berkeley cũng lớn quá..."
"Không phải nói Hỏa Diễm Kỵ Sĩ rất bưu hãn hung mãnh à, sao yếu ớt thế."
"Xuỵt, đừng nói vậy, coi chừng bị phán treo cổ bây giờ!"
Lúc này gia chủ Berkeley giận tím mặt:
"Hỏa Diễm Kỵ Sĩ dưới trướng ta lại là một đám bất lực."
Một vòng người xung quanh đều câm như hến, gia chủ Winston đầu cúi sắp thấp tới đũng quần rồi.
Gia chủ Berkeley nhìn chung quanh một vòng, hắn tức giận nói với gia chủ Winston:
"Tới, ngươi tới tán ta xem... Thôi quên đi!"
Vốn gia chủ Berkeley muốn nói ngươi tới tán ta, xem ta có khóc không, nhưng hắn vẫn còn lý trí. Hắn cảm thấy bản thân là một vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất, vì thế dù có tức giận, hắn cũng không thể làm loại chuyện tổn hại uy tín bản thân như vậy.
Hơn nữa, trong lòng gia chủ Berkeley cũng có chút thấp thỏm, lỡ mà hắn khóc thật thì sao.
Trong đám người, Nhâm Tiểu Túc đang xem náo nhiệt có chút tiếc hận. Nếu gia chủ Berkeley bị bạt tai thì thú vị quá rồi.
Tiễn Vệ Ninh ở bên cạnh chứng kiến một màn này, hắn vừa muốn cười cũng vừa muốn khóc.
Muốn cười là vì người hầu cận đại nhân quá xấu xa rồi. Tiễn Vệ Ninh là Hỏa Diễm Kỵ Sĩ, hắn biết rõ nhưng binh lính kia quanh năm khổ luyện, cho dù toàn thân bị phơi nắng tới tróc da cũng chẳng ai khóc, cho nên việc họ khóc chắc chắn là do Nhâm Tiểu Túc làm.
Nói thật, Tiễn Vệ Ninh nhớ bộ dáng chật vật trước kia của mình. Bây giờ nhìn thấy tình cảnh đám đồng liêu kia, hắn tự nhủ trên đời này chưa thấy ai hại người như Nhâm Tiểu Túc.
Muốn khóc vì hiện tại Tiễn Vệ Ninh đang hoảng loạn, hắn muốn khuyên Nhâm Tiểu Túc đừng chơi nữa, chơi nữa có khi xảy ra chuyện lớn mất.
Tiễn Vệ Ninh vụng trộm dò xét Nhâm Tiểu Túc, vì hắn phát hiện Nhâm Tiểu Túc đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng hỏi:
"Không tính đi báo cáo ta à?”
Tiễn Vệ Ninh khẽ cắn môi:
"Tại hạ đã tuyên thệ thuần phục, người hầu cận đại nhân không cần thăm dò tiếp, chúng ta vẫn mau đi thôi… "
"Đi… "
Nhâm Tiểu Túc lách ra khỏi nơi ẩn náu, đi về hướng đông:
"Có mang chứng nhận Hỏa Diễm Kỵ Sĩ theo không, nếu không hai ta sẽ không rời khỏi đây được.”
"Có có, có mang theo!"