Đệ Nhất Danh Sách Chương 1200 : Quan sát



Chương 1200 : Quan sát




Chương 1200: Quan sát

Trong chớp mắt, vài tòa băng sơn bỗng trồi lên từ hai bên đường phố khiến kiến trúc vỡ vụn, mà những tòa băng sơn kia đã vây lão Hứa ở bên trong.

Chính như Hứa An Khanh cùng Trần Tĩnh Xu nói, dù thế nào cũng không thể coi thường đám Đại Vu Sư đó. Hai gia tộc Tudor cùng Normand có thể đứng sừng sững tại vương quốc Vu Sư ngần ấy thời gian, chứng tỏ bản thân phải có năng lực riêng.

Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc chưa từng đối mặt với nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp như gia chủ Tudor, cho nên mới để ông ta vừa ra tay đã giam cầm lão Hứa.

Băng sơn như có vạn trượng, mặc kệ lão Hứa làm thế nào thì băng sơn vẫn mọc lên như nấm.

Nhâm Tiểu Túc thầm quyết tâm, muốn dùng súng hỏa tiễn giúp lão Hứa đánh nát băng sơn, tuy đau thì có đau nhưng tuyệt đối hữu hiệu.

Nếu không được thì dùng vân bạo đạn!

Không đợi hắn kịp hành động, chỉ thấy mảnh đất phía trước đoàn tàu hơi nước bỗng rạn nứt. Một khe nứt khúc chiết như tia chớp nhanh chóng chạy về phía Nhâm Tiểu Túc.

Sương lạnh đánh úp lại, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy chỉ trong khoảnh khắc, tốc độ của lớp phủ thiết giáp đã chậm lại, lông mi hắn dù được bọc bởi thiết giáp đã ngưng thành một tầng băng sương mỏng.

Hai chân Nhâm Tiểu Túc phát lực lên đoàn tàu hơi nước, nhảy tung lên, nhanh chóng rời khỏi đoàn tàu này.

Trong nháy mắt hắn rời khỏi đoàn tàu, đường nứt sụp sâu kéo thành một khe hở dài.

Đường ray đoàn tàu mất chỗ tựa, khung đường ray rớt xuống khe nứt,

Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã phế bỏ thứ có uy hiếp lớn nhất đối với Vu Sư.

Đương nhiên, đối phương vẫn luôn xem lão Hứa như một cá thể độc lập để đối đãi. Hiện tại xuất thủ lại nhằm vào lão Hứa đầu tiên vì nghĩ rằng tính uy hiếp của lão Hứa cao hơn Nhâm Tiểu Túc.

Gia chủ Tudor đã xuất thủ, nhưng Nhâm Tiểu Túc không chút bối rối, vẫn như cũ cố chấp xông về hướng nam.

Kỵ Sĩ Đoàn Tudor cùng Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn thấy lão Hứa cùng đoàn tàu hơi nước đã bị diệt thì lần nữa xông lên.

Trong sóng to gió lớn, Nhâm Tiểu Túc đột nhiên chui tọt vào trong hẻm nhỏ, hắn muốn nhờ vào kiến trúc dày đặc của Căn Đặc thành làm công sự che chắn, ẩn núp khỏi ánh mắt của đám Đại Vu Sư.

Dựa theo những gì Trần Tĩnh Xu nói, cự ly Đại Vu Sư thi pháp hẳn trên dưới một km, bất kể gia chủ Tudor hay Normand đều vì tiếc mệnh mà lựa chọn đứng ở khoảng cách xa nhất.

Điều này cũng có nghĩa, khi Nhâm Tiểu Túc tiến vào hẻm nhỏ, trừ phi đối phương thu hẹp cự ly, bằng không chẳng thể công kích được Nhâm Tiểu Túc.

Trên không trung, một đầu băng điêu Hải Đông Thanh to lớn vừa được ngưng tụ ra, nó phe phẩy cánh bay tới chỗ Nhâm Tiểu Túc, muốn tìm hành tung của Nhâm Tiểu Túc từ trên cao.

Mỗi lần Hải Đông Thanh đập cánh sẽ có một lượng lớn băng sương rơi vào không khí, băng khí kia khiến người khác nhìn qua mà sợ hãi.

Nó bay trên không, tìm kiếm Nhâm Tiểu Túc.

Thế nhưng nó vừa tới gần Nhâm Tiểu Túc, cúi đầu xuống lại thấy đối phương đang cầm một thanh vũ khí màu đen đâm về phía mình.

Mà thiếu niên ẩn núp trong một căn phòng thông qua kính ngắm nhìn Hải Đông Thanh mỉm cười.

Tiếng súng rền vang, lần này người của Tudor rốt cục cũng biết vì sao Hải Đông Thanh của đội tiên phong biến mất!

"Hắn vẫn dám dừng lại mai phục chúng ta… "

Một âm thanh già nua vang lên phía sau Kỵ Sĩ Đoàn Tudor, cười lạnh:

"Nhích tới gần đi, đừng để hắn chạy khỏi Căn Đặc thành."

Một Đại Vu Sư nhìn phía gia chủ Tudor:

"Tác chiến trong thành có thể gây hại đến bình dân không? Như vậy sẽ ảnh hưởng tới uy tín của chúng ta, quan trọng nhất là phần lớn hàng hóa mậu dịch quan trọng đều được cất giữ tại đây.”

"Sợ cái gì, hắn chạy về phía nam, đó là lãnh địa của Normand… "

Gia chủ Tudor bình tĩnh nói:

"Ở chỗ đó vây giết hắn."

...

Tại đại lộ Hoa Hồng, đám người Hứa An Khanh chui lên mặt đất từ cống thoát nước. Chỉ là lúc này Kỵ Sĩ Đoàn đã đuổi theo Nhâm Tiểu Túc về phía nam Căn Đặc Thành.

Vì thế hiện tại họ chỉ có thể thấy một đống thi thể đầy đất.

Tựa như Tiểu Hạ và Mai Qua khi vừa thấy một màn này, mọi người đứng trên con đường yên tĩnh, cảm xúc rung động không thôi.

"Đây là đường máu mà một người giết ra?”

Hứa An Khanh hít sâu một hơi rồi hỏi.

Trần Tửu tùy ý nhìn thoáng qua, nói:

"Đều là vết đao, hơn nữa vết cắt đều vô cùng sắc bén, e rằng thật sự chỉ một người gây nên."

"710 người… "

Tiễn Vệ Ninh thoáng cái đã đếm được số lượng thi thể trong phạm vi xung quanh.

"Nhân vật Trung Thổ loại này tới vương quốc Vu Sư chẳng khác nào dã thú lẫn trong bầy cừu, thật sự rất kinh khủng… "

Hứa An Khanh thở dài.

Trần Tĩnh Xu bỗng nói:

"Hắn từng nói, hắn tới đây kỳ thật là để hủy diệt vương quốc Vu Sư."

"Đi thôi, âm thanh hỗn loạn truyền tới từ phía nam."

Nói xong, Trần Tửu dẫn đầu đi về phía nam. Trên đường đi, họ phát hiện có một con đường với số thi thể không ít hơn ở đại lộ Hoa Hồng là bao.

Mọi người đi trên đường, có đôi khi cảm giác bản thân như bước vào tu la địa ngục. Nhóm người của Thánh Đường chưa bao giờ trải qua chiến tranh chân chính, vì thế khi thấy một màn này, họ vô cùng rung động.

Hình ảnh tàn khốc nhất thế gian hẳn đang ở ngay trước mắt họ.

"Dì, ngươi có nhớ lúc trước chúng ta từng đoán, Nhâm Tiểu Túc có từng giết người không… "

Trần An An thấp giọng nói:

"Lúc đó chúng ta đoán hắn giết không vượt quá mười người."

Không ngờ người đồng hành với bọn họ thời gian qua lại trâu bò thế này.

Mọi người phải đuổi theo thật lâu mới tới phía nam.

Trần Tửu bỗng nói:

"Xây một tòa tháp cao cho ta."

"Nguy hiểm lắm, vạn nhất ngươi đứng quá cao khiến Tudor và Normand chú ý thì sao?"

Hứa An Khanh hấp tấp nói.

"Không kịp nghĩ nhiều như vậy, ta phải nhìn xem chuyện gì đang xảy ra… "

Trần Tửu ung dung nói.

Tiễn Vệ Ninh lấy từ balo ra một cái kính viễn vọng quân dụng:

"Đây là chủ nhân nhà ta cho, có thể giúp ngươi nhìn xa hơn."

"Cảm ơn… "

Trần Tửu nhận lấy.

Nói xong, một thành viên Thánh Đường bên cạnh Trần Tửu cầm Chân Thị Chi Nhãn màu đỏ trong tay, ngâm xướng chú ngữ. Chỉ thấy gạch xanh dưới chân Trần Tửu bỗng nâng cao hơn, Vu Thuật hệ Thổ tạo thành một bình đài nâng Trần Tửu lên mấy chục thước, giúp hắn có thể nhìn toàn thành cảnh Căn Đặc thành!

Không đợi bình đài lên tới chỗ cao nhất, Trần Tửu đang dùng kính viễn vọng quân dụng bỗng giật mình.

Căn Đặc thành lớn như thế nhưng chẳng ai chú ý tới hắn, mục tiêu hiện tại của mọi người chỉ có một, thiếu niên đang chạy như điên ở phía xa xa kia.

Trần Tửu thề, đây là lần đầu hắn thấy quang cảnh bao la hùng vĩ bậc này. Toàn bộ thế giới như tụ về cùng một hướng, mà mục tiêu của bọn hắn chỉ có một.


Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện