Chương 1201 : Sủng Vật
Chương 1201: Sủng Vật
Bởi vì đứng đủ cao lại có kính viễn vọng nên Trần Tửu có thể nhìn được toàn bộ chiến trường.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc đã thu hồi thiết giáp, trong rất bình thường, nhưng khi hắn chạy lại toát lên mỹ cảm lanh lẹ và sức mạnh phi thường.
Thời điểm này, Trần Tửu chợt phát hiện thiếu niên đang chạy như điên kia không hề chạy loạn, đối phương chạy có quy luật.
Trong quá trình truy đuổi này, Trần Tửu thấy Nhâm Tiểu Túc vẫn luôn tránh né nơi cư dân sinh sống, dường như không muốn ảnh hưởng tới người vô tội.
Đối phương cũng không phải không có cơ hội đánh trả, cơ mà thiếu niên không chút tham chiến, chỉ chăm chú chạy về hướng nam.
Không, không phải bỏ trốn, mà dẫn tất cả Kỵ Sĩ Đoàn và Vu Sư đuổi giết hắn cùng đi về phía nam.
"Vì sao?"
Trần Tửu lẩm bẩm nói:
"Ngươi muốn làm gì?"
...
Gần cửa thành phía nam Căn Đặc thành là nơi tập trung một lượng lớn hàng hóa và là nơi phân tán nó đi khắp nơi, tất cả hàng hóa chuyển cho Normand và ngược lại đều được dỡ hàng tại chỗ này.
Khi Nhâm Tiểu Túc vừa tới nơi, gia chủ Tudor mặc trọng giáp đứng dậy từ trên kiệu. Vì đã già nên trọng giáp đối với hắn có thể nói là một loại gánh nặng, cần có người nâng lên mới có thể thuận lợi đứng lên.
Kiệu lớn được 16 giác đấu sĩ cởi trần khiêng, xung quanh là tơ lụa thượng hạng.
Gia chủ Tudor đứng trước kiệu, cần Chân Thị Chi Nhãn màu đen ngưng mắt nhìn toàn cảnh phía trước.
Mấy trăm Kỵ Sĩ Tudor túm tụm lại phía trước gia chủ, phòng ngừa có người đột nhiên phục kích.
"Tạo cơ hội cho ta… "
Thanh âm già nua của gia Tudor vang lên từ trong khôi giáp.
Nhân vật số hai trong gia tộc Tudor gật đầu:
"Đã rõ, phụ thân."
Nói xong, vị Đại Vu Sư này điều khiển Phong Phược Thuật bay lên không trung, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Chân Thị Chi Nhãn màu vàng trong tay hắn dần sáng lên.
Chú ngữ thần bí được ngâm xướng, phảng phất như bài thánh ca cổ xưa.
Các Kỵ Sĩ ngồi nghiêm túc trên chiến mã, giáp mặt màu xanh đen ngăn trở một phần ánh mắt của họ.
Khi chỉ còn 1km là Nhâm Tiểu Túc tiếp cận được cửa thành phía nam thì hắn bỗng cảm nhận được ánh sáng trắng rừng rực sau lưng, sát cơ bị gia tộc Tudor nắm giữ nay sắp xuất hiện.
Hai Đại Vu Sư liên thủ, một trong đó là vì tạo ra thời cơ vây giết cho gia chủ Tudor, mà trong mắt bọn họ, Nhâm Tiểu Túc chẳng khác nào người chết.
Sau mấy giây ngâm xướng, Vu Thuật chuẩn bị bùng nổ thì ở nơi chẳng ai ngờ tới, thứ nhanh hơn Vu Thuật không phải thời gian mà là súng.
Có người bắn súng trên tường thành.
Âm thanh lôi đình vang lên, Nhâm Tiểu Túc mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ đội mũ lưỡi trai, đối phương cũng đang nhìn hắn cười.
Dường như cả hai đều không để ý viên đạn vừa rồi bay đi đâu, cả thế giới như ngừng lại.
Giống như vô số lần đã qua, khi Nhâm Tiểu Túc cần nhất, đối phương nhất định sẽ xuất hiện.
Không ai hứa hẹn gì, cả hai đều như hiểu được người kia cần chi.
Viên đạn màu đen xoay tròn vượt qua không gian, bắn về phía Đại Vu Sư kia.
Người nên tới cũng đã tới.
La Lam ở trên tường thành giơ chân vẫy tay, anh linh màu vàng đã lắp xong thương pháo, Chu Kỳ ở bên vẻ mặt ghét bỏ.
Vương Uẩn, Quý Tử Ngang, đại lừa dối, P5092 cao hứng bừng bừng nhìn nhau, tiểu bàn tử Tuân Dạ Vũ đứng một bên.
Chu Nghênh Tuyết thành thành thật thật đứng sau lưng Dương Tiểu Cận, nhu thuận như một con mèo nhỏ.
Tất cả mọi người đầy bụi đất, xem ra vì chạy đến Căn Đặc thành họ đã tốn không ít công sức.
Dương Tiểu Cận cùng Chu Nghênh Tuyết đến tương đối sớm, thậm chí còn sớm hơn so với Nhâm Tiểu Túc.
Một giây sau, Nhâm Tiểu Túc bỗng quay đầu nhìn về phía Tudor, Normand. Kỵ Sĩ Đoàn mãnh liệt xông tới gót sắt tiếng như sấm gào thét.
Kẻ địch của toàn thế giới à?
Nhâm Tiểu Túc nở nụ cười:
"Truy đuổi đủ chưa, đến phiên ta. Hoan nghênh đến thế giới của ta."
Trong màn đêm dày đặc của cung điện, mấy vạn cảm tạ tệ điên cuồng giảm bớt, từng viên thành thục thạch lăn xuống rồi hóa thành bụi mịn như ủng hộ Nhâm Tiểu Túc trong lặng im.
"Đại! Hưng! Tây! Bắc!"
Như một cơn sóng thần ập tới, Tinh Không Chi Môn mở ra.
Tinh Không Chi Môn lúc này đã khác. Giờ khắc này Tinh Không Chi Môn cao mấy chục thước, phảng phất như Thần Quốc sắp sửa hàng lâm.
Tinh Huy óng ánh xoay tròn tỏa ra hào quang vạn trượng!
Dương Tiểu Cận yên lặng nhìn Tinh Không Chi Môn, có cảm giác quen thuộc khó hiểu... Nơi đó là Cảnh Sơn, là nơi nàng và Nhâm Tiểu Túc lần đầu gặp nhau.
...
Một chi binh vốn đã đóng quân ở Cảnh Sơn đã lâu, mỗi ngày họ đều kiểm tra số liệu của hai đầu quái vật khổng lồ trước mặt.
Người máy nano siêu nhỏ không ngừng bơi lội trong máu chúng.
Phía trước hai con quái vật khổng lồ đã ngủ sâu là vô số máy tính cùng máy phát điện.
Vào lúc này, một đầu quái vật khổng lồ bỗng mở mắt, con ngươi màu đen trong đôi mắt hổ phách dựng thẳng, sâu như biển rộng, sắc như đao.
Trong khi con còn lại vẫn đang ngủ say, nó chậm rãi đứng dậy.
Cảnh báo màu đỏ trên máy tính báo hiệu nguy cơ to lớn.
"Mục tiêu A002 đã mất khống chế!"
"Nhắc lại, mục tiêu A002 đã mất khống chế!"
Người máy nano dần đình chỉ hoạt động, A002 chống cự hết thảy những sóng điện tới từ bên ngoài.
Cuối cùng, nó cũng thoát khỏi “gông xiềng” từ bên trong cơ thể.
Chi đội đồng loạt dùng động tác chỉ tề như robot nhìn Tinh Không Chi Môn bên cạnh A002. Vệ tinh trên trời nhanh chóng bắt được mọi thứ dưới mặt đất, phát hiện được mặt còn lại của Tinh Không Chi Môn tại Căn Đặc thành.
Chương trình trong máy tính hỗn loạn, dường như không cách nào lý giải được rốt cục là chuyện gì vừa xảy ra, vì thế chỉ có thể để mặt sinh vật này đi vào cánh cửa óng ánh.
...
"Rống!"
Âm thanh gào to phát ra từ trong Tinh Không Chi Môn, Kỵ Sĩ cùng chiến mã hoảng loạn. Chiến mã vốn đã được huấn luyện nay chẳng khác nào mấy con ngựa bình thường hí lên kinh hãi, không dám bước một bước nào về phía trước.
Một bóng dáng màu đỏ cao chọc trời đi ra từ Tinh Không Chi Môn, sau đó thân thiết cúi đầu chào Nhâm Tiểu Túc.
Mà Nhâm Tiểu Túc thì cười tủm tỉm vuốt ve mũi đối phương:
"Ngươi là Bình Minh hay Hoàng Hôn?”
Bình Minh và Hoàng Hôn là tên của hai sinh vật khổng lồ này.
Cả hai đều là bằng hữu ở cùng Nhâm Tiểu Túc tại phòng thí nghiệm 039 trong khoảng thời gian khó khăn đó. Cũng là lễ vật àm Nhân Hòa tặng Nhâm Tiểu Túc năm hắn 12 tuổi, hai con thạch sùng Tích Dịch.
Mà hôm đó chúng náo động núi lửa không phải vì phẫn nộ, mà đơn giản vì cảm nhận được khí tức của chủ nhân.
Chúng từng uống máu đối phương, hiện giờ theo lời triệu tập của thần minh mà đến, chưa bao giờ ruồng bỏ.