Chương 1202 : Bình Minh
Chương 1202: Bình Minh
Khi Tích Dịch bước ra khỏi Tinh Không Chi Môn, cửa phía nam của Căn Đặc thành không chịu nổi nữa.
Khi Kỵ Sĩ Đoàn Tudor và Kỵ Sĩ Đoàn Normand vào thành, cư dân trong thành không hề chạy.
Đơn giản vì mọi người cảm thấy có lẽ chiến tranh sẽ không lan đến gần mình, chỉ cần bản thân thành thành thật thật trốn trong nhà sẽ không có vấn đề gì.
Lúc này có không ít người vụng trộm lén nhìn từ cửa sổ, muốn xem thử đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Còn có người khoa trương hơn, cứ nghĩ bản thân chỉ là người qua đường. Nhưng một khắc này, hết thảy đã thay đổi.
Nỗi sợ hãi chẳng biết từ đâu dần dâng lên.
Tích Dịch trong mắt bọn họ chẳng khác nào ác long bước ra từ âm phủ.
Có lẽ Kỵ Sĩ Đoàn Tudor sẽ không tùy ý gây họa nhưng ai biết Tích Dịch này thì sao? Đa phần mọi người đều nghĩ Tích Dịch nào quan tâm ngươi là người của Tudor hay Normand dân.
Dân chúng thét chói tai chạy trốn, những bộ quần áo lộng lẫy trái ngược hoàn toàn với khôi giáp màu đen của Kỵ Sĩ.
Có người trong lúc chạy trốn đã quay đầu nhìn lại, thấy được thiếu niên thần bí ở chỗ cửa thành đang nhẹ nhàng vuốt ve cái mũi của Tích Dịch.
Tích Dịch lớn gấp mấy trăm lần thiếu niên, nhưng lúc này đối phương lại nhu thuận cúi thấp đầu ngang với thiếu niên.
Trong lúc nhất thời, hình cảnh thiếu niên bé nhỏ cùng Tích Dịch khổng lồ trông vô cùng tương phản nhưng lại tươi sáng thập phần.
Bất kể thiếu niên hay Tích Dịch, cả hai đều chẳng thèm để ý tới đám Vu Sư.
Trong thế giới ầm ĩ náo động, một người một Tích lại an bình hài hòa đến lạ.
Trước khi dân chúng chạy khỏi phòng, tất cả mọi người đều cho rằng Nhâm Tiểu Túc và Tích Dịch là sứ giả từ âm phủ tới, phụng mệnh tớiphá hủy Thần Quốc.
Thế nhưng giờ khắc này, trong nội tâm rất nhiều người đột nhiên cảm giác được, e rằng đây mới thật sự là thần minh, mà Vu Sư chỉ là giả danh.
"Ngươi là Bình Minh… "
Nhâm Tiểu Túc thân thiết vuốt ve mũi của Tích Dịch.
Hơi thở ấm áp của đối phương ở ngay bên cạnh, ở cái mũi bên trái còn có một cái bớt hình lưỡi liềm màu đen, đây là dấu hiệu để Nhâm Tiểu Túc phân biệt Bình Minh và Hoàng Hôn.
Trước kia hắn luôn cảm thấy Bình Minh và Hoàng Hôn ngu ngơ, hiện giờ đối phương trưởng thành trong dung nham lại khiến hắn có phần không kịp thích ứng.
Bất quá, gặp lại lão hữu vẫn là chuyện tốt.
Không trách Triệu Hồi Thuật tuyệt diệt, đổi thành bất kỳ một Đại Vu Sư nào khác, chưa chắc họ có thể triệu hồi sinh vật đủ mạnh.
Tựa như Mai Qua, triệu hồi ra vài con dê, còn bị dê rừng công kích nữa.
Nếu có Đại Vu Sư tu tập Triệu Hồi Thuật tới độ thuần thục 90000 như Nhâm Tiểu Túc thì triệu hồi được Bình Minh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Cho nên, kỳ thật trên thế giới này, người thích hợp luyện Triệu Hồi Thuật nhất chỉ có một mình Nhâm Tiểu Túc, vì chỉ có hắn mới có được sủng vật hung ác bậc này.
Giờ này khắc này, sự xuất hiện của Bình Minh khiến Kỵ Sĩ Đoàn Tudor lẫn Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn đều lâm vào luống cuống.
Ngay cả gia chủ Tudor cũng kinh ngạc đứng yên trên kiệu, á khẩu không nói được gì.
Chiến mã bắt đầu không tự chủ được mà lui về sau, đó là sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng, cũng là sự áp chế trời sinh của động vật ăn thịt và động vật ăn tạp.
Không riêng gì chiến mã, ngay cả Kỵ Sĩ trên chiến mã cũng phải sợ hãi!
Tiếng kinh hô ầm ĩ trong đám người truyền ra ngoài, tiếng rống giận ra lệnh của Kỵ Sĩ Trưởng cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Mọi người chạy tán loạn về phía sau vài trăm mét trông chẳng khác nào thủy triều rút.
Cũng không phải tố chất tâm lý Kỵ Sĩ Đoàn yếu, chỉ là họ không biết phải chiến đấu với quái vật trước mặt kiểu gì nữa.
Trần Tửu đứng phía sau, từ trên cao quan sát mà há hốc mồm, hắn còn có thể nói gì nữa?
Nhóm người Thánh Đường vốn đang tranh luận có nên cứu Nhâm Tiểu Túc hay không thì hiện tại kinh ngạc nhận ra, đối phương nào cần họ cứu!
Bầu trời dần về đêm, ngôi sao phía trên như ảm đạm thất sắc. Trần Tửu đứng lặng trên không chẳng khác nào quần chúng của một vở kịch đặc sắc.
Đêm nay, mặc kệ kết quả thế nào, vở kịch này đã không còn sân khấu cho Thánh Đường nữa.
Đây là cuộc chiến giữa mấy người và mấy vạn người.
Số người sau lưng Nhâm Tiểu Túc chỉ lác đác chưa tới vài chục, nhìn chẳng khác nào sự bất lực của nhân loại trước biển cả. Thế nhưng sau đêm nay, mọi thứ sẽ không còn như trước.
Từ trước tới nay, lấy yếu thắng mạnh là chuyện khó lòng xảy ra, chỉ là có người giỏi thì có người giỏi hơn, sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên mà thôi.
"Đây là hậu nhân Kỵ Sĩ của vị Kỵ Sĩ kia… "
Trần Tửu lẩm bẩm.
...
Trong chiến trường, Nhâm Tiểu Túc không coi vạn kẻ địch ra gì mà ôn chuyện với Bình Minh, sau đó hắn thân mật vỗ vỗ mũi sủng vật, cười nói:
"Đi thôi, địch nhân sau lưng giao cho ngươi. Chỉ được giết người, không được phép ăn thịt người."
Bình Minh ngửa mặt lên trời gào thét, một mảnh mây đen trên không trung bỗng nhiên bị thủng một lỗ, hé lộ vùng trời trong lành.
Tích Dịch to lớn màu đỏ quay người phóng tới cửa thành phía nam. Lúc tường thành Căn Đặc thành ngăn trở đường đi của nó, Bình Minh dùng đầu đụng nát đoạn tường thành đó.
Mỗi người trong vương quốc Vu Sư đều lấy làm tự hào vì Căn Đặc thành, tường thành Căn Đặc cao vút tượng trưng cho quyền lực cao vời vợi của Vu Sư, cũng như quyền hành của Tudor và Normand.
Có người từng khoác lác nói, diều hâu trên trời dù hùng tráng tới đâu cũng không cách nào bay qua khỏi Căn Đặc thành.
Nhưng bây giờ, đột nhiên có sinh vật mạnh mẽ đụng đổ niềm tự hào của họ.
Còn Bình Minh, nó chẳng thèm quay đầu lại mà đi về hoang dã hướng nam.
Chu Kỳ trên tường thành vẫn còn sợ hãi:
"May mà có Nhâm Tiểu Túc, bằng không nó đụng trúng chúng ta rồi!”
La Lam nhịn nửa ngày mới nói:
"Trâu bò!"
Lúc trước đám người La Lam phân tán đứng trên tường thành, mà con thạch sùng Bình Minh này đâu quen biết gì bọn họ, nếu bọn họ thật sự chặn đường nó, nói không chừng nó chẳng thèm bận tâm mà quất họ luôn.
Đại lừa dối cảm thán:
"Thiếu soái là người phá vỡ hàng rào, sủng vật cũng chẳng khác gì tính tình của chủ.”
Vương Uẩn độc miệng nói:
"Sao ngươi nói nghe có vẻ tự hào thế nhỉ?”
"Đó là điều đương nhiên mà… "
Đại lừa dối cười tủm tỉm:
"Thiếu soái nhà mình đương nhiên phải khen, ta còn trông cậy Thiếu soái tăng lương cho ta nữa đó."
"Chỉ là, con Tích Dịch này chạy đi đâu vậy?"
Quý Tử Ngang nghi ngờ nói.
P5092 bình tĩnh giải thích:
"Kỵ Sĩ Đoàn Tudor cùng Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn có việc binh, phía nam còn có Berkeley nhìn chằm chằm vào. Ba nhà đó nhất định đã đạt thành hiệp nghị, cho nên Hỏa Diễm Kỵ Sĩ Đoàn chắc chắn đang trên đường tới đây. Thiếu soái phái Tích Dịch đi về phía nam, có lẽ là để chặn đường họ."