Chương 1208 : Lý Tưởng
Chương 1208: Lý Tưởng
Kỵ Sĩ Đoàn tính bằng đơn vị hàng nghìn không chỉ có người mà còn có ngựa. Trong loại hoàn cảnh hỗn loạn này, Nhâm Tiểu Túc muốn tự thân tìm ra gia chủ Normand thật sự khó như lên trời.
Đối phương có vũ khí sát thương cỡ lớn trong tay, không xuất thủ thì thôi, để đối phương tìm được cơ hội xuất thủ, e rằng chiến lữ số 6 tổn thất thảm trọng.
Nhâm Tiểu Túc đứng trong đám người hét lớn một tiếng:
"Hướng 9 giờ!"
Nói xong, hắn dẫn đầu điều khiển lão Hứa phóng về hướng 9 giờ. Mà 22 T5 cùng đại lừa dối, La Lam, Anh Linh nhanh chóng đi theo hai bên hắn, dùng trận hình mũi tên xông về trước giết.
Không có bất kỳ Kỵ Sĩ nào có thể ngăn cản bọn họ.
Vương Uẩn cầm kính viễn vọng dò xét chiến trường, ánh mắt của hắn bắt đầu chạy dài ở ngoài rìa.
Dân chúng chạy đi, Kỵ Sĩ vừa gia nhập chiến trường, hết thảy đều như một trò khôi hài ồn ào. Trong Căn Đặc thành vẫn có không ít Kỵ Sĩ và Vu Sư lén chạy đi.
Rất ít, nhưng không phải không có.
Xem ra, gia chủ Tudor đột nhiên ngất đã tạo thành đả kích rất lớn với sĩ khí của gia tộc Tudor.
Vương Uẩn đứng trên cao quan sát, thậm chí còn thấy được Trần Tửu cũng đang quan sát….
Lúc Vương Uẩn thấy Trần Tửu, Trần Tửu cũng đúng lúc nhìn thấy hắn, hai người giơ kính viễn vọng nhìn nhau.
Trần Tửu thầm cả kinh, bất quá không đợi hắn kịp nghĩ gì, có nên chào hỏi đối phương không thì Vương Uẩn đã nhìn sang chỗ khác.
Không phải Trần Tửu không đủ khả nghi, mà vì Vương Uẩn cảm thấy, Trần Tửu có thể có được kính viễn vọng, chúng ta không cùng một phe với Vu Sư.
Sau một khắc, Vương Uẩn thấy được một thân ảnh kỳ quá ở ngoài rìa chiến trường!
"Lão Quý, thả ta xuống!"
Vương Uẩn gào lớn.
Đài quan sát nhanh chóng hạ xuống, Vương Uẩn nhét kính viễn vọng vào tay Trương Tiểu Mãn, sau đó chỉ về hướng 2 giờ:
"Gia chủ Tudor ở đó, ngươi theo dõi hắn cho kỹ! Nếu hắn có dấu hiệu tỉnh lại phải lập tức báo cho Thiếu soái!"
"Đợi đã, ngươi muốn đi đâu a?"
Trương Tiểu Mãn hô to.
Thế nhưng Vương Uẩn không thèm quay đầu, chạy vào màn đêm của Căn Đặc thành.
Thành thị, quang ảnh, tường vây, đao thương, đội ngũ, từng hình ảnh lần lượt hiện lên, cấu thành số liệu trong đại não Vương Uẩn. Chỉ trong chớp nhoáng, hắn vứt bỏ tất cả ồn ào náo động ra sau đùa, trong lòng chỉ còn một chấp niệm.
Hắn chạy như điên, tóc có chút dài vì chạy nhanh mà bay ngược ra sau.
Vương Uẩn mặc y phục tác chiến màu đen, chân mang giày tác chiến, vì áp lực đè nén mà khi chạy vang lên tiếng kẽo kẹt, âm thanh vang rất xa trên chiến trường, nhưng lúc này hắn chỉ nghe thấy thanh âm của chính mình.
Thở dốc, bước chân, đường đi!
"Quẹo trái!"
Vương Uẩn quẹo trái, hắn phấn khởi nhảy lên nhảy xuống trên mái nhà.
Trương Tiểu Mãn đứng trên đài quan sát nhìn về phía Vương Uẩn, hắn biết Vương Uẩn đang đuổi theo mục tiêu nào đó nhưng cụ thể là gì hắn không biết.
Trong thành thị lớn như vậy, Vương Uẩn không ngừng điều chỉnh tuyến đường của mình, trong lòng thầm tính toán tốc độ của đối phương và tốc độ của mình.
Siêu trí tuệ của Tây Bắc bỗng đuổi theo một thứ gì đó, vượt qua trạng thái bình thường.
Mỗi lần chạy qua một con đường, trong đầu Vương Uẩn hiện lên vô số lựa chọn, cứ như lựa đáp án trong đề thi, và Vương Uẩn thì phải chọn đáp án chính xác nhất.
Vì chạy quá nhanh, nhiệt độ cơ thể Vương Uẩn tăng cao, mồ hôi như nước vung vẩy ra ngoài, thế nhưng hắn vẫn không từ bỏ.
Vương Uẩn hưởng thụ cảm giác này, hắn thích loại cảm giác này!
Hắn từng đi qua nhiều nơi, cuộc đời trải qua nhiều gian truân, có thất bại có ước mơ nhưng hiện giờ tất cả đều tan thành mây khói.
Hiện tại nhớ lại, khi đại lừa dối nói với hắn “đại hưng Tây Bắc” trong ngục giam bí mật kia, phảng phất như số mệnh đều đã được định sẵn.
Giờ này khắc này, hắn chiến đấu vì cái gì? Vì tiền tài lợi lộc sao? Không phải.
Vì chức vị cao sao? Cũng không phải.
Hết thảy những gì hắn làm đều muốn được cùng mọi người xây dựng Tây Bắc, cùng nỗ lực vì cộng đồng!
Điều này khiến hắn càng hiểu rõ hơn về bản thân, điều mà trước nay chưa từng có!
"Quẹo phải!"
Vương Uẩn đột nhiên chạy tới một tòa tu viện, hắn xuyên qua nóc phòng, mỗi bước đi đều tính toán chuẩn xác không sai.
Khi hắn leo lên mái vòm tu viện, đột nhiên thả người nhảy về phía trước:
"Bắt được ngươi rồi!"
Một khắc bay ra mái vòm này, Vương Uẩn cúi đầu nhìn xuống dưới, một đoàn khói đen nhanh chóng bay qua.
Vương Uẩn đang rơi xuống, đồng tử hóa thành màu bạc, duỗi tay bắt lấy đoàn khói đen kia:
"Giữ!"
Làn khói vô hình bị đè ép. Đối với Vương Văn Yến mà nói, đây là thiên địch của hắn!
Vương Văn Yến bên trong khói đen bất đắc dĩ lần nữa ngưng tụ thành hình người, cùng Vương Uẩn té xuống đất.
Trong quá trình này, Vương Uẩn đã điều khiển không khí giải trừ vũ khí trên người Vương Văn Yến.
Vương Uẩn không hô đau, hắn nằm trên mặt đất cười ha hả, phảng phất như bị thần kinh vậy.
Mũi hắn chảy ra hai hàng máu, đây là di chứng do đại não hoạt động quá mức, bất quá tu dưỡng một hồi sẽ hồi phục, Vương Uẩn không để trong lòng.
Vương Văn Yến chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói:
"Vì một thiếu niên không hề có lý tưởng mà ra sức như vậy, ngươi có thấy đáng không?”
Vương Uẩn đứng dậy, dùng súng lục tùy thân chĩa vào trán đối phương cười nói:
"Ngươi biết làm gì? Loại người điên như các ngươi lấy tư cách gì đánh giá hắn à."
"Ta có nói gì sai chắc… "
Vương Văn Yến cười lạnh:
"Hiện tại Tây Bắc các ngươi có kế hoạch gì?"
"Chúng ta chỉ muốn sống thật tốt, trồng rau, xây dựng thuỷ lợi, phát triển mậu dịch, xây dựng công lộ, có gì không tốt?"
Vương Uẩn nhổ nước miếng xuống đất.
Vì vận động quá mức nên khoang miệng bài tiết khá nhiều chất nhầy để giữ ẩm cho đường hô hấp.
"Đây mà là lý tưởng gì?"
Vương Văn Yến lạnh giọng nói.
"Chẳng lẽ mỗi ngày đều nghĩ tới đại sự như các ngươi mới xem là lý tưởng?"
Vương Uẩn khinh thường nói:
"Loại phần tử cực đoan như các ngươi chỉ khiến thế giới này càng thêm bết bát hơn mà thôi."
Vương Văn Yến không tranh luận, hai người kỳ thật đều hiểu rõ tranh luận lúc này không có kết quả gì.
Vương Uẩn bình tĩnh lại:
"Kiếp sau làm người tốt, đừng tùy ý giết người nữa."
Vương Văn Yến lạnh lùng nói:
"Ta là nữ nhân, ta là người phụ trách ngoại giao của Vương thị. Ta muốn cứ điểm 178 miễn quyền ngoại giao cho mình.”
Bất luận khi nào, Vương Văn Yến đều lấy thân phận nam nhân đối mặt ngoại giới. Khi còn ở Lạc thành cũng như thế, trong vương quốc Vu Sư cũng như thế, nhưng nàng lại là nữ nhân. Chỉ là một đầu tóc ngắn cùng trang phục gọn gàng, kết hợp với tướng mạo trung tính khiến nàng có thể che giấu được giới tính của mình.
Là nam nhân giúp nàng thi hành nhiệm vụ tốt hơn.
Mà bây giờ, với tư cách là một nhân viên tình báo thành thục, chuyện nàng phải làm lợi dụng hết thảy điều kiện có sẵn để chế tạo cơ hội cho mình.
"Ta biết ngươi là nữ nhân… "
Vương Uẩn cười lạnh:
"Từ lúc ở Thánh sơn ta đã biết, cho nên không dẫn ngươi đi gặp Thiếu soái, không thể để trên lưng hắn gánh thêm tội giết nữ nhân, bị bêu danh, cứ để ta gánh là được."
Phanh! Vương Uẩn nhắm vào mi tâm Vương Văn Yến bóp cò súng!