Chương 1207 : Tìm Kiếm
Chương 1207: Tìm Kiếm
Đây là chiến đấu trên đường phố quy mô lớn. Mục đích duy nhất của chiến lữ số sáu là tiêu diệt hết thảy lực chống cự của địch nhân, chiếm lĩnh tòa thành này.
P5092 hít sâu một hơi, nói với tần số truyền tin:
"Bắt đầu đi."
Trong chớp mắt, những khẩu súng máy hạng nặng đó bắt đầu phụt lửa lên.
Đạn bắn vào lá chắn của Kỵ Sĩ Đoàn khiến lá chắn như muốn bể nát. Trong chớp mắt, hàn băng không ngừng tạo thành bức tường chắn trước mặt Kỵ Sĩ Đoàn nhưng trực tiếp bị đánh xuyên qua.
Dưới sự yểm hộ của súng máy hạng nặng, từng cánh quân đột kích như suối chảy hướng vào trong thành.
Căn Đặc thành rất lớn, Kỵ Sĩ Đoàn của gia tộc Vu Sư tạo thành trận hình phòng ngự kéo dài tận một cây số.
Phạm vi thẩm thấu của cánh quân đột kích ngày càng lớn. Nếu quan sát từ trên trời, cánh quân chẳng khác nào một hình quạt to lớn khổng lồ.
Trần Tửu ở hậu phương thấy rõ một màn này, mà hắn chưa từng thấy cách hành quân này bao giờ.
Cách hành quân của đối phương chưa bao giờ xuất hiện ở vương quốc Vu Sư, hành động kín kẽ lại có quy luật.
Dù thẩm thấu trong phạm vi đường phố bao la hùng vĩ như vậy vẫn không có chút hỗn loạn nào.
Trong tần số truyền tin, các binh sĩ ồ ồ báo cáo:
"Kiểm tra đường đi, thanh trừ tai họa ngầm!"
"Khu A1 an toàn."
"Khu A2 an toàn."
"Khu A3..."
Khi chiến tranh thực sự diễn ra, Nhâm Tiểu Túc đã giao địa đồ mà hắn lấy được từ chỗ Hứa An Khanh cho Hắc Hồ. Mà Hắc Hồ cũng không nhàn rỗi, họ đã sớm vạch ra kế hoạch tác chiến sơ kỳ hoàn hảo, chia bản đồ thành từng khu vực chiến lược khác nhau.
Hắc Hồ làm mọi chuyện để giúp P5092 có thể dễ dàng chỉ huy ngay từ ban đầu.
Tựa như y tá chú ý tới góc độ đưa dao trong phẫu thuật, mọi việc Hắc Hồ với tư cách là sĩ quan phụ tá cũng là để chuẩn bị hết thảy cho P5092!
Chỉ là, ngay tại trên trăm chi cánh quân đột kích bắt đầu chính thức tiến nhập thẩm thấu chiến đấu trên đường phố trạng thái, vài chi song song cánh quân đột kích chợt thấy nhà mình Thiếu soái từ sau phương đã đi tới.
Trong màn đêm, thiếu niên rút Hắc Đao ra, lão Hứa chẳng biết từ lúc nào đã thoát khỏi nguy khốn, chạy bên người Nhâm Tiểu Túc.
Một người một ảnh, một trước một sau, cứ như hai đao khách đi trên phố dài, cách lá chắn băng chừng vài trăm mét.
P5092 bình tĩnh nói:
"Thiếu soái, ngươi nên ở lại đây với ta."
Nhâm Tiểu Túc đầu cũng không quay lại cười nói:
"Nào có chuyện để binh sĩ đấu tranh anh dũng, bản thân lại núp ở phía sau mặt họ? Yên tâm, chiến lữ số sáu,đều là soái xông lên trước."
La Lam nghe vậy thì cười ha hả:
"Giết người phóng hỏa gì gì đó cũng rất thú vị nha.”
Anh linh màu vàng bên cạnh hắn cầm theo súng máy hạng nặng đi ở phía sau:
"Đã ghiền."
Đại lừa dối mang giày vào:
"Thiếu soái, chờ ta với!"
Cánh quân đột kích chuẩn bị thẩm thấu qua khu vực nguy hiểm kia yên lặng nhìn bóng lưng của Thiếu soái cùng lão Hứa, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời.
Một cảm giác nóng ran từ dưới bụng lên ngực rồi tới cổ. Nhâm Tiểu Túc cầm đao tăng tốc, chạy như điên.
P5092 nói trong tần số truyền tin:
"Tiết tấu công kích của cánh quân đột kích không được loạn, đừng cố gắng chạy theo Thiếu soái, các ngươi sẽ mệt chết đó. Thiếu soái làm như vậy là để yểm hộ cho các ngươi, các ngươi cứ dựa theo kế hoạch mà làm."
P5092 nhìn Chu Nghênh Tuyết một cái:
"Bắt đầu đi."
"Ừ… "
Chu Nghênh Tuyết gật đầu, đầu ngón tay phát ra ánh sáng xanh, ánh sáng bay xuống đất, phía dưới có thứ gì đó điên cuồng sinh trưởng.
Day leo không ngừng uốn lượn dưới đường cống ngầm, một mực lan tràn tới trận địa phòng ngự của Kỵ Sĩ Đoàn.
Ngay sau đó, P5092 nói tiếp:
"T5 ra khỏi hàng, đi theo Thiếu soái! Bên trái, cánh quân đột kích A118 mở rộng phạm vi thẩm thấu, ta muốn các ngươi công kích phía cánh trận địa quân địch, hấp dẫn lực chú ý của họ."
P5092 đứng ở đài chỉ huy tạm thời luôn miệng đánh cờ, hắn không dùng mắt thường nhìn toàn cục, nhưng chiến trường đã nằm trong lòng hắn.
Sau một khắc, chừng 20 mấy binh sĩ cường tráng rời khỏi cánh quân đột kích.
Bọn họ chạy ngày càng nhanh!
Rất nhiều người không biết, P5092 không chỉ dẫn Hỏa Chủng từ Thảo Nguyên về mà còn có T5 nữa.
Một hai T5 có lẽ không thấm vào đâu nhưng hai mươi T5 trong thời đại vũ khí lạnh của Vu Sư mà nói, họ chẳng khác nào một mũi dao nhọn, trừ phi Đại Vu Sư có thể nhịn đau chiến đấu cùng Kỵ Sĩ Đoàn, bằng không hơn 20 T5 này chẳng khác nào máy ủi đất chân chính.
P5092 vừa muốn T5 xông phá kẻ địch cũng vừa sợ T5 bị số lượng đông đảo của kẻ địch tiêu diệt. Nhưng hiện tại đã khác, vì họ có Thiếu soái dẫn đầu công kích.
P5092 tin những người này dù có bị bắt lại, Thiếu soái vẫn có thể dẫn họ xông ra.
Xa xa, Trần Tửu yên lặng quan sát hết thảy. Đêm nay, hắn càng quan sát tình hình chiến đấu càng thêm yên lặng.
Đến cùng Nhâm Tiểu Túc có năng lực đứng đàu không? Muốn biết được đáp án, trước tiên phải xác định được năng lực đứng đầu là gì?
Là năng lực chỉ huy sao? Không phải.
Là vũ lực cường đại sao? Không phải.
Năng lực đứng đầu là khi ngươi tiến vào chiến trường sẽ có người nguyện ý đi cùng ngươi, không chùn bước, không oán không hối, không chết không thôi.
Sau lưng có người dùng ánh mắt mong chờ, đợi ngươi về nhà, hoan hô ngươi, cùng ngươi ăn mừng.
Mà hết thảy những thứ này, Nhâm Tiểu Túc đều có.
Cho nên Trương Cảnh Lâm mới nói, dù hiện tại hắn về hưu cũng đâu có gì không được?
...
Cự ly bắn cung chừng 100m, với tốc độ của Nhâm Tiểu Túc cùng lão Hứa, chạy hơn trăm mét chỉ trong nháy mắt, các Vu Sư cũng hiểu rõ điểm này.
Họ muốn ngăn Nhâm Tiểu Túc lại thì nhất định phải dùng Vu Thuật.
Cho nên, khi Nhâm Tiểu Túc chạy như điên, vài Vu Sư ẩn nấp trong số các Kỵ Sĩ đã ra tay.
Vu Thuật không ngừng được bắn ra, mà Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng né tránh.
Vu Sư niệm đợt chú ngữ thứ hai, nhưng không đợi họ niệm xong, tất cả mọi người bỗng nghe tiếng kinh hô, một giây sau đó, vô số dây leo màu xanh chui lên từ miệng giếng.
Dây leo không vội công kích Kỵ Sĩ mặc khôi giáp chui vào khe hở, đâm trực tiếp vào thân thể Kỵ Sĩ.
Đám dây leo vốn màu xanh lục vì được hút máu mà chuyển sang màu đỏ.
Màu đỏ của máu đẹp đẽ nhưng cũng vô cùng quỷ dị.
Kỵ Sĩ Đoàn không ngừng kêu la, cả đám bị dây leo hút máu xuất hiện bất ngờ hù dọa!
Trong chớp nhoáng, biến cố này đã giúp Nhâm Tiểu Túc hấp dẫn lực chú ý.
Ngay tại lúc này!
Nhâm Tiểu Túc lần nữa tăng tốc, muốn dùng một đao phá trận.
Nhưng không đợi hắn động thủ, T5 phía sau đã kịp lao tới, va chạm với lá chắn tạo thành một cơn sóng!
Kết hợp với một đạp của đại lừa dối, Kỵ Sĩ phía sau lá chắn bị đạp văng ra sau.
Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ cười cười, hắn vì tránh né Vu Thuật nên chậm chân, không ngờ lại để T5 xông lên trước.
Từ trước đến nay, Nhâm Tiểu Túc độc lai độc vãng rất ít khi trả qua việc kề vai chiến đấu cùng người khác. Hiện tại thử một chút, cảm giác cũng không tệ!
Nhâm Tiểu Túc ở nói với tai nghe:
"Quý Tử Ngang, Vương Uẩn, giúp ta tìm gia chủ Normand, ta muốn biết hắn ở đâu."
Đến lúc, đối phương đã phải xuất thủ.
Quý Tử Ngang dùng năng lực hệ thổ của mình tạo nên một đài quan sát cao, giúp Vương Uẩn có được tầm mắt rộng nhất.
Vương Uẩn đầu đầy mồ hôi đứng trên đài cao, dùng kính viễn vọng dò xét chiến trường.
Gia chủ Normand mặc khôi giáp Kỵ Sĩ ẩn trong đám người. Nếu không kịp tìm ra đối phương, lỡ mà để tên này hoàn thành loại Vu Thuật hắn am hiểu nhất, chỉ chiến lữ số sẽ gặp đại phiền toái.
Nghe nói gia chủ Normand đã hơn tám mươi, hành động của đối phương tất nhiên không nhanh nhạy như người trẻ, bên cạnh nhất định có tùy tùng bảo hộ. Hiện tại chuyện Vương Uẩn cần làm là tìm được đối phương.
"Tìm được chưa?"
Trương Tiểu Mãn ở phía dưới hô to.
Vương Uẩn thầm nói:
"Đừng gấp đừng gấp, không vội! Tìm được, Thiếu soái, hướng 9 giờ! Tạm thời không thể xác định cự ly!"