Chương 1211 : Chính Là Lúc Này
Chương 1211: Chính Là Lúc Này
Sân khấu to lớn tại Căn Đặc thành không có ánh đèn đẹp mắt đẹp mắt gì nhưng vô cùng chân thật.
Đêm nay, từ lúc bắt đầu Nhâm Tiểu Túc giết ra từ đại lộ Hoa Hồng, tu viên Hoa Hồng như điểm khởi đầu của mọi chuyện, máy từ đó mà chảy xuôi, trò hay cũng đăng tràng ở đó.
Trần Tửu chứng kiếm toàn bộ quá trình chiến đấu đêm nay.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, thế cục như thiên về một bên, không ai cho rằng Nhâm Tiểu Túc có thể thắng, khi đó Thánh Đường còn xoắn xuýt xem có nên ra tay cứu người không.
Thế nhưng trong nháy mắt, gia tộc Vu Sư bỗng trở thành thế yếu.
Chỉ sợ không ai có thể nghĩ tới, gia chủ Normand lại có ngày chết trên chiến trận thế kia.
Hắn tận mắt chứng kiến Nhâm Tiểu Túc thoát khỏi vòng vây truy sát của mấy vạn người, tận mắt chứng nhận Tích Dịch hàng lâm. Hắn còn thấy đối phương lấy một cái cửa sắt lớn ra, sau đó hết thảy đã không còn như lúc trước.
Đài quan sát dưới chân Trần Tửu dần hạ xuống, hắn cảm thấy bản thân không cần xem nữa.
"Phụ thân, ngươi muốn đi đâu?"
Trần An An nhìn bóng lưng Trần Tửu rời khỏi chiến trường thì hỏi:
"Tại sao không cứu người? Hắn chết rồi à?"
Trần An An không nhìn được tình hình chiến đấu, tuy nghe được tiếng súng và pháo nhưng họ căn bản không đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Họ không biết chiến lữ số sáu đã đã đến chiến trường nên cả đám đều nghĩ, có lẽ lúc này Nhâm Tiểu Túc đã bị biển người đè chết.
Nhưng mọi chuyện khác xa những gì họ tưởng. Trần Tửu quay đầu nói:
"Đối phương không cần chúng ta cứu. Bây giờ ta quay về lòng đất, nhìn thử xem có thể nắm bắt cơ hội cuối cùng không. Các ngươi ở đây chờ ta, rất nhanh ta sẽ trở về."
Hơn hai mươi thành viên Thánh Đường hai mặt nhìn nhau, không ai biết cơ hội cuối cùng này rốt cuộc là gì.
Trần Tửu trở lại thế giới dưới lòng đất, hắn đi qua hành lang lờ mờ thật dài, một đường đi vào sâu trong lòng đất.
Đường ngày càng tối, tối đến mức Trần Tửu không thấy được những hình vẽ trên tường nữa, thế nhưng lòng hắn lại ngày càng sáng ngời.
Cứ như họ dùng trăm năm đi qua một con đường tối om và nay đã thấy được ánh sáng.
Tia sáng kia chính là cửa ra, rốt cục đường đi đã tới điểm kết thúc.
Nếu lựa chọn có tốt hơn, Thánh Đường tuyệt đối sẽ dẫn theo mọi người ẩn nấp dưới thế giới dưới lòng đất.
Thế giới dưới lòng đất nhìn qua thì thú vị nhưng chưa từng trải qua, không ai hiểu được nỗi khổ trong đó.
Không có dương quang, cơ thể sẽ dần trở nên yếu ớt.
Cho nên có vài nơi ở thế giới dưới lòng đất được gọi là quang tỉnh, mọi người cứ cách một đoạn thời gian sẽ tới đây phơi nắng, giúp cơ thể có thể phát triển bình thường.
Nhưng quang tỉnh của thế giới dưới lòng đất cực kỳ có hạn, không phải ai cũng có cơ hội phơi nắng, vì vậy người ở đây đa phần đều bị bệnh gù lưng.
Trần Tửu nhớ rất rõ, khi hắn từng dẫn theo Tiểu An An cùng Trần Trình bốn tuổi đi tới quang tỉnh thời điểm, Tiểu An An dùng bàn tay nhỏ bé non nớt ngăn ánh nắng, ánh nắng qua khe hở bàn tay chiếu rọi trên mặt con bé, khi ấy Tiểu An An vui mừng đến lạ.
Người dưới lòng đất thích vẽ graffiti, nước sơn được tạo thành cho khoáng vật bị nghiền nát, người dưới lòng đất thích nhất màu cam đỏ. Tất cả mọi người đều nói cảm giác như nắng chiếu qua mí mắt, chiếu lên mao mạch, chiếu rọi tới nơi sâu nhất của đôi con ngươi.
Đây là khát vọng của mọi người với ánh mặt trời.
Thánh Đường tất nhiên là người đứng đầu tại đây, nhất mạch Trần gia lại đứng đầu Thánh Đường.
Từ lúc còn nhỏ, Trần Tửu được được biết, nếu có cơ hội, hắn nhất định phải dẫn mọi người quay về mặt đất.
Nhưng chuyện này nói thì dễ, làm lại khó.
Trong thế giới dưới lòng đất lờ mờ, trí lực tựa như trầm luân trong bóng tối.
Lần đầu tiên hắn nhận được tin do Trương Hạo Vân truyền tới, nói có thể hậu nhân Nhâm Hòa đã xuất hiện, một khắc này Trần Tửu vừa kích động vừa khẩn trương.
Hắn kích động là vì tổ tiên luôn nói hậu nhân Kỵ Sĩ nhất định sẽ tới đây, tiếp nhận quyền hành Thánh Đường, dẫn mọi người rời khỏi hắc ám.
Những năm gần đây, người đứng đầu Thánh Đường đều tự an ủi mình như vậy.
Mà Trần Tửu khẩn trương là bởi vì hắn biết Nhâm Tiểu Túc lẻ loi một mình đến đây, chỉ có một người a... Như thế làm sao phá vỡ được cả vương quốc Vu Sư?
Người như vậy bỗng nhiên đến đây, có khi nào lại kéo Thánh Đường vốn yếu ớt vào vực thẳm sâu hơn không?
Đối phương có đủ tư cách tiếp nhận Thánh Đường không?
Thế nhưng đêm nay, Trần Tửu đã rõ, đối phương tới đây nhưng không có bất kỳ hứng thú gì với Thánh Đường.
Trần Tửu nhìn tận mắt Nhâm Tiểu Túc cạy Chân Thị Chi Nhãn từ tay gia chủ Normand. Một khắc này, phảng phất như quyền lực của quý tộc Vu Sư đã tan thành mây khói.
Bên người Nhâm Tiểu Túc là bằng hữu vào sinh ra tử với hắn, sau lưng lại là cả đội quân Tây Bắc và cứ điểm 178.
Thiếu niên kia chính là vị vua mới của vương quốc Vu Sư.
Lúc này, rốt cục Trần Tửu cũng tới nơi sâu nhất trong lòng đất. Đây là một cung điện rất to, có vô số bó đuốc, mạch nước ngầm màu đen chảy xiết ở đó.
Vô số người dưới lòng đất co ro tại đây, khi vừa nhận được tin có chiến tranh, họ lập tức trốn tới cung điện sợ bị ảnh hưởng tới.
Một khắc khi Trần Tửu xuất hiện, ánh mắt mọi người nhìn hắn đầy trông mong, có sợ hãi, có bất an, có vô số phẫn nộ với vận mạng được giấu từ tận đáy lòng.
Trần Tửu bình tĩnh nói:
"Đứng lên."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tiếng thảo luận líu ríu bên tai không dứt, thế nhưng thanh âm huyên náo rất nhanh đã chìm xuống.
Người đầu tiên đứng dậy sẽ có người thứ hai, thứ ba... Cả vạn người nhao nhao đứng lên, đối diện với Trần Tửu.
Trong đây có lão nhân, có mẹ ôm con, có vô số người trẻ tuổi cầm cuốc trong tay.
Trần Tửu nói:
"Hơn trăm năm nay, chúng ta ngủ đông dưới lòng đất.”
"Hàng năm sẽ có người hỏi ta, lúc nào mới có thể trở lại mặt đất, phụ thân và tổ phụ của ta cũng từng đối mặt với vấn đề này."
"Nhưng mỗi lần có người hỏi, chúng ta đều chỉ có thể im lặng không nói, bởi vì chính chúng ta khi đó cũng không có đáp án."
"Chúng ta sống trong bóng tối nhưng tâm hướng về ánh sáng.”
"Nhưng thế giới này trước giờ chưa bao giờ quan tâm tới chúng ta. Từ trước đến nay, ánh nắng của chúng ta chỉ có trong quang tỉnh.”
"Khi ta dẫn Trần An An tới quang tỉnh, nàng đồ cố gắng vươn người thật cao. Cứ như làm thế sẽ được tới gần ánh nắng hơn.”
"Vì thế ta từng cảm thấy rất xấu hổ, cũng xấu hổ vì sự im lặng khi được các ngươi hỏi.”
Hô hấp mọi người bắt đầu ồ ồ, người trẻ tuổi cầm cuốc cũng chặt hơn.
Ánh mắt Trần Tửu đảo qua trên mặt mỗi người:
"Nhưng nếu hôm nay, các ngươi hỏi ta khi nào có thể trở lại mặt đất. Ta có thể nói với các ngươi, chính là lúc này."
Hắn gọi một Thủ Hộ Giả, kêu đối phương mang một chén nước màu đỏ tới.
Trần Tửu dùng ngón cái tay phải chấm thuốc màu, bôi chính giữa mi tâm của mình:
"Nếu còn dũng khí thì đi theo ta, có vũ khí cầm vũ khí, không có vũ khí cầm cuốc, không có cuốc cầm tảng đá. Ta dẫn các ngươi về nhà, dẫn các ngươi đi gặp người đứng đầu."