Đệ Nhất Danh Sách Chương 1213 : Vụ Nổ



Chương 1213 : Vụ Nổ



Chương 1213: Vụ Nổ

Tiểu Hạ nhìn bộ dáng cười ngây ngô của Tiểu Mai thì thầm tự nhủ, đúng là người ngu có phúc của người ngu mà.

Bất quá, Tiểu Mai dần không cười nữa, hắn suy nghĩ thật lâu, đột nhiên nói:

"Kỳ thật ta biết bản thân vô dụng, ta cũng rất muốn có ích, không muốn mọi người phải bảo hộ ta? Nhưng mặc kệ ta có hữu dụng không, hiện tại ta rất muốn rời khỏi đây chứ không phải trốn ở chỗ này như đà điểu. Nhâm Tiểu Túc là bằng hữu của ta, hắn đã làm rất nhiều chuyện vì ta, hiện giờ vì giúp đỡ chúng ta hấp dẫn lực chú ý, thậm chí còn một người chạy đi đối mặt với thiên quân vạn mã."

Tiểu Hạ lẳng lặng lắng nghe, Tiểu Mai lấy hết dũng khí nói:

"Một mình hắn đi tới đây không có thân nhân gì. Nếu hắn coi ta là bằng hữu, ta cũng phải đối đãi với hắn cho đúng. Ta không biết hiện tại hắn còn sống không, ta cũng không biết hiện tại đi cứu hắn có còn kịp không, có hữu dụng không. Nhưng nếu ta không đi, ta và ngươi nhất định sẽ hối hận."

Ánh mắt vốn yên tĩnh của Tiểu Hạ dần ngậm cười:

"Ngươi thật sự thay đổi rất nhiều."

"Vậy sao… "

Tiểu Mai có chút ngượng ngùng:

"Có đôi khi, ta cũng muốn sống như Nhâm Tiểu Túc, không cần sợ gì cả. Tuy khi hắn nói chuyện nghe cứ như đang khoác lác vậy..."

"Không cần giải thích… "

Tiểu Hạ cười nói:

"Chúng ta đi thôi."

"Không được, ngươi không được đi… "

Tiểu Mai lắc đầu:

"Ngươi còn có sứ mạng của mình, nếu ngươi xảy ra chuyện, người phía sau ngươi sẽ thế nào?"

"Bây giờ không quan tâm mấy cái đó nữa, ta chỉ muốn đi cùng ngươi… "

Tiểu Hạ kiên định nói.

Vào lúc này, Căn Đặc thành vang lên hai tiếng nổ mạnh liên tiếp.

Động tĩnh kia chẳng khác nào sấm sét giữa trời hè, phảng phất như tai biến lần nữa hàng lâm, hủy thiên diệt địa.

Trong chớp mắt, bầu trời như sụp xuống, lục địa bắt đầu chìm nghỉm, sông núi nhập biển, thiên thạch rơi xuống.

Tất cả Căn Đặc thành rung chuyển dưới tiếng nổ mạnh, mực nước bên trong miệng giếng đột nhiên rút xuống một đoạn.

Chỉ là Mai Qua như phát điên lao ra khỏi mật thất, theo dây thừng bò lên miệng giếng.

Tiểu Hạ đi cùng hắn lên mái vòm của tu viện Hoa Hồng, hai người đứng trên nóc nhà, yên lặng nhìn về phía trang viên Normand và trang viên Tudor, hai nơi đều khói lửa một trời.

Khói đen bay lên trời dày đặc như bây đen cuồn cuộn.

Khói lửa chớp động chẳng khác nào sấm chớp.

Có một khắc, Tiểu Hạ suy nghĩ, e rằng tổ tiên của Russell của nàng xuất thủ cũng chỉ như vậy.

Trang viên Normand và trang viên Tudor không còn, biểu tượng huy hoàng nhất của vương quốc Vu Sư nay đã trở thành trong bụi bặm trong lịch sử. Tựa như thời đại của gia tộc Normand cùng Tudor đã hết.

Ánh lửa bạo tạc, người trẻ tuổi của Normand và Tudor, căn cơ của của một gia tộc đều bị nổ thành bột mịn, như rửa sạch tội ác của bọn họ trong lịch sử.

Căn cơ gia tộc Normand và Tudor đã đoạn, không ai nghĩ tới cứ điểm 178 có thể hung ác như thế.

Tiểu Hạ cùng Tiểu Mai tay nắm tay đứng trên mái vòm, họ nhìn tràng cảnh hỗn chiến trước mặt, Kỵ Sĩ Đoàn Tudor, Quang Minh Kỵ Sĩ Đoàn bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tan tác, còn có những chiến sĩ Trung Nguyên bên trong khói lửa kia, mọi thứ chẳng khác nào một giấc mộng!

Thì ra đối phương thật sự không cần hắn cứu a.

Tiểu Mai thầm cảm thán.

Từ lúc bắt đầu đã là vậy rồi!

...

Giờ này khắc này, cánh quân đột trên trăm người của chiến lữ số sáu đã gần như quét sạch kẻ địch.

Bọn họ quét sạch hết thảy địch nhân trên đường chạy trốn, hẻm nhỏ, nóc nhà. Vì thế mà, chi binh sĩ tới từ đằng sau chỉ có thể dừng lại điều chỉnh, đợi lúc tiến công mãnh liệt hơn thì ra trận.

Thần sắc P5092 tọa trấn phía sau nhạt nhẽo, tựa hồ trừ chiến tranh ra, trên đời không còn bất kỳ điều gì có thể khiến hắn dậy lên hứng thú.

Khi trang viên Normand cùng Tudor phát nổ, Trương Tiểu Mãn kinh hãi thiếu chút đứng không vững. Ngay cả Hắc Hồ cũng chấn kinh không hiểu.

Chiến mã của Kỵ Sĩ Đoàn triệt để nổi điên, chúng chẳng thèm quan tâm Kỵ Sĩ trên lưng mình mà điên cuồng chạy trốn, thậm chí còn không tiếc giẫm đạp nhau.

Tiếng rít của ngựa cùng âm thanh kêu rên hỗn tạp tạo nên khung cảnh bất lực vô vọng.

Các Kỵ Sĩ ngơ ngác nhìn về phía ánh lửa ngút trời. Trong lúc bất ngờ không đề phòng, từng Kỵ Sĩ mặc trọng giáp đều bị hất xuống ngựa, sau đó vì khôi giáp quá nặng, họ thậm chí không cách nào đứng dậy nổi.

Các Kỵ Sĩ vẫn còn bảo trì lý trí muốn khống chế chiến mã, mọi người không ngừng bày ra các kỹ thuật cưỡi ngựa mình biết. Thế nhưng họ hiểu rõ, dưới loại tình huống này, một khi rơi xuống ngựa, vậy coi như xong.

Chiến trường nay đã hoàn toàn hỗn loạn, duy chỉ có P5092 mặt không biến hóa, bộ đoán như đã biết từ trước.

P5092 bình tĩnh đối lập hoàn toàn với thế giới ồn ào náo động, cứ như hỗn loạn và tươi sáng vậy.

P5092 trầm mặc, vụ nổ sẽ ảnh hưởng tới hệ thống liên lạc, hắn đang chờ mọi thứ qua đi để lấy lại quyền chỉ huy.

Trong tai hắn chỉ còn lại âm thanh do mất sóng.

Nhưng âm thanh này với P5092 mà nói chỉ là sự ồn ào cực đoan trước khi yên tĩnh quay lại.

Này ngắn ngủi nửa phút trong, hắn rốt cục tới có thể thở một ngụm.

P5092 dần chìm vào trong chính suy nghĩ của mình, giống như một tảng đá rơi vào trong biển, sau đó chìm vào đáy biển đen ngòm.

Không có cảm giác hít thở không thông khi đuối nước cảm giác, chỉ có yên tĩnh.

Sau một khắc, hệ thống truyền tin đã khôi phục bình thường, chỉ huy tiền tuyến báo cáo thông qua tai nghe:

"Đã đột phá khu vực C31. Lặp lại, cánh quân đột kích 131đã thuận lợi đột phá khu vực C31, đang lắp đặt trận địa súng máy hạng nặng!"

Trong nháy mắt, P5092 như được âm thanh này vớt lên từ đáy biển, hắn chỉ dùng 0.02 giây để lần nữa trở thành cỗ máy chiến tranh:

"Lúc trước ta không để ý đến một chuyện, hiện tại cánh quân đột kích 131 không nên tùy tiện tiến vào chiến trường, các ngươi tìm cao điểm khống chế, áp chế hỏa lực khu vực D19, trong 5 phút đồng hồ phải mở đường cho Thiếu soái!"

Từng mệnh lệnh không ngừng được truyền ra:

"Cánh quân đột kích 97 khống chế khu vực C21, không được để kẻ địch có cơ hội uy hiếp tới Thiếu soái."

"Cánh quân đột kích 81, 82 đóng quân ở chỗ cũ, tiếp ứng binh sĩ chủ lực phía sau tiến vào chiến trường!"

"Hắc Hồ, ngươi dẫn dắt binh sĩ chủ lực tiến vào chiến trường, tiêu diệt hết tất thảy, ta không muốn về sau Thiếu soái còn có nỗi lo gì!”

Cái gọi là bắt giặc bắt vua trước, hiện giờ Nhâm Tiểu Túc dẫn theo hơn hơn hai mươi người tiến hành kế hoạch ám sát giữa thiên quân vạn mã. Điều mà P5092 hắn muốn làm là giúp Nhâm Tiểu Túc không có trở ngại gì!

Chu Nghênh Tuyết đứng bên cạnh P5092 điều khiển dây leo:

"Ngươi nói ngươi không để ý một chuyện? Là chuyện gì?"


Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện